Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi vấn của Tổ Vũ được giải đáp, thời gian hỏi đáp của bọn họ liền kết thúc.

Quản gia thấy hai người nói xong rồi, lúc này mới vỗ vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thúy hấp dẫn lực chú ý của bọn họ .

Chờ Tổ Vũ cùng Cecil cùng nhau nhìn qua, quản gia mới thanh thanh giọng nói, cười nói: "Hiện tại chúng ta có thể tiếp tục thảo luận chuyện của Ruin thiếu gia rồi chứ?"

"Đương nhiên rồi, ngươi nói đi."

Hắn chỉ chỉ ảnh chụp chiếu lơ lửng phía trên quang não: "Các ngươi cảm thấy ba con ấu tể chờ tuyển này thế nào? Nếu là không thích hợp, còn có mấy con khác cũng đang chờ tuyển, các ngươi có thể suy xét."

Tuy rằng quản gia tự nhận mấy ấu tể này đã là thích hợp nhất rồi, nhưng tóm lại vẫn cần nghe  chút ý kiến của những người khác .

Đặc biệt là ý kiến của đương sự .

Tổ Vũ cúi đầu dò hỏi ấu tể đang nằm trong lòng ngực mình : "Ruin cảm thấy thế nào?"

Tiểu Griffin đang ăn điểm tâm nghe được tên của mình, mờ mịt ngẩng đầu lên: 【 ca ca nói cái gì? 】

Tổ Vũ kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta đang tìm tiểu đồng bọn bồi ngươi chơi , Ruin cảm thấy ba con ấu tể trên này có thể bồi ngươi chơi sao?"

Tiểu Griffin không có hứng thú nhìn nhìn ảnh chụp của những ấu tể này, lại quay đầu lại hỏi Tổ Vũ: 【 Tại sao phải tìm chúng nó tới chơi với ta? Ta có ca ca là đủ rồi. 】

Tiểu Griffin cảm thấy chỉ cần ca ca bồi chính mình, liền không cần các bạn khác chơi cùng a.

Đương nhiên là bởi vì hắn cần phải đi học cho nên không thể vẫn luôn bồi Tiểu Griffin.

Tổ Vũ lúc này đương nhiên không thể nói thật, bằng không Tiểu Griffin khẳng định muốn nháo, cho nên hắn chỉ có thể căng da đầu nói: "Ngươi còn nhớ rõ lần trước có rất nhiều ấu tể tới nhà  cùng ngươi chơi sao? Có phải khi ấy cảm thấy rất vui vẻ hay không ? Còn có lúc chúng ta chơi đùa ở công viên giải trí trên Tinh Võng, không phải Ruin cũng rất thích chơi cùng ấu tể khác hay sao?"

Tiểu Griffin thực nghiêm túc ngẫm lại, chuyện tại lễ chúc mừng lần trước nó đã quên gần hết, nhưng buổi đi chơi trên Tinh Võng gần đây nó vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Giống như, quả thật là cùng mọi người cùng nhau chơi tương đối thú vị.

Tiểu Griffin có chút tâm động lại nhìn nhìn những ảnh chụp kia, tựa hồ đang so sánh cái gì, lúc sau mới nghiêng đầu nhỏ hỏi Tổ Vũ: 【 ca ca cảm thấy chúng nó đáng yêu sao? 】

Chút tâm tư này của nó sao Tổ Vũ có thể nhìn không ra, lập tức tỏ vẻ: "Ca ca chỉ cảm thấy Ruin đáng yêu nhất."

o(*≥▽≤)ツ

Lúc này Tiểu Griffin cao hứng mà ra vẻ miễn cưỡng: 【 vậy ta liền cùng chúng nó cùng chơi vậy. 】

Nếu Tiểu Griffin đồng ý, những người khác đương nhiên cũng không có ý kiến, quản gia đánh nhịp, lập tức thông tri gia trưởng của ba con ấu tể, kêu họ đem ấu tể đưa tới.

Tên của ba con ấu tể lần lượt là Paddy, Branz, Lai Lai.

Paddy chính là ấu tể lớn tuổi nhất, bộ dáng giống Chow Chow kia, Branz là bảo bảo chuột lang, mà Lai Lai là Tiểu Griffin lông xám nhà bộ trưởng bộ bảo an Holden.

Đám cầu nhỏ lông xù xù so với trong ảnh chụp còn đáng yêu hơn, trước khi tới cũng đã được cha mẹ tỉ mỉ trang điểm qua, lông tơ trên người đều đã được chải vuốt nhu thuận tỏa sáng, còn được mặc lên một bộ tiểu y phục đáng yêu, trông cực kỳ có tinh thần.

Bất quá đặt ở bên cạnh Tiểu Griffin mà so sánh, Tổ Vũ vẫn cảm thấy Tiểu Griffin đáng yêu nhất.

Hơn nữa chỉ cần cẩn thận so sánh, liền sẽ phát hiện trong cả đám, thân thể của Tiểu Griffin là tốt nhất, tuy rằng tuổi nhỏ nhất, thân hình lại chỉ nhỏ hơn một vòng so với ấu tể Chow Chow lớn tuổi nhất, đây còn là bởi vì lông mao toàn thân Paddy quá dày, nếu đem toàn bộ chỗ lông mao mềm mại này xóa sạch, liền không biết ai nhìn lớn hơn đâu.

Tiểu Griffin là một bảo bảo mập mạp, tuy rằng đã giảm béo thành công, nhưng thịt béo vẫn còn không ít.

Hôm nay chỉ là thử tiếp xúc, xem xem mấy con ấu tể ở cùng nhau có hợp hay không, có thể hay không đánh nhau.

So với Tiểu Griffin được dạy dỗ cẩn thận tỉ mỉ, trừ bỏ có chút dính người thì những mặt khác đều rất hào phóng, thì ba con ấu tể khác bởi vì đang ở tại địa phương xa lạ nên có chút câu nệ, từng con đều kẹp chặt đuôi nhỏ ngồi xổm tại chỗ không dám động, phát ra từng tiếng ô ô nuốt nuốt như là bị dọa không nhẹ.

Tổ Vũ yên lặng quay đầu nhìn về Cecil.

Cecil không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"

"Hơi thở trên người của ngươi dọa đến chúng nó." Từng con đều đang khóc la tìm cha mẹ, cố tình lại bởi vì cảm nhận được một cỗ hơi thở khủng bố mà theo bản năng không dám động.

May là bởi vì cha mẹ chúng nó cảm thấy giao ấu tể của mình cho quản gia rất yên tâm cho nên không theo tới, nếu không chỉ sợ hiện tại liền đau lòng quá mức trực tiếp đem hài tử ôm về.

Kỳ thật Cecil cũng không có thả khí thế của mình ra ngoài, những khi ở nhà y vẫn luôn rất thu liễm, nhưng chỉ một chút hơi thở lộ ra thôi, đối với những ấu tể mới lần đầu gặp y mà nói đã rất khủng bố rồi.

Ban đầu hơi thở của y cũng từng dọa đến Tiểu Griffin, nhưng huyết thống giữa hai người rất gần, cho nên sau một thời gian ở chung Tiểu Griffin liền hoàn toàn không sợ Cecil nữa. Nhưng ba đứa nhỏ này lại không giống, không có bất cứ quan hệ huyết thống nào làm tiền đề, trước hơi thở khủng bố hoàn toàn xa lạ thì cho dù chỉ cảm nhận được một chút thôi đều sẽ khiến chúng cảm thấy sợ hãi, chưa có trực tiếp tiểu trong  quần đã coi như chúng nó gan lớn rồi.

Cecil bị ghét bỏ cũng cảm thấy thực bất đắc dĩ, nơi này là nhà y, trong phòng sao có thể không có hơi thở của y được.

Tiểu Griffin một chút cũng không thèm nhớ tới sự thật chính mình cũng từng bị dọa, lúc này ngồi xổm trong lòng ngực Tổ Vũ nhìn bộ dáng lúng túng của tụi nó, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, phi thường đắc ý.

Quả nhiên nó mới là ấu tể tốt nhất, mới không giống cái đám nhát gan kia đâu.

Tổ Vũ ôm Tiểu Griffin đứng dậy:"Mang chúng nó vào nhà sau đi, chúng nó hẳn là sẽ thích khu vui chơi của Ruin."

Sự thật chứng minh, quả nhiên là như thế.

Rời đi nhà chính tràn đầy hơi thở nguy hiểm, khu vui chơi thật lớn nằm giữa khoảng sân trống trải đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của đám ấu tể, cảm giác sợ hãi lúc trước toàn bộ biến thành tò mò, lại dưới sự công lược của mỹ thực made by quản gia, rất nhanh chúng nó liền bị trấn an, bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn đến khu vui chơi thử xem.

Nhưng tựa hồ là đã bị cảnh cáo dặn dò qua hay là vì nguyên nhân nào khác, tuy rằng thoạt nhìn chúng nó thực động tâm, nhưng cả ba con ấu tể đều không có hành động.

Tổ Vũ vỗ vỗ mông nhỏ của Tiểu Griffin, chỉ chỉ ba con ấu tể, lại chỉ chỉ khu vui chơi:"Ruin đi chiêu đãi một chút các vị khách nhỏ của ngươi được không? Mang chúng nó qua bên kia chơi."

Tiểu Griffin pi pi kêu một tiếng, sau khi bị Tổ Vũ đặt trên mặt đất, liền dẫm dẫm bốn chiếc chân ngắn nhỏ nhảy nhảy lộc cộc hướng về phía ba con ấu tể mà đi.

Ba vị người lớn bàng quan nhìn nó đi đến trước mặt ba con ấu tể, đầu dương cao cao, móng vuốt nhỏ vung lên, lại kêu hai tiếng.

【 các ngươi có muốn lại đây chơi không, cái này rất thú vị nha. 】

Tổ Vũ âm thầm gật đầu, đừng nhìn bộ dáng hắn kiêu ngạo mà lầm, ngữ khí còn rất thân thiện hữu hảo nha.

Đại khái là bởi vì tất cả đều là ấu tể, hoặc cũng có thể là bởi khu vui chơi trước mắt thật sự rất mê người.

Thế nên tuy rằng đối với chúng nó Tiểu Griffin cũng rất xa lạ, trên người cũng có cổ hương vị dọa người kia ( bởi vì thường xuyên ở gần nhau nên bị lây dính lên), nhưng ba con ấu tể vẫn là chần chừ một lát, sau đó liền thử dò xét mà lại gần Tiểu Griffin, sau đó đi theo nó thật cẩn thận đi về phía khu vui chơi.

Lúc sau chơi chơi liền trở nên thoải mái tùy tiện lên, cảm giác sợ hãi trước đó cũng biến mất, một đám liền trở nên hoạt bát, chẳng bao lâu liền cùng Tiểu Griffin đùa thành một đống.

Ban đầu Tiểu Griffin còn thường quay đầu lại nhìn xem Tổ Vũ có còn ở đây hay không, thậm chí còn kêu hắn lại đây cùng chơi, nhưng sau đó toàn bộ tâm chí đều đặt trên người đám tiểu đồng bọn mới làm quen, cùng bọn họ nháo loạn.

Tổ Vũ nhìn nhìn liền cảm thấy có chút chua xót.

Cecil ở bên cạnh nhìn một lát, liền quay đầu lại nói với Tổ Vũ:"Chuyện ngươi phải đi học vẫn cần phải nói rõ ràng với Tiểu Griffin, bằng không đến lúc hắn biết hắn vẫn sẽ nháo loạn."

"Ta biết."

Tổ Vũ gật gật đầu, về điểm này đương nhiên hắn sẽ không quên.

Sau khi đáp ứng, hắn lại đột nhiên nhớ lại vấn đề thảo luận trước đó.

Hắn đem thanh âm đè đến cực thấp, không dám để quản gia đang chăm sóc ấu tể cách đó không xa nghe được:"Ngươi tìm một cơ hội, đem thân phận 'Leo' của ta tiêu trừ đi."

Cecil khựng lại một lát:"Sao lại đột nhiên nói đến cái này."

"Ta đã suy xét rất lâu, thân phận Leo này xác thật không thích hợp lưu lại, suy cho cùng, ta không thể đem cả hai thân phận đều chiếu cố chu toàn được."

Hắn không biết dùng thuật phân thân, không có biện pháp vừa làm chính mình lại phân thân ra một con ấu tể giả đánh lừa tai mắt thiên hạ, nếu hắn xuất hiện với hình thái con người càng lâu, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hình thái ấu tể sẽ rất ít khi xuất hiện, những người biết nội tình sẽ không cảm thấy gì, nhưng chỉ sợ những công nhân trong trang viên đã sớm thảo luận việc này.

"Việc này không thể kéo dài thêm được nữa, lại để lâu sớm muộn gì cũng có người hoài nghi."

Mỗi lúc người này xuất hiện, người kia liền không thấy đâu, một hai lần còn được, lâu rồi chắc chắn sẽ có người âm thầm thắc mắc.

Huống chi vốn dĩ đã có rất nhiều người nhìn chằm chằm nhà Melved, thân phận lai lịch của Tổ Vũ lại có chút cổ quái, nói không chừng sẽ có kẻ nào lòng mang ý xấu đánh chủ ý lên đầu của hắn, nếu thật sự bị phát hiện cái gì liền không tốt.

Tổ Vũ vốn tưởng rằng lần này Cecil vẫn sẽ phản đối, trước kia bọn họ đã từng vì chuyện này mà cãi cọ qua, không nghĩ tới lần này Cecil lại chỉ tự hỏi một lát sau đó đáp ứng rồi.

"Ngươi đồng ý?"

Thời điểm nhìn thấy Cecil gật đầu, Tổ Vũ đều phải hoài nghi liệu có phải bản thân bị hoa mắt, nhìn lầm rồi hay không.

"Ân, chẳng qua việc này cứ từ từ đã, ta cần bố trí một số thứ."

Dù sao đều phải "chết", đương nhiên phải từ đó đào ra ích lợi lớn nhất. Trong mắt Cecil xuất hiện một tia ám quang.

Hắn đều chuẩn bị tâm lý hai người sẽ lại tiếp tục cãi cọ về vấn đề này, không nghĩ tới Cecil sẽ thay đổi chủ ý nhanh như vậy.

Hắn hoài nghi đánh giá Cecil, nghĩ không biết có thật là y đã đồng ý hay không, hay vẫn chỉ đang cố ý kéo dài thời gian:"Sao ngươi lại đột nhiên nghĩ thông suốt thế."

"Chỉ là phát hiện ngươi nói rất có đạo lý."

Tổ Vũ nhíu mày, khóe miệng đều kéo thẳng:"Chẳng lẽ lần trước ta nói thì không có đạo lí? Sao lúc đó ngươi không dứt khoát như vậy."

Cecil nhún vai:"Trước khác nay khác, hơn nữa thân phận 'Leo' đối với ngươi hay ta mà nói cũng đã là gánh nặng."

Tổ Vũ nghe không hiểu cho lắm, nghi hoặc ừ một tiếng.

Nhưng hiển nhiên Cecil cũng không muốn giải thích quá nhiều, tiếp tục nói:"Việc này hiện giờ vẫn chưa thực hiện được, chờ thêm một thời gian, đợi sau này ngươi tìm cơ hội giả bệnh, bác sĩ Ford sẽ phối hợp với chúng ta."

Tổ Vũ không cho là đúng: "Giả bệnh thôi sao lại phải đợi cơ hội?"

Cecil ý vị thâm trường nói:"Dù sao thì cũng phải tìm người cõng nồi cho ngươi a, bằng không cái chết này của ngươi cũng quá lãng phí rồi."

Tổ Vũ nháy mắt đã hiểu, sau đó cũng lộ ra nụ cười tặc hề hề, đầy mặt không có ý tốt:" Ngươi muốn dùng Leo câu cá đúng không? Yên tâm, chỉ cần có thể tóm được kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc Ruin, ta có thể phối hợp mọi lúc mọi nơi."

Vì thế, chuyện này liền được định xuống, chỉ chờ sau này an bài một vụ tử vong oanh oanh liệt liệt.

Lời con Shuu: Thời gian trôi nhanh dễ sợ, nhắm mắt mở mắt đã qua gần một tháng mất rồi. Dạo này mị mới chơi âm dương sư lại, chơi lại mới nhận ra mị vẫn còn u mê lắm_(:3 」∠)_

Với cả mị phát hiện chất lượng video khi đăng tải lên YouTube như c*c vậy nên tạm thời mị vẫn sẽ ngoan ngoãn đăng trên wattpad vậyo(`ω' )o

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ Vũ: Hô, cuối cùng cũng không cần tiếp tục làm ấu tể.

Cecil: Thân phận này quả thật không quá thích hợp phát triển, ân, trước khi tiêu hủy lại lấy ra dùng dùng đi.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro