Chương 16: Lưu nguyệt kính tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm bọn họ ra cửa chỉ gọi một phu xe, sau khi vào chùa chỉ có Mục Ni cùng phu xe kia chờ ở bên ngoài. Vốn là đi ra du ngoạn, không ai có lòng cảnh giác cao, lại nói Mục Ni võ công cao cường, nếu xảy ra chuyện gì có hắn ở đó cũng không lo. Không nghĩ tới Mục Ni vừa rời đi tìm Sở Yến, bên này liền xảy ra vấn đề rồi.

Phu xe ngã xuống bên cạnh xe ngựa, ba người thấy thế còn tưởng là gặp giặc cướp gì. Liễu Tĩnh Thủy liền vội vàng tiến lên tìm hơi thở của phu xe, phu xe hô hấp hoàn bình thường chỉ là hôn mê bất tỉnh. Đang muốn liếc mắt nhìn trong xe ngựa, lúc này từ bên trong xe truyền tới một thanh âm nam tử: "Hoảng loạn cái gì, chỉ là hôn mê mà thôi."

Sau đó màn xe vừa mở, từ giữa đi ra một người áo trắng, khi đi lại cũng như Sở Yến phát ra một trận thanh vang leng keng leng keng thanh thúy.

Dĩ nhiên là một người Hồ.

Người này một đầu tóc vàng buông xuống, trong mắt tựa như đại dương mênh mông, giữa chân mày xăm trăng non uốn cong. Hắn cười tủm tỉm ngồi trước màn xe, tròng mắt màu xanh lam nhẹ nhàng nheo lại, giảo hoạt như một con mèo.

Màu da hắn trắng khiến người khác có cảm giác trong suốt óng ánh, thậm chí có mấy phần bệnh trạng, toàn thân áo trắng, kim sức trên người lóe lên ánh sáng, cả người đều có một tầng hào quang nhàn nhạt. Khác hoàn toàn với Sở Yến sáng rực rỡ như lửa đẹp hoa lệ lộ liễu, hắn bề ngoài ôn yên tĩnh như một vũng thanh thủy, vừa tựa như núi cao tuyết trắng, thánh khiết mà kỳ ảo. Đáng tiếc khí chất của hắn cùng bề ngoài không tương đồng chút nào,  hắn khi cười lên cực xinh đẹp quyến rũ. Dáng ngồi cực kỳ tùy ý, thái độ lười biếng, người không biết còn tưởng hắn hơi say nằm nghỉ trên giường nhỏ.

Ánh mắt hướng trên người Sở Yến xoay một cái, hắn cười nói: "Lạc Tát... Thiếu chủ. Cuối cùng cũng chờ được ngươi."

Liễu Tĩnh Thủy vốn tưởng rằng người Hồ này cùng Sở Yến có quen biết, không hề lo lắng lại thấy Sở Yến cùng Mục Ni đều hơi đổi sắc mặt, trong mắt là địch ý và ghét bỏ, tựa hồ đều không muốn nhìn thấy người này.

Thoạt nhìn người Hồ này cùng Sở Yến quan hệ cũng không tốt lắm. Liễu Tĩnh Thủy nhìn lại phu xe bên cạnh, không khỏi nhíu mày.

"Chờ ta? Không nghĩ tới ngươi lại quan tâm ta như vậy đó, Mạc Lý." Sở Yến cười lạnh, "Ta phải trở về nghỉ ngơi, làm phiền ngươi nhường đường."

Trên đời sẽ có một người như vậy, đừng nói là nhìn thấy hắn, ngẫu nhiên nhớ tới đều sẽ cho người khác cảm thấy phiền. Hiển nhiên người áo trắng này đối với Sở Yến chính là người kia.

Hoán Hỏa Cung thờ phụng đại Quang Minh thần giáo, bên trong giáo lí nói, nhật nguyệt tinh đều là hỏa diễm thần lưu trên thế gian, cho nên trong giáo chia làm ba bộ nhật nguyệt tinh. Hoán Hỏa Cung là bộ nhật, quần áo màu đỏ, Lưu Kính cung là bộ nguyệt, quần áo màu trắng, hai bên liền mỗi người chia ra mấy người tạo thành bộ tinh giơ cao chúc cung, mặc quần áo đỏ trắng giao nhau.

Vị nam tử mặc áo trắng trước mắt tên gọi "Mạc Lý" này, chính là thiếu cung chủ Lưu Kính cung, Sở Yến rất không muốn gặp người này.

Mạc Lý nghe Sở Yến muốn đuổi mình xuống, lại không nhúc nhích, cười khẽ: "Trở về nghỉ ngơi? Về chỗ nào? Ẩn Sơn thư viện? Ta nghe nói thiếu chủ lưu lạc tới nỗi phải ăn nhờ ở đậu mới tới xem thiếu chủ một chút mà thôi... Xem ra lời đồn đại không giả, nhưng mà thoạt nhìn thiếu chủ lại vui vẻ chịu đựng lắm đây."

Trong ba bộ nhật nguyệt tinh, Hoán Hỏa Cung đại biểu cho mặt trời, địa vị cao nhất, cung chủ thường chính là giáo chủ. Người Lưu Kính cung vì muốn phân biệt Sở Yến cùng thiếu cung chủ của mình, liền gọi Sở Yến là "Thiếu chủ".

Danh xưng này có chút thừa nhận Sở Yến đang dạy ý tứ địa vị bên trong, Mạc Lý cùng hắn không hợp nhau, không muốn gọi hắn như vậy. Lúc này tuy là gọi hắn "Thiếu chủ", nhưng trong giọng nói tràn đầy trào phúng, khiến người nghe cực kỳ không thoải mái.

Ăn nhờ ở đậu? Trong lời này không biết ẩn giấu bao nhiêu dao, Sở Yến vừa nghe, tức giận đến chỉ muốn cùng người gây sự một hồi, đang muốn mở miệng, Liễu Tĩnh Thủy lại nhàn nhạt nói: "Sở thiếu cung chủ là quý khách của thư viện, chuyện ăn nhờ ở đậu có chút thiếu sót."

Mạc Lý nghe y nói chen vào, liền đem đôi mắt chuyển hướng về phía y, cười nói: "Là tiếng Hán của ta không tốt, nói sai... Còn cần hướng Liễu Tam công tử cẩn thận lãnh giáo một chút."

Sao người nước ngoài nào tới cũng thích nói tiếng Hán mình không tốt vậy? Liễu Tĩnh Thủy còn chưa nói, Sở Yến liền cười lạnh nói: "Ai nguyện ý dạy ngươi ? Tự mình nghĩ thừa."

Mạc Lý bật cười: "Liễu Tam công tử còn chưa mở miệng, thiếu chủ quản được sao."

Sở Yến nhíu mày lại, cực không kiên nhẫn nói: "Không có chuyện gì thì nhanh tránh ra, đừng cản đường."

"Có việc... đương nhiên có." Mạc Lý giữa ngón tay kẹp một tờ thư, nhìn chăm chú vào Liễu Tĩnh Thủy, "Ta cũng không như thiếu chủ có lòng thanh thản, đến Trung Nguyên mấy tháng, đánh bại mấy người không đủ tư cách cao thủ, liền vui đùa chung quanh."

Sở Yến nhìn giấy thư trong tay hắn liền hiểu rõ, hắn chỉ sợ là đến hạ chiến thư, lúc này khinh thường hừ lạnh một tiếng. Liễu Tĩnh Thủy võ công cỡ này, ngay cả mình đều chỉ có thể miễn cưỡng ép y xuất đao Mạc Lý có thể ước chiến sao? Quả thực không tự lượng sức.

"Thiếu chủ như vậy, làm sao dương danh thần giáo ta." Mạc Lý chậm rãi đứng dậy, ngạo nghễ nói, "Liễu Uyên, ngươi ta tất có một trận chiến!"

Lời còn chưa dứt, Mạc Lý nhảy một cái, một đạo kình khí cuốn lấy một phong chiến thư hướng Liễu Tĩnh Thủy bay tới.

Sở Yến trong mắt nhất thời chợt lóe một đạo hàn quang, cười lạnh không ngừng, kim quang bỗng nhiên xẹt qua trời cao. Chiến thư kia nhất thời bị chém làm hai đoạn, giống như một hồ điệp chết đi vô lực hạ xuống.

Trong nháy mắt Sở Yến rút đao, thân ảnh Mạc Lý đã biến mất.

Phong chiến thư vừa rơi xuống đất, lại bị nội lực tán thành tro, muốn nhặt lên xem thử cũng không được. Sở Yến thấy chiến thư bị gió thổi đi, lúc này mới thu đao nhìn về phía Liễu Tĩnh Thủy: "Hắn không xứng làm đối thủ của ngươi, không nên đi."

Liễu Tĩnh Thủy không biết nên khóc hay cười, trên chiến thư viết cái gì hắn đều không nhìn thấy, coi như muốn đi cũng không biết đi chỗ nào. Lại nói nội lực của hắn chưa khôi phục, cũng không nhàn hạ, vốn cũng không muốn đỡ lấy chiến thư này.

Chỉ là xem dáng dấp kia của Sở Yến, Liễu Tĩnh Thủy lại muốn trêu chọc người một chút: "Vậy ai xứng?"

Sở Yến không chút do dự mà nói: "Ta."

Nói xong, hắn hướng về Liễu Tĩnh Thủy nở nụ cười, cười cực kỳ ngạo khí. Nếu Liễu Tĩnh Thủy là đệ nhất thiên hạ, vậy trừ hắn ra không ai xứng làm người thứ hai, hơn nữa hắn sớm muộn cũng sẽ thành đệ nhất.

Hai người vừa đối mắt, Liễu Tĩnh Thủy cũng không nhịn được cong khóe miệng lên.

"Đi thôi, hắn trúng thuốc mê, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại." Liễu Tĩnh Thủy cười nâng dậy phu xe, hướng Sở Yến nói.

Sở Yến nói: "Không có chuyện gì, còn có Mục Ni đây."

Liễu Tĩnh Thủy liền hỏi Mục Ni: "Còn nhớ đường không?"

Ẩn Sơn thư viện cách đây có chút xa, trong núi đường quanh quanh quẩn quẩn, đâu đâu cũng có cây cối, cảnh tượng thoạt nhìn đều giống y hệt nhau, rất dễ dàng khiến người lạc đường. Người sống ở đây lâu thỉnh thoảng tiến vào núi cũng không nhận rõ phương hướng, huống chi là một người nước ngoài vừa tới mấy ngày.

Nhưng Mục Ni sao có thể bị sơn lộ này làm cho đầu óc hỗn loạn, chỉ là một con đường mà thôi, đối với hắn mà nói rất dễ dàng, hắn nói: "Tất nhiên nhớ tới, giao cho ta là được."

Giang gia hai tỷ đệ  còn muốn chờ mặt trời xuống núi nhìn yên hỏa, bọn họ liền không chờ, lên xe ngựa, một đường đi Phục Loan Ẩn Hộc đỉnh.

Hoàng hôn dần buông, sơn gian từ từ sáng lên điểm điểm đèn đuốc, ngay cả Phi Diên trên không trung cũng bắt đầu trong mờ tối phát ra ánh sáng, xa xa là mấy cái đèn ước nguyện chậm rãi bay lên. Cũng không lâu lắm không trung liền nổ ra từng đoá từng đoá pháo hoa, trong trấn nhỏ náo nhiệt, bất quá bọn hắn gấp rút lên đường không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.

Trên đường phu xe vừa tỉnh, bên trong xe này lại chỉ còn Sở Yến cùng Liễu Tĩnh Thủy.

Sở Yến dò ra thân thể nhìn bên ngoài nửa ngày: "Nếu là ban đêm ngồi Phi Diên, phong cảnh liền là mặt khác một phen."

"Giữa ban ngày xem chính là phong cảnh sơn thủy thập nhị đỉnh, ban đêm không thể nhận ra khắp núi xanh tươi, lại có thể nhìn thấy sơn gian vạn nhà đèn đuốc. Đáng tiếc hôm nay còn phải trở lại sớm chút, nếu rảnh rỗi mời thiếu cung chủ ban đêm ngồi Phi Diên một lần nữa." Liễu Tĩnh Thủy theo thói quen kéo kéo Điêu Cừu trên người, "Huyền Cơ Môn có ý định xây một nơi hạ Phi Diên gần thư viện, sau này thiếu cung chủ nếu như trở lại Trung Nguyên, ngồi Phi Diên liền có thể thuận tiện hơn rất nhiều."

Nói đến phần sau, trên mặt y ý cười dần dần ngưng lại, chỉ vì trong cơ thể lại bắt đầu đâm nhói.

Lại tới nữa rồi...

Cả người hắn đều cứng chốc lát, mới miễn cưỡng chống nổi trận đau đớn này.

"Nếu như lần này không đi được, sau đó ta nhất định sẽ trở lại." Sở Yến thả mành xuống, ngồi lại.

Đau đớn trong cơ thể Liễu Tĩnh Thủy đã lan đến toàn thân, còn kèm theo băng hàn thấu xương. Hắn dùng hết tất cả sức mạnh, cũng không cách nào đem đau nhức đè xuống, không nhịn được chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nghe thấy được mà đau ngâm lên một tiếng.

Dù tiếng vang bên ngoài xe ngựa, động tĩnh này cũng chạy không thoát lỗ tai Sở Yến, thấy sắc mặt Liễu Tĩnh Thủy có chút tái nhợt, hắn không khỏi nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Liễu Tĩnh Thủy bỗng nhiên trợn con ngươi, chậm rãi thở một hơi, miễn cưỡng nói: "Chỉ là ban đêm lạnh, có chút phát bệnh... Vô sự, trở lại uống thuốc là tốt rồi."

Không sao? Dáng vẻ y như vậy, không hề giống không sao.

Tuy rằng trên mặt y hờ hững cực kì, Sở Yến lại biết y đang cố nén đau đớn. Thời điểm cùng hắn tỷ thí lần trước, hắn không phải cũng như vậy sao? Mình tiếp tục khó chịu thống khổ cũng phải nhẫn nại, không muốn để cho người khác nhìn ra nửa điểm không đúng.

Sở Yến để sát vào chút, nói: "Ngươi đừng động."

Hắn vận lên nội công, đem nội lực đưa vào trong cơ thể Liễu Tĩnh Thủy, quả nhiên phát hiện trong cơ thể y cực kỳ băng hàn, là hàn độc phát tác. Sở Yến tiếp tục truyền lực, chờ băng hàn thối lui, hai người cũng đã đầu đầy mồ hôi, một là mệt, một là đau.

Sở Yến thu chân khí, tuy rằng làm như vậy chỉ có thể tạm thời áp chế lại hàn độc, cũng so với y một mình chống đỡ tốt hơn chút.

Từ các loại dấu hiệu này, hẳn là hàn độc trên người Liễu Tĩnh Thủy không phải ngày một ngày hai, hơn nữa nhất định là độc cực kỳ hiếm thấy. Hạnh Hoa am y thuật tuyệt diệu, Giang gia tỷ đệ lại là đệ tử đắc ý của Hạnh Hoa am, nếu như là hàn độc phổ thông, sớm đã trị cho y, nào để lâu như vậy.

Sở Yến thưởng thức y coi y là bằng hữu, đương nhiên không muốn nhìn hắn chịu nỗi khổ hàn độc, muốn giúp hắn một tay. Nhưng hắn hỏi Giang gia tỷ đệ, lại không người nào chịu nói cho hắn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Trầm mặc nửa ngày, Sở Yến nhìn chăm chú y, thả nhẹ âm thanh, cẩn thận hỏi: "Liễu Uyên... Liễu Tĩnh Thủy... Ta là bằng hữu của ngươi đúng không?"

Liễu Tĩnh Thủy không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên dùng ngữ khí mềm như vậy, chỉ cảm thấy khó giải thích được, có chút suy nhược mà nói: "Tất nhiên."

"Vậy ta có thể hỏi hay không..." Sở Yến thẳng tắp theo dõi hắn, làm người ta hoàn toàn không có cách nào dời mắt, "Trên người ngươi hàn độc... là chuyện gì xảy ra?"

Tâm Liễu Tĩnh Thủy đột nhiên run lên một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro