Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên ngã tư đường náo nhiệt, đám đông qua lại nhộn nhịp, đủ loại âm thanh phát ra từ các hướng, nhưng lúc này ở phía bên kia đường, ngay tại tiệm châu báu nổi danh nhất trấn Bán Nguyệt lại rất yên ắng, đến nỗi cảm thấy có chút quỷ dị.

Lý Giang trừng mắt nhìn vật thể bé bé trước mặt mình, đúng hơn nữa thì chính là nhìn bàn tay nho nhỏ đang vươn lên lấy một thứ – một con Thấu bạch sáng ngọc Kỳ Lân. Tay Lý Giang khẽ run, hơi di chuyển thân thể đi về phía trước, ông còn chưa kịp đụng tới ngọc kỳ lân kia thì bàn tay trắng nõn nhỏ bé ấy liền rụt trở về, chủ nhân của cái tay nho nhỏ đó trừng đôi mắt to đen láy nhìn Lý Giang như muốn nói cho ông biết ngọc kỳ lân kia là của cậu.

“Vị tiểu công tử này, ngọc Kỳ Lân này ta đã mua rồi... ”

Lý Giang đưa tay về phía trước lại hơi duỗi người ra, nhưng bàn tay nho nhỏ kia lại nhanh hơn, thân hình be bé cũng lui về sau hai bước, mặt hớn hở cầm lấy ngọc Kỳ Lân. Lý Giang nhìn về phía đám người hầu ở phía sau đứa trẻ, ánh mắt cầu xin bọn họ tiến lên khuyên bảo chủ tử nhà mình đem trả lại ngọc Kỳ Lân, thế nhưng những người đó lại không ừ hử tiếng nào nhìn tiểu chủ tử nhà mình đem ngọc Kỳ Lân bỏ vào hà bao trên cổ của cậu.

Vị tiểu công tử này, ngọc Kỳ Lân là do lâu chủ của Bán Nguyệt lâu đã chọn trước đó rồi, ngài xem nơi này còn có rất nhiều mặt hàng ngọc kiện khác, ngài đem ngọc Kỳ Lân kia trả lại cho Lý quản gia, tiểu nhân sẽ giúp ngài chọn món khác tốt hơn, được không?”

Chưởng quầy lấy tay quệt mồ hôi lạnh, ăn nói khép nép với tiểu gia khỏa đột nhiên xông tới cướp mất ngọc Kỳ Lân trên tay Lý Giang này. Chưởng quầy hy vọng đại danh của lâu chủ Bán Nguyệt lâu sẽ làm cho tiểu công tử này trả lại ngọc, nhưng sau khi nhìn thấy động tác tiếp theo của tiểu công tử, chưởng quầy cùng Lý Giang tuyệt vọng. Hắn!!! Hắn đem hà bao thu hồi rồi!

“Phụ thân...” Tiểu công tử kia nói một câu, vỗ vỗ hà bao rồi quay đầu bước đi, Lý Giang nóng nảy tiến lên định ngăn cản lại bị một người phụ nữ lớn tuổi chặn. Chỉ một chiêu liền có thể cản ông lại, Lý Giang thoáng giật mình, nữ nhân này công phu rất cao.

“Vị lão gia này, ngọc Kỳ Lân này chủ tử nhà ta đã coi trọng, ta biết ban đầu vật này là do chủ tử nhà ngươi đã chọn nên không thể trơ mắt nhìn vật bị đổi chủ, đây là ngân phiếu trị giá 1200, xem như ngọc này do chủ tử nhà ta mua.”

Bỏ lại ngân phiếu, người phụ nữ đưa ánh mắt 'chớ dây dưa' nhìn Lý Giang rồi bước đi. Mà đứa bé ấy thì đang đứng chờ ở cửa, thấy người phụ nữ đi ra liền đưa tay lên gọi một tiếng "Ma ma" rồi mới vui vẻ cầm lấy tay của bà.

“Khoan đã!”

Lý Giang đuổi tới, thế nhưng ông lại không thể tiếp cận đứa bé kia, chưa gì mấy thị vệ đã xông ra chắn trước mặt, ông nhìn về phía người phụ nữ kia:

“Vị ma ma này, ngọc Kỳ Lân này là do lâu chủ của ta sáng sớm nay đã chọn tốt để làm lễ vật tặng người khác, chuyện gì thì cũng phải có trước có sau, tiểu công tử tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy thì ma ma ngài có phải hay không nên khuyên hắn đem trả Kỳ Lân lại cho ta?”

Lý Giang không dám nhìn đứa bé kia, có lẽ cậu khoảng chừng 10 tuổi, từ lần tiêos xúc ngắn ngủi lúc nãy ông đã nhận ra đầu óc của cậu có chút vấn đề, nhưng ông tình nguyen nói cậu còn nhỏ chứ không muốn nói là cậu có vấn đề.

Nếu không phải sợ lâu chủ trách phạt, Lý Giang căn bản sẽ không đi lấy lại ngọc Kỳ Lân làm gì, đứa nhỏ kia... Thế gian này sao lại có một đứa nhỏ dễ thương đến cực điểm như thế cơ chứ! Không thì ông cũng sẽ không để cho đứa nhỏ kia cướp đi ngọc Kỳ Lân trên tay mình!

Lúc nãy đứa nhỏ kia cười với ông một cái rồi mới chỉ chỉ ngọc Kỳ Lân trên tay ông, chỉ như thế ông liền mất lý trí hồ đồ đem đồ vật này nọ tặng đi, chờ đến khi lấy lại tinh thần, Kỳ Lân đã muốn không phải là của ông nữa rồi.

“Phụ thân...” Đứa bé kia như là hiểu được ý của Lý Giang, hô lên một tiếng xong liền trốn về phía sau ma ma, sợ Lý Giang đến lấy lại đồ vật của hắn.

Ma ma kia thấy thế sắc mặt trầm xuống, không khỏi tức giận nói: “Ngọc Kỳ Lân này tuy rằng không tệ nhưng cũng không phải là vật hiếm lạ gì, 1200 lượng kia đủ để cho chủ tử nhà ngươi mua một vật khác tốt hơn nhiều. Chủ tử nhà ta đã mua rồi thì chính là của chủ tử nhà ta, không cần lại tới dây dưa.”

Dứt lời, ma ma ôm lấy tiểu chủ tử bước đi, đám thị vệ chờ sau khi hai người đi xa mới thu hồi đao kiếm trên tay chạy theo.

Đầu hạ khí trời thật ấm áp, nhưng Lý Giang lại cảm thấy gió lạnh nhè nhẹ thổi tới...

Ông - Lý Giang, là quản gia của Bán Nguyệt lâu, trên giang hồ cũng coi như là cao thủ có một không hai, hôm nay - ở địa bàn của Bán Nguyệt lâu, lại bị người lấy mất…bị một đứa trẻ lấy mất đồ!

“Tiểu chủ tử thật cao hứng.” Trương ma ma vẻ mặt yêu thương nhìn tiểu chủ tử nói.

Tiểu chủ tử mấy ngày nay luôn mặt mày nhăn nhó, hiện giờ cuối cùng đã nở nụ cười, làm cho bà cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Đúng vậy!” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu đáp, sau đó liền dùng sức mà thong thả gật gật đầu: “Đưa cho phụ thân.”

Lưu Thiên Tứ lại chu chu miệng, lần trước là ngày sinh của phụ thân, phụ hoàng và phụ vương, chỉ có cậu là không có lễ vật, cậu cũng muốn tặng lễ vật.

“Ngọc Kỳ Lân này phụ thân nhất định sẽ thích.”

Trương ma ma lúc này mới hiểu được vì sao tiểu tổ tông này của bà mấy ngày qua đều rầu rĩ không vui, hoá ra là bởi vì chuyện thọ tiệc lần trước! Tiểu tổ tông tuy không nói được nhiều ý nhưng vừa nghe bà đã hiểu ngay.

“Còn có...” Lưu Thiên Tứ nói không rõ ràng lắm, nhưng Trương ma ma đều nghe hiểu được. Tiểu chủ tử là nói còn có lễ vật cho phụ hoàng cùng phụ vương vẫn chưa chọn được.

“Tiểu chủ tử đừng buồn, lúc này đi ra ngài có thể chậm rãi chọn.” Trương ma ma vội vàng trấn an.

Lưu Thiên Tứ nghĩ nghĩ một chút rồi mới ngẩng đầu cười thật tươi, lại gật đầu: "Được."

Lúc này Trương ma ma lại không tự giác mà ngẩn ngơ, không chỉ có bà, người xung quanh nhìn đến Lưu Thiên Tứ cũng đều ngây ngốc trong lòng.


“Xin lâu chủ trách phạt.”

Lý Giang quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra. Sau khi ông đem sự tình nói một lần, người phía trên kia một câu cũng nói làm cho trong lòng ông rất bồn chồn.

“Lý quản gia, ta không có nghe lầm đó chứ! Ngọc Kỳ Lân lại bị một đứa trẻ lấy mất? Ngươi không nói cho hắn biết đây là vật mà Bán Nguyệt lâu đã mua rồi hay sao?”

Úy Xuyên không tin hỏi, đừng nói là một đứa trẻ con, hiện giờ cho dù là võ lâm minh chủ cũng không dám tùy ý lấy đi vật gì của Bán Nguyệt lâu!

“Lý quản gia, hay là đứa nhỏ kia thân thủ rất cao ngươi đánh không lại hắn? Có ẩn tình gì ngươi cứ việc bẩm báo ra, đại ca sẽ không trách phạt ngươi.”

Mà Úy Thiên - lâu chủ của Bán Nguyệt lâu, trên giang hồ không người không biết đến đại danh “Hàn kiếm” lại thủy chung chưa một lần ngẩng đầu, mắt vẫn còn chăm chú nhìn vào bản tấu trên tay.

Lý Giang nuốt  nuốt nước miếng, nói: “Đứa trẻ kia... Chỉ giống như một con búp bê bình thường thôi, nhưng mà... Thuộc hạ sao có thể ra tay cùng một đứa con nít tranh đoạt. Hơn nữa... Thủ hạ của cậu ta cũng không đơn giản, ngay cả một ma ma nội lực cũng đều rất cao, thuộc hạ còn cảm nhận được bên cạnh còn có người âm thầm bảo hộ. Cậu ta lai lịch không rõ, nghe giọng nói hình như là người kinh thành, thuộc hạ sợ rước lấy phiền toái cho lâu. Ma ma đó cho thuộc hạ 1200 ngân phiếu, nói là mua lại ngọc Kỳ Lân kia, bà ta còn nói ngọc Kỳ Lân cũng không phải vật hiếm lạ gì, thuộc hạ xem... Đứa bé kia sợ là vương tôn công tử của một nhà quyền quý nào đó ở kinh thành.”

Giang hồ có quy củ của giang hồ, kinh thành là một cấm địa đối với giang hồ, nơi đó vương công quý tộc tụ tập, người trong giang hồ dù có lợi hại như thế nào cũng vô pháp cùng triều đình đối kháng, cho dù là Bán Nguyệt lâu.

“Lại đi đặt mua, ngày mai nhất định phải chọn tốt, phái người đi thăm dò lai lịch bọn họ.”

Úy Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh vô ba lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, sợ một cái vô ý liền tan xương nát thịt. Úy Thiên cũng không phải là một chủ tử thích dùng cách xử phạt về thể xác với thuộc hạ của mình, Bán Nguyệt lâu thành lập đến nay, người bị hắn xử phạt qua cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuy nhiên người luyện “Thất vọng đau khổ kiếm pháp” lại còn không có cảm xúc dao động như Úy Thiên vẫn làm cho những người dưới tay đều e ngại hắn.

“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Lý Giang nghe Úy Thiên không có ý trách phạt mình, luống cuống tay chân đứng lên, tiếp theo ông chợt nghe đến Úy Thiên còn nói một câu

“Không được tái phạm lần nữa.”

Lý Giang vừa nghe vội vàng gật đầu đáp ứng, nếu mà lại làm như thế thêm lần nữa phỏng chừng lâu chủ sẽ ban phần thưởng cho hắn là một kiếm cũng nên. Lễ vật này của lâu chủ chính là vì tháng sau Lâm thành chủ tổ chức tiệc rượu trăng tròn mà chuẩn bị, không có nó ông biết ăn nói sao với lâu chủ.

“Đại ca, đứa trẻ kia ta thật muốn nhìn thấy, có thể cướp đi ngọc Kỳ Lân từ trên tay Lú Giang... Thật sự là hiếm lạ.”

Úy Xuyên là người duy nhất trong Bán Nguyệt lâu không sợ Úy Thiên, bởi vì hắn là người thân duy nhất còn lại của Úy Thiên.

Úy Thiên không đáp lại lời nói của Úy Xuyên làm cho Úy Xuyên lại cảm thấy thất bại, đại ca này của hắn thật sự là càng ngày càng 'lạnh'.


“Tiểu Tứ Nhi, sao không đợi Tam ca đến mà lại đi ra ngoài một mình?”

Lưu Thiên Tứ vừa mới tiến vào phòng đã bị Tam ca Lưu Tích Tứ ôm vào trong ngực, tiếp theo một chén nước đường đã đưa tới  bên miệng cậu.

Ực ực uống xong, Lưu Thiên Tứ vỗ vỗ ngực chính mình, cười ha hả nói: “Lễ vật!”

'Hửm? Cái gì lễ vật?' Lưu Tích Tứ dùng ánh mắt hỏi Trương ma ma. Đệ đệ bảo bối này của hắn đã lâu không nở nụ cười.

“Vương gia, thọ yến lần trước tiểu chủ tử không chuẩn bị thọ lễ, khổ sở nhiều ngày, hôm nay sáng sớm hắn liền vội vã đi ra ngoài chọn lễ vật, cuối cùng chọn được cho quốc công một cái, tiểu chủ tử lúc này mới cao hứng .” Trương ma ma vội vàng giải thích.

“Ừ, phụ thân.” Lưu Thiên Tứ lại vỗ vỗ ngực, nơi đó có hà bao của cậu.

Lưu Tích Tứ đặt đệ đệ ngồi xuống, đem tiểu hà bao của cậu lôi ra xem, bên trong đều là bảo bối của Lưu Thiên Tứ, nhìn thoáng qua có một con ngọc Kỳ Lân mà trước đây chua nhìn thấy, Lưu Tích Tứ đem hà bao trả trở về, nói: “Quả nhiên là đồ vật tốt, phụ thân nhất định sẽ rất thích.”

Lưu Thiên Tứ vừa nghe, tiếng cười càng lớn hơn nữa.

“Là cái gì…là cái gì, ta cũng phải nhìn!”

Không biết một bé gái từ nơi nào chui ra, trên mặt dính mấy vệt đen thui chạy đến bên cạnh Lưu Tích Tứ cùng Lưu Thiên Tứ, tuổi cùng Lưu Thiên Tứ xấp xỉ

“Tiểu Hoàng Thúc, ta cũng phải nhìn.”

“Lưu Ly, ngươi lại chạy đi đâu, cả người đều bẩn hết rồi.”

Lưu Tích Tứ mày nhíu lại nhưng cũng không định giúp bé gái lau mặt, một vị nam tử cầm chiếc khăn ướt đem mặt Lưu Ly lau khô. Lưu Ly níu níu tay Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ lại lấy ngọc kỳ lân từ trong hà bao ra

“Đưa cho phụ thân.”

“A, thật đẹp, ông nội nhất định sẽ thích.”

Lưu Ly nhìn ngắm một chút rồi đem ngọc kỳ lân trả lại cho Lưu Thiên Tứ sau đó mới nhảy đến trên người nọ để hắn lau mặt cho nàng, nói: “Phụ thân, con sáng nay cùng đại ca đi ra ngoài, nhìn thấy một con mèo con đặc biệt xinh đẹp, kết quả làm cho nó chạy mất.”

Việc này cũng giải thích  vì sao trên mặt nàng lại có vết bẩn.

“Đại ca, có phải hay không đặc biệt xinh đẹp?” Lưu Ly quay đầu lại hỏi Ly Thương đang đứng ở một bên, là huynh trưởng so với nàng lớn hơn sáu tuổi, là một người trời sinh vô cùng ít nói.

Ly Thương gật gật đầu, trong ánh mắt chỉ khi ở trước mặt Lưu Ly mới có thể lộ ra vui sướng.

“Phải ngủ.”

Lưu Thiên Tứ đánh cái ngáp, nằm úp sấp trên người Tam ca, ánh mắt mị xuống. Lưu Tích Tứ vội đem cậu đưa lên giường, cởi áo ngoài của cậu ra. Lưu Thiên Tứ đem ngón tay cái mình ngậm lấy liền lập tức ngủ ngay. Sau khi chờ cậu ngủ say Lưu Tích Tứ mới đem ngón tay cậu nhẹ nhàng lôi ra.

“Tiểu Tứ Nhi, trong mơ phải có Tam ca đó.”

Đối với đệ đệ so với hắn nhỏ hơn 15 tuổi, người ở bên ngoài đều nói đầu óc cậu có chút si ngốc, nhưng đối Lưu Tích Tứ, phụ thân và huynh trưởng đều giống nhau, tất cả đều yêu thương cậu nhất trên đời, trong tim hắn cậu còn quan trọng hơn con của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro