42. Yêu trong gương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lizy317

Đêm khuya tĩnh lặng, đầu đường cuối ngõ đã không có người đi đường, qua hồi lâu, mới có bóng người xuất hiện ở ngõ nhỏ. Thân hình hắn chán nản, đi ba bước, liền than trời trách đất.

Tới cửa ngôi nhà rách nát, móc chìa khóa ra để mở cửa, dưới chân không biết đá trúng thứ gì. Ngồi xổm nhặt lên, một đống trân châu rơi ào ào đầy đất, rơi đầy ngân bạch.

Hắn kinh ngạc, một phong thư nhẹ nhàng rơi xuống, hắn mở thư ra xem, trong thư chỉ viết ba chữ - lấy mà dùng.

Hắn ngạc nhiên, nhìn quanh, không thấy một ai.

Trốn trên nóc nhà Tây Phong thấy chưởng quầy cầm trân châu cầm đi vào, lúc này mới yên tâm: "Như vậy khách điếm dư dả rồi."

Thanh Uyên nói: "Vì sao cô lại muốn giúp hắn, khách điếm cũng đâu phải cô thiêu."

"Nếu ta không ở khách điếm truy tìm tung tích Ngư công tử, hắn cũng sẽ không tìm đến đây, nếu hắn không tới, lũ chồn cũng sẽ không đến, cũng không phóng hỏa thiêu khách điếm. Cho nên nói đến cùng, vẫn là lỗi của ta, cơ mà...... trân châu là Ngư công tử cho ta, ta cũng không tốn gì."

Thanh Uyên nhớ lại chuyện vừa rồi, bọn họ mang Vãn Vãn đến Cửu Tiêu giao cho Bát yêu, Tây Phong ôm lấy đuôi cá không cho Ngư công tử đi, mãi đến khi hắn lấy ra một túi trân châu, nàng mới buông tay, hừm...... hóa ra đây là "Cho", chứ không phải là nàng vô lại.

Tây Phong mắt dần dần híp lại thành một đường cong, nàng từ bên hông lấy ra một viên trân châu lớn, cười thành tiếng, tâm tình rất tốt mà ngồi dậy: "Đi, ta mời ngươi ăn hoành thánh."

Nàng còn chưa kịp đứng hẳn lên, liền cảm thấy da đầu tê rần, ngã ngồi trở về, nàng che đầu lại, tức giận: "Sao lại túm tóc ta?"

"Ta muốn lấy vài sợi tóc của cô." Thanh Uyên nắm tóc đen trong tay, nghiêm túc nhìn nàng, "Nếu một ngày nào đó cô mất tích, có sợi tóc ở đây, sẽ không sao."

Tây Phong cười khẽ: "Ai đem ta bắt đi được cơ chứ, hơn nữa ta lợi hại như vậy, muốn giấu ta đi cũng tốn không ít sức lực."

Thanh Uyên lắc đầu: "Quá yếu, muốn giấu cô quá dễ dàng." Hắn suy tư nói, "Ta dùng một ngón tay liền có thể đem cô giấu đi, không đúng, nửa ngón."

Tây Phong thở ra một hơi thật sâu, nói: "Vì sao ngươi lại lấy bản thân ra so với người ở Lục giới? Ở trước mặt ngươi, Lục giới đều tầm thường thật sao!"

Thấy nàng kháng cự, Thanh Uyên hỏi: "Tóc không được à?" Hắn suy nghĩ, nói, "Vậy đưa cho ta một miếng thịt hoặc một khúc xương cũng được."

"!!!" Tây Phong muốn nổi điên, vội vàng nghiêng đầu lại gần, "Ngươi lấy đi, muốn lấy bao nhiêu cũng được."

"Ừ."

Phong đao xẹt qua, một sợi tóc đen từ từ dừng ở trong tay Thanh Uyên.

Có lẽ là do ăn qua bàn đào, tóc nàng càng thêm đen nhánh, vô cùng mềm nhẹ. Hắn đem tóc đen nhẹ nhàng cầm lấy, thu vào trong tay.

Tây Phong sờ chỗ tóc đen bị cắt, trong lòng lộp bộp một tiếng, một cổ lửa giận bùng lên, đem răng cắn vào nhau côm cốp: "Ngươi muốn lấy thì lấy, nhưng mà......" Nàng tức giận chỉ vào tóc mái của mình, hận đến mức muốn kéo cổ áo hắn đánh cho một trận, "Ngươi không thể cắt tóc của cô nương ở chỗ này!!!"

Bị mắng đầy mặt, Thanh Uyên khó hiểu nhìn nàng: "Cô nói nơi nào cũng được." Hắn duỗi tay đưa nắm tóc cho nàng, "Trả lại cho cô, để ta cắt chỗ khác."

"A a a --" Tây Phong hướng lên trời hô to, ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc, nàng che mặt mắng, "Xấu muốn chết."

Thanh Uyên kéo tay nàng ra, kỹ nàng nhìn mặt. Khuôn mặt thiếu nữ trắng ngần, đôi mắt sáng ngời, nhìn lâu như muốn sa vào trong đôi mắt này, hắn nói: "Không xấu, đẹp."

Tây Phong lại che mặt lần nữa, a a a, đồ trứng thối!

Thanh Uyên còn đang nhìn nàng, gõ gõ mu bàn tay, nói: "Ta cất kỹ, cô muốn hay không ta?"

"Không muốn!"

Thanh Uyên dừng một chút, lại nói: "Không có tóc cũng không sao, dù sao cô cũng có gương."

Tây Phong nghe thấy, lấy gương từ trong lòng ngực ra, đá quý trên gương vẫn không xuất hiện. Dựa theo Phong Thanh thượng thần giải thích, gương là đang ngủ nhiều đi, chờ nó tỉnh lại, đá quý có thể sẽ xuất hiện.

"Cái gương này có thể tìm được ngươi?"

"Nó đã ở bên ta mười vạn năm, có thể."

Tây Phong gật đầu, cúi xuống liền thấy trong gương tóc mái của mình, bị cắt một mảng, giống như bị chó gặm, nàng xoa ngực, đau quá.

Hồn nhiên không biết tóc đối với một cô nương quan trọng đến nhường nào, Thanh Uyên hỏi: "Trời sáng, chúng ta sẽ đi đến trấn nhỏ khác sao?"

"Ừm, trước tiên, chúng ta đến Tôn gia một chuyến đã."

Tây Phong còn phải đến Tôn gia, nói chuyện cùng cha, mẹ Tôn cô nương để giải đáp khúc mắc.

Nàng làm Thúy Hoa một lần cuối cùng đi.

Tây Phong trong lòng càng thêm bi thống: "Đi thôi."

"Ừm." Thanh Uyên đứng lên, đem tóc đen cất kỹ, hy vọng vĩnh viễn không cần sử dụng số tóc này.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bóng đêm buông xuống, Tiểu Hỏa ôm một bụng tức giận.

Từ buổi sáng tới buổi tối, từ buổi tối tới hơn nửa đêm, Tiểu Hỏa lần đầu phát hiện tìm một cô nương khó như vậy!

Trước kia, tại sao nó không phát hiện Tiểu Hắc mặt có thể chạy đi như vậy, thế nhưng nó hết sức đuổi theo, nói lời xin lỗi thật khó.

"Nhóc lùn, ngươi đừng chạy!"

Tiểu Hắc một chút cũng không hề chậm lại, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng gặp người có thể đuổi theo nó lâu đến như vậy, nó không mệt, không hề mệt mỏi. Chạy thêm nửa canh giờ, tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng không thể chạy được nữa, quần áo nó bị một cái móng vuốt dẫm lên, mất đà mà ngã xuống.

Tiểu Hỏa vội thu lại móng vuốt, cúi đầu hỏi: "Ngươi ngã có đau không?"

Tiểu Hắc giận dữ ngẩng mặt nhìn nó, mặt quá đen, đen đến mức vết thương cũng không nhìn thấy, chỉ là vô cùng đau đớn, nó trừng mắt nói: "Ngươi đuổi theo ta làm gì?"

"Xin lỗi."

Tiểu Hắc ngồi xếp bằng, hừ một tiếng: "Xin lỗi xong chưa, nếu xong rồi thì ta đi về ngủ đây."

"Tối hôm qua, ta uống say, nói lời say, tuy rằng là ta say rượu nói, nhưng đúng thật là nói, ta xin lỗi."

Tiểu Hắc nghe thấy lời giải thích, đây không phải loại lí do có thể tha thứ được. Vốn dĩ cơ hội thu phục một con đại yêu quái gần ngay trước mắt, kết quả là giỏ tre múc nước, công dã tràng, không vui chút nào. Nó nghĩ, trong lòng lại ấm ức, nhưng cũng không thể không tha thứ, nó xoa mũi, hỏi: "Ừm, nói xong rồi? Ta đi đây."

Tiểu Hỏa không nghĩ tới Tiểu Hắc ngày thường nhìn qua có chút khó thân thiện lại rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi như vậy, nó vùi đầu nhìn Tiểu Hắc, nghĩ rằng từ trên mặt Tiểu Hắc có thể nhìn ra tâm tình, nhưng mà...... mặt đen như than đá, tức giận vui sướng gì đó, đều nhìn không ra. Tiểu Hỏa nhịn không nổi tò mò hỏi:

"Chân thân của ngươi là cái gì?"

"Than đá đó."

"Quả nhiên là vậy."

Tiểu Hắc giận dữ nói: "...... không phải!"

Tiểu Hỏa khó hiểu, rõ ràng lúc nãy là nó chính mình thừa nhận cơ mà.

Tiểu Hắc thở dài một hơi, lười so đo với Tiểu Hỏa, nó lại xoa mũi, được rồi, vui vẻ lên, đi tìm đại yêu quái thôi. Nó nhìn lên trời, giơ nắm đấm nhỏ lên, lớn tiếng nói: "Cố lên."

Tiểu Hỏa chớp mắt, bỗng nhiên phì cười, nó sống lâu như vậy, chưa từng gặp qua như yêu quái nào tự tin như thế.

"Ta đi đây." Tiểu Hắc hướng về phía Tiểu Hỏa vẫy tay, liếc mắt một cái, lúc này mới lần nữa hóa thành một luồng hắc khí, rời đi.

Nhưng nó mới vừa hóa thành hắc khí, chân trời liền xuất hiện một đám mây mù so với nó còn đen hơn, xoay trong không trung, yêu khí bao trùm nửa bầu trời.

Tiểu Hỏa bất ngờ, nhìn về hướng đó, phát giác thấy điều không ổn, đang muốn kéo cái tên Tiểu Mặt Đen này lại, thì thấy Tiểu Mặt Đen đi về hướng ngược lại, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Đám mây mù hóa thành hai đạo xích sắt, lao thẳng tới phía Tiểu Hắc, tốc độ nhanh như tia chớp, hai đạo hắc quang xẹt qua ngay sau lưng Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc kinh hãi, ngày thường nó tất nhiên sẽ cười nhạo đối phương chậm như rùa, nhưng hôm nay nó đã chạy cả một ngày, hiện tại mệt chết đi được, thiếu chút nữa tránh không kịp. Tránh hai lần đã cảm thấy kiệt sức.

Bỗng nhiên bên cạnh có ánh lửa chiếu tới, Hỏa Thử cúi người ngậm lấy nó, ném lên nó lưng, chạy nhanh về phía trước.

Nó ngẩn người, bắt lấy tai Tiểu Hỏa nói: "Thả ta xuống dưới, không cần ngươi nhúng tay, tự ta có thể ứng phó."

Nhưng Tiểu Hỏa không dừng lại, tiếp tục chở nó chạy về phía trước. Đám mây đen ở sau lưng gào thét đuổi theo, xẹt qua trấn nhỏ ở nhân gian, lướt qua núi cao, đuổi theo ngàn dặm.

Tiểu Hắc rõ ràng có thể cảm giác tốc độ của Tiểu Hỏa cũng chậm, nó ảo não, tối hôm qua sao lại một hơi chạy xa như vậy, nếu không thì hai người đã không đến mức hao hết thể lực, bị những con quỷ đáng ghét đó đuổi theo.

"Ngươi buông ta ra đi."

Tiểu Hắc nắm lấy tai Tiểu Hỏa hét to, nhưng Tiểu Hỏa không nghe, cỗ yêu lực cường đại kia rõ ràng không có ý tốt, lúc này buông Tiểu Hắc ra thì sẽ trở thành thức ăn cho người khác.

Lại chạy ngàn dặm, tốc độ lại một lần nữa chậm lại. Đột nhiên trên lưng nhẹ đi, cảm giác trống trải. Nó đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Hắc đã lăn xuống, trực tiếp ngã vào trong đám mây mù, nháy mắt đã bị xích sắt khóa lại.

"Chạy mau --"

Tiểu Hắc hét to, âm cuối còn vọng lại trong cốc, cả người đã bị mây mù cắn nuốt, biến mất không thấy.

Tiểu Hỏa ngẩn người, nổi giận gầm lên một tiếng, ngọn lửa đỏ ngầu đuổi theo, nhưng đám mây mù giống như có chuẩn bị mà đến, mới vừa bắt được người, liền mở ra của vào Yêu giới, chui vào trong Yêu. Chờ ngọn lửa đuổi tới, cửa Yêu giới đã đóng chặt, Tiểu Hỏa đuổi đến của, cho rằng yêu vụ kia đã trốn, nhưng đột nhiên xích sắt lại lần nữa đánh úp lại, đem nó quấn chặt, kéo vào bên trong Yêu giới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Thúy Hoa, cháu muốn đến thăm Thiên Thiên à."

"Thúy Hoa, nếu không phải nhờ cháu, thì Thiên Thiên đã không tốt lên được."

"Thúy Hoa, làm bắt yêu sư là tốt, nhưng mà quá nguy hiểm, cháu phải cẩn thận đó."

Mở miệng một cái là "Thúy Hoa, Thúy Hoa", thâm nhập trong đầu, giống như dấu ấn làm người ta đau đầu, để lại ấn tượng khắc sâu. Từ Tôn gia đi ra, Tây Phong lắc đầu, hỏi Thanh Uyên - người vẫn đang như cũ đứng ở góc tường chờ nàng: "Ta tên là gì?"

Nhiều lần bị nhắc nhở Thanh Uyên đáp: "Tây Phong."

"Ừm......" Tây Phong lớn tiếng nói, "Tây Phong quả nhiên là cái tên dễ nghe nhất Lục giới!"

Thanh Uyên hỏi: "Gọi là Thúy Hoa hay Tây Phong, có gì khác nhau? Chỉ là cách xưng hô thôi mà."

Tây Phong vô cùng nghiêm túc nói: "Không, khác biệt vô cùng lớn là đằng khác."

Thanh Uyên trầm mặc, lại hỏi: "Long Thần và Long Yêu, có phải cũng khác biệt vô cùng lớn hay không?"

Nếu là ngày thường, Tây Phong khẳng định sẽ trả lời qua loa, nhưng sau khi ở Yêu giới gặp qua Tiểu Mập Mạp đệ đệ kia, nàng liền cảm thấy không đơn giản như vậy. Nàng cười nói: "Dù cho ngươi biến thành cái gì rồng, chỉ cần không hại người, thì chính là một con rồng tốt."

Thanh Uyên dừng lại, khuôn mặt dần thả lỏng. Hắn cũng không để ý mình là thân phận gì, hắn trước đây thậm chí còn không thèm suy nghĩ về vấn đề này.

Hắn cũng cảm thấy, ở trong mắt Tây Phong, cũng không có cái gì là Lục giới chi phân.

Chỉ là vừa rồi, nàng đôus với cách xưng hô cứ quan trọng lên.

Hỏi, được một cái đáp án yên tâm.

Thanh Uyên có chút vui mừng nho nhỏ.

Không trung đầy sao điểm xuyết, không có trăng nhưng vẫn cũ chiếu rọi sáng ngời nhân gian. Trong tầng mây, có một ánh lửa bay tới, xông thẳng hướng bọn họ.

Tây Phong nhìn về phía bên kia, cảm thấy không ổn, duỗi tay bắt được ngọn lửa. Ánh lửa ở trên tay nàng lập loè như sao, xì vài cái, liền thành một làn khói, biến mất.

Thanh Uyên tưởng Tiểu Hỏa đã trở lại, nhưng hiện tại trở về, rõ ràng chỉ là một cọng lông của nó.

"Sao vậy?"

Tây Phong vẻ mặt bất động, trầm giọng: "Tiểu Hỏa bị người bắt đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro