44. Yêu trong gương (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tây Phong vô tình nhìn thấy Đại Tư Tế, Đại Tư Tế cũng nhìn thấy nàng, lịch sự gật đầu với nàng, sau đó liền rời đi.

"Chẳng lẽ Tiểu Hỏa bị ông ta nhốt lại? Nhưng vì sao ông ta lại muốn bắt Tiểu Hỏa?" Tây Phong suy tư, ngờ vực nói, "Tiểu Mập Mạp đệ đệ hạ mệnh lệnh? Không đúng, hắn không bắt ta thì thôi chứ bắt Tiểu Hỏa làm gì, chuyện này không giống việc hắn sẽ làm."

Thanh Uyên nắm tay nàng, nói: "Đi theo."

"Hả? Theo dõi như vậy sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Không đâu, Tư Tế bụng bự kia kém ta một vạn đệ đệ."

So với Long Thần thì ai chẳng là cặn bã, Tây Phong cảm khái, lại hỏi: "Vậy ngươi và ta thì sao, kém mấy cái đệ đệ?"

Thanh Uyên nhíu mày, trầm tư, nghĩ nghĩ, chần chờ muốn nói, đã bị Tây Phong giơ tay, tuyệt vọng ngăn lại: "Thôi, đừng nói, không cần đả kích tâm hồn monh manh của ta."

"Cô không muốn nghe?"

"Không muốn."

"Vậy sao cô lại hỏi?"

Tây Phong kêu rên: "Bởi vì ta ngu ngốc." Nàng sao lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, tự nhiên lại so năng lực với một Long Thần nghịch thiên.

Thanh Uyên gật đầu: "Đúng vậy, cô ngu ngốc."

Tây Phong giận: ".. Ngươi mới ngu ngốc!"

"..."

Rõ ràng là tự mình nói mình ngu ngốc vậy mà lại không cho hắn nói? Cô nương xấu tính.

"Đi thôi, đuổi kịp Đại Tư Tế, đi tìm Tiểu Hỏa." Tây Phong tổng cảm thấy sự tình không ổn chút nào, sự việc này sao lại có quan hệ với Đại Tư Tế cơ chứ. Ở đây, Yêu Vương Yêu giới đệ nhất, Đại Tư Tế đệ nhị, chọc ông ta và chọc Yêu Vương không có gì khác biệt.

Tiểu Hỏa à Tiểu Hỏa, ngươi không phải nói đi theo Tiểu Hắc cô nương nói lời xin lỗi sao, như thế nào lại chọc phải phó lãnh đạo của Yêu giới.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Phủ Đại Tư Tế cách Yêu điện khá xa, đối với người thường phải đi một ngày mới đến, cơ mà đối với yêu quái thì chỉ cần một lát.

Thanh Uyên mang theo Tây Phong ẩn thân đuổi theo, vào trong phủ Đại Tư Tế, ông ta liền vào thẳng phòng ngủ, cũng không thất Tiểu Hỏa. Hơn nữa trong phủ cũng cũng không có khí tức của Tiểu Hỏa, xem ra Tiểu Hỏa không có ở đây.

Hai người ngồi canh nửa ngày, Đại Tư Tế sau khi ngủ một giấc thì liền ăn cơm, sau đó lại nằm xuống ngủ. Tây Phong ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn ông ta ngủ, nhịn không nổi, nói: "Một ngày của Đại Tư Tế thật quá là nhàm chán. Thôi, để ta ngủ một giấc đã, chuyện của Tiểu Hỏa tính sau đi."

Thanh Uyên nói: "Rất phong phú mới đúng."

".. Ha." Nàng sao lại quên mất bên người chính là một con rồng nhàm chán, có thể an an tĩnh tĩnh ngủ một mạch mười vạn năm - Long Thần nhàm chán. Nàng ngáp một cái, mắt híp cong cong nhìn hắn, "Ngươi có ngủ không?"

Thanh Uyên lắc đầu đáp: "Không ngủ."

"Ta ngủ đây, mượn tay." Tây Phong ôm lấy tay hắn, dùng làm gối đầu, vô cùng thoải mái dễ chịu, "Nếu ông ta có động tĩnh, ngươi nhớ đánh thức ta, ngươi không được loạn đấy."

"Ừm." Thanh Uyên cảm thấy phàm nhân vẫn có chút phiền phức, như là quá yêu ngủ, hành quân đánh giặc thường là đánh một mạch tám vạn năm không ngủ, lúc ấy phàm nhân nhưng làm đánh.

Hắn suy ngẫm, hừm, không đúng, phàm nhân đánh với phàm nhân, hai bên đều phải ngủ.

Cho nên hai quân giao chiến, ngủ cũng không gây trở ngại gì.

Suy nghĩ này lại khiến hắn hâm mộ phàm nhân.

Không cần liên tục giao chiến tám vạn năm, mỗi ngày đều có thể nghỉ ngơi, như vậy sẽ giảm rất nhiều ảnh hưởng đến thiên địa.

Không giống thần ma ác chiến, trời đất u ám, vạn năm không thấy ánh nắng.

Chợt nghĩ đến tình hình năm đó, Thanh Uyên càng thêm trầm mặc.

Dã tâm của đệ đệ quá lớn, chỉ sợ sớm muộn gì cũng náo động hai giới Thần - Yêu. Một khi Thần giới khai chiến, người bị đối phó đầu tiên nhất định là hắn (Thanh Uyên).

Đệ đệ khuyên hắn, hiện giờ lại còn khuyênTây Phong tới khuyên hắn, đều không khuyên được. Tính ra, cũng không ai có thể khuyên được hắn, cho nên không có biện pháp lung lạc hắn, liền chỉ có cách tiêu diệt mà thôi.

Tiểu Mập Mạp đệ đệ, từ khi nào đã biến thành đệ đệ xấu xa như vậy.

Thanh Uyên nằm xuống, người đang gối lên cánh tay hắn cũng ngã xuống, vẫn như cũ ôm cánh tay hắn. Hắn nằm không nhúc nhích, nghe nhịp thở của nàng, bỗng nhiên, cũng buồn ngủ.

Đêm dài từ từ trôi qua, bình minh dần ló dạng.

Tỉnh lại, Tây Phong không thấy Thanh Uyên đâu. Nàng cho rằng mình đang nằm mơ, quơ quơ tay, thật sự không thấy hắn.

Nàng ngẩn người, trong lòng chợt vắng vẻ.

"Thanh Uyên?" Không ai trả lời, nàng lại hô, "Thanh Long đại nhân?"

Vẫn là không ai trả lời.

Nàng hơi nhếch khóe miệng: "Thanh Long ngu ngốc!"

Dù cho nàng gọi thế nào, vẫn không thấy Thanh Uyên xuất hiện. Nàng lúc này mới luống cuống lên, đứng lên muốn đi tìm hắn, ai ngờ mới vừa đứng lên, liền nhận ra nàng không phải đang ở trên nóc nhà, mà là ở một mảnh cỏ xanh trên mặt đất.

Nàng lo lắng, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy một ai.

Nơi xa có tiếng nước nhẹ chảy, nàng đi theo tiếng nước, đi rồi lại đi, rốt cuộc thấy người.

Đó là một bóng dáng thật xinh đẹp, một nữ tử mặc bạch y, tóc đen như mực, trường khoác bên hông. Ngày xuân ánh nắng nhẹ chiếu, dù chỉ là thấy một bên mặt, Tây Phong cảm thấy kia nhất định là một người hiền hậu.

Động tác của nữ tử nhẹ nhàng, không biết đang khẽ vuốt thứ gì trong ngực.

Nàng hoảng hốt một lát, mới phát hiện ra bên cạnh nữ tử còn có một tiểu cô nương khoảng ba, bốn tuổi.

Tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp, nàng ngồi bên cạnh nữ tử, chống cằm nhìn vật trong lồng ngực nàng, nói: "Mẫu thân, nó có cắn người không?"

Nữ tử cười nói: "Không đâu."

"Vậy sao nó lại nhe răng với con?"

"Con đừng trêu đùa nó, nó sẽ không hung dữ với con nữa. Nó là thần thú rất lợi hại, con cùng nó làm bằng hữu được không?" Nữ tử khẽ vuốt ve con vật trong lồng ngực, vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt mỉm cười, "Nó bị trọng thương, mẫu thân khó khăn lắm mới cứu được, con đừng chọc nó."

Tiểu cô nương cười lạnh: "A, loại tà ám nhỏ bé này, con không trêu chọc nó, cũng sẽ có người trêu chọc nó, đã không thể tự bảo vệ mình, vậy thì nên chết sớm mới đúng. Lục giới này, là nơi dành cho những người vô cùng lợi hại, giống như Ma Dạ đại nhân ấy."

Nữ tử bối rối, nét hiền hậu trên gương mặt đã biến thành khổ sở: "Con sao lại nói năng như vậy, nếu cứ tiếp tục ta sẽ bỏ mặc con đấy."

Tiểu cô nương dừng một chút, không phục mà nghiêng đầu nhìn về hướng khác.

Gương mặt kia, Tây Phong nhận ra, nàng nhất định đã từng gặp qua ở đâu đó.

"Con nghe ta nói." Nữ tử vỗ vỗ lên cái đầu nho nhỏ đầu của nàng, giọng nói dịu dàng, "Chỉ cần nghe lời mẫu thân là được."

"Lời phụ thân nói không cần nghe? Lời Ma Dạ đại nhân nói cũng không cần nghe?"

"Đúng vậy, không cần nghe, đều không cần nghe!"

Tiểu cô nương còn chưa nói gì, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, gió cuốn mây tan, trong nháy mắt không còn thấy mặt cỏ xanh xanh, không nghe thấy nước chảy.

Tây Phong hốt hoảng lui bước, lại thấy một lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ nữ tử. Hai đầu gối nàng quỳ xuống đất, hai mắt vẫn hiền hậu như cũ mà nhìn về phía tiểu cô nương đứng ở nơi xa, cười buồn bã, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

Trường kiếm cứa qua cổ, máu bắn nhòe hai mắt.

"-- Tây Phong, rời khỏi nơi này, trở về nhân gian."

"Mẫu thân!"

Tây Phong đột nhiên rùng mình, từ ác mộng trung bừng tỉnh.

Bên cạnh có một đôi tay đem nàng ôm lấy: "Sao vậy?"

"Sao ngươi lại rời đi? Ngươi nói không đi cơ mà." Tây Phong mắng, duỗi tay ôm lấy hắn, nước mắt thẳng tràn ra, giọng nói không ngăn được mà phát run, "Ngươi lừa ta."

"Ta không hề rời đi." Thanh Uyên nhíu mày, hắn rõ ràng vẫn luôn ở đây.

Tây Phong vùi đầu ở trước ngực hắn, không muốn để hắn thấy vành mắt đỏ hoe, nàng nói: "Nhất định phải tìm được Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa là mẹ giao lại cho ta, nó không thể chết được, không thể chết được.."

"Tiểu Hỏa không sao." Thanh Uyên không biết nàng mơ cái gì, nhưng nhất định là ác mộng, "Nó cũng không tệ lắm."

Tây Phong ngạc nhiên: "Không tệ?"

Thanh Uyên lại lần nữa cảm ứng limh lực Tiểu Hỏa, gật đầu: "Đang tung tăng nhảy nhót."

Tây Phong cường ngạnh thu lại nước mắt và lo lắng: "Đều là ngu ngốc."

Một bàn tay nhẹ vuốt, nước mắt dừng ở gò má đã được hắn lau đi. Thanh Uyên lau nước mắt trên mặt nàng, tâm can bất an. Sao lại khóc rồi, có giấc mộng đáng sợ như vậy sao, có thể khiến người ta khóc?

Kia có lẽ không phải đang nằm mơ.

Thanh Uyên đột nhiên nắm lấy hai vai nàng.

"Sao cô lại muốn chết?"

"..."

Lực đạo quá lớn, vai Tây Phong phát ra tiếng vỡ vụn.

"..."

____________

Bị mắng một trận,Thanh Uyên thật sự không rõ vì sao Tây Phong lại mắng chửi mình, còn trách hắn nguyền rủa nàng.

Tây Phong nâng tay đứng dậy, vừa rồi suýt chút nữa đã bị hắn nghiền nát. Đồ ngu ngốc này! Khống chế lực đạo của chính mình cũng không xong. Nàng thống khổ mà rũ hai vai đi theo hắn. Hắn vừa nhìn nàng một cái, trong lòng nàng lại hoảng sợ, sợ hắn lại ôm nàng thêm vài cái nữa.

"Thanh Long đại nhân, ngươi thần lực vô biên, một móng tay cũng chọc chết đại quái thú. Vậy nên, ngươi có thể đối với một phàm nhân nho nhỏ như ta nhẹ nhàng một chút không?" Tây Phong khổ sở chỉ vào tay hắn, " Nhẹ nhàng một chút."

"Ồ." Thanh Uyên nói, "Ta tưởng rằng ngươi muốn chết."

Tây Phong dở khóc dở cười: "Ta muốn chết thì ngươi cũng đừng dùng lực mạnh như vậy! Ngươi không sợ ta sẽ bị ngươi ôm chết à!"

Thanh Uyên trầm mặc, nói: "Ta lo lắng."

Tây Phong nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nháy nháy, mặt lại đỏ. Nàng thật muốn hỏi hắn, ngươi có phải thích ta rồi hay không? có phải hay không? có phải hay không? Nếu ngươi thừa nhận thích ta, ta đồng ý sinh trứng cho ngươi, được không?

"Ngươi chết rồi, ta lại sẽ lạc đường ở nhân gian." Thanh Uyên càng thêm lo lắng, "Không có tiền, không có bánh bao ăn, không có khách điếm ở, cũng không có tiểu yêu quái ngu ngốc dám tới gần ta. Nhàm chán chết mất! Như vậy ta lại phải đi về phong ấn chính mình." Hắn nghiêm túc mà vỗ vỗ đầu nàng, "Vậy nên ngươi không thể chết được."

"......" Thích cái rắm, chỉ là cần nàng dẫn đường. Tây Phong thu lại suy nghĩ của mình, cười gượng nói, "Chờ khi ra khỏi Yêu giới, ngươi phải cho ta đến Cửu tiêu, lấy châu báu, pháp khí cho ta, nếu không ta sẽ không làm người dẫn đường cho ngươi nữa."

"Ừ, được thôi."

Tây Phong cảm thấy thư thái, mỹ nam không thích nàng thì thôi, ít nhất thì hắn cũng đồng ý cho nàng tiền, vậy cũng tạm chấp nhận được.

Hai người bám theo Đại Tư Tế từ sáng sớm, nói chuyện đã được một lúc lâu, rốt cuộc thấy ông ta dừng trước một của hàng.

Đó là một của hàng...... cửa hàng bán điểm tâm? Tây Phong nhíu mày, suy nghĩ, hay nơi này có thông đạo đi đến một nơi bí mật?

Đại Tư Tế mua một hộp điểm tâm, trả tiền, rồi rời đi.

Tây Phong gãi đầu: "Ông già này, sao lại kỳ quái như vậy, tự mình đi mua bánh từ sớm."

Hai người tiếp tục theo dõi, phát hiện ông ta lại về nhà. Tây Phong bực mình, suýt chút nữa là xông đến đánh ông ta, làm nàng khổ sở bám theo một hồi. Nàng còn chưa ăn cơm, cơm sáng cũng trưa ăn, đói chết mất!

Có Thanh Uyên yểm hộ, Đại Tư Tế hoàn toàn không biết có người theo dõi mình. Ông ta xách theo hộp đồ ăn vào phủ, đi qua một cái sân rồi lại một cái sân nữa, khiến cho Tây Phong mệt chết. Một ông già sao lại sống một mình ở tòa nhà lớn như vậy. Nếu là nàng, nàng chỉ cần một ngôi nhà tranh nhỏ cùng một tiểu viện, đỡ phải vận động nhiều.

Đại Tư Tế vẫn tiếp tục đi vào trong, mãi đến khi ông ta đi qua sân phòng mình, Tây Phong liền nhận ra sự kỳ quặc.

Mua từ sớm mà lại không phải cho chính mình ăn, vậy thì là mua cho ai?

Tiểu Hỏa? Tây Phong kinh ngạc: "Chẳng lẽ Tiểu Hỏa và Đại Tư Tế là người quen?"

"Tiểu Hỏa là thượng cổ thần thú, không có cha mẹ." Thanh Uyên nói, "Hơn nữa Tiểu Hỏa cũng không có ở bên trong."

"Hừ, hại ta cao hứng một hồi, cho rằng có thể tìm được một đại nhân vật làm chỗ dựa."

Thanh Uyên nhíu mày: "Ta... ta..."

Vì sao một đại nhân vật cao siêu như hắn nàng lại không cần, còn muốn tìm người khác.

Hắnthật không hiểu nổi.

Đại Tư Tế đi vào bên trong, còn Tây Phong thì đang đói muốn chết.

Cũng không biết đi bao lâu, ông ta rốt cuộc dừng lại ở một cái sân trước, xách theo hộp đồ ăn, gõ gõ góc tường: "Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi? Con ở đâu, ta mua cho con đồ ăn con thích ăn nhất."

"Ta không có ở đây."

"...... Ta vào đây."

"Ta nói ta không có ở đây!"

Đại Tư Tế khóe miệng mỉm cười, cất bước đi vào. Ông ta vừa bước vào liền có một tiểu cô nương đáng yêu nhào ra, một đôi mắt sáng tựa trăng, nàng hét lên: "Không được vào!"

"Oa, cô nương này lớn lên thật thuần khiết, đôi mắt thật xinh đẹp."

Cùng Thanh Uyên ngồi xổm trên tường, Tây Phong thấy hắn vẫn luôn nhìn không rời mắt, nàng chọc vào cánh tay hắn, "Thực sự xinh đẹp như vậy ư, mắt ngươi cũng không chớp cái nào."

Thanh Uyên gật đầu: "Xinh đẹp."

Tây Phong hừ một tiếng, hắn lại nói: "Tên thật của Tiểu Hắc là Nguyệt Nhi."

"Ừm, nàng tên là Nguyệt Nhi." Tây Phong chợt bối rối, "Ai??? Nàng là ai???"

"Tiểu Hắc."

"......"

Tây Phong kinh ngạc, Tiểu Hắc vậy mà lại là một cô nương xinh đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro