Chương 3: Cháu trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Porsche
“Đừng nói với tôi bạn sẽ thả tôi ở cùng một trạm xăng.”
Giọng nói khàn khàn từ phía sau của cậu ta vang lên. Hiện tại tình trạng của cậu ta tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, mặt dù còn dấu hiệu của sự bầm tím ở trên mặt. Có thể là vết bầm từ cuộc ẩu đã trước đó hoặc trận chiến mà chúng tôi vừa trải qua.
“Chậc chậc, bọn họ đang tới!”
Tôi không nói chuyện với cậu ta, mà nói chuyện với bản thân bằng một giọng trầm, sau khi liếc nhìn vào gương chiếu hậu và tăng tốc độ chiếc xe của mình. Thì thấy những chiếc xe máy của người mặc áo đen đang cố gắng bắt kịp tốt độ của tôi. Hôm nay, đã đến lúc hành động. Người phía sau cố gắng bắt kịp tốc độ nhưng tôi cũng không ngừng tăng tốc độ chiếc xe của mình lên. Họ có thể bắt kịp tốc độ của tôi trên đường cao tốc, nhưng tôi sẽ không để họ đạc được mục đích đó. Tôi bắt đầu tìm lối rẻ khác từ con đường chính và rẻ vào một con ngõ nhỏ hẹp, đường gập ghềnh. Khả năng làm được điều này của tôi không phải bàn cãi, cộng với việc chiếc xe máy của tôi là xe địa hình nên động cơ rất nhanh nhẹn. Tôi có thể bỏ chúng lại.
“Hãy cẩn thận!”
Giọng nói khàn khàn ngược gió đập vào mặt tôi. Một tay ôm chặc lấy eo tôi, tay kia nắm vào ghế nhìn về phía sau rồi nói.
“Giữ chặt.” Tôi nói và thúc đẩy chiếc xe của mình nhanh hơn. Cậu ta thả tay nắm từ sau ghế ra rồi ôm chặt lấy eo tôi. Đầu anh ta tựa vào lưng tôi nhằm tránh gió tạc vào mặt.
“Này tôi chưa chết…”
Giọng nói khàn khàn tự nhủ trước khi nhìn ngó xung quang. Tôi tắt động cơ xe sau khi cảm thấy không còn ai theo đuôi nữa, bởi vì con đường tôi đang đi rất phức tạp và khó đi đối với những chiếc xe thông thường nên không ai có thể đuổi kịp. Tôi thể phào nhẹ nhõm khi chiếc xe máy dừng ngay trước cửa nhà mình.
“Đây là đâu?”
“Nhà của tôi.”
Tôi thật sự không muốn mạo hiểm mang nó về nhà mình. Nhưng trong trường hợp khẩn cấp như vừa rồi, con đường tôi có thể kiểm soát là con đường ngay gần quanh đây. Và không nhận ra rằng nó là con đường đã dẫn tôi trở lại nhà của mình.
“Vào đi, vào rửa mặt đi.”
Tôi từ trong miệng thở ra một hơi nhẽ nhõm, như thể đi một vòng từ địa ngục, sau đó đi theo hướng về nhà.
“Chờ chút!”
Tôi nói rồi lại theo dõi anh ta. Tôi không quay sang nhìn anh ta nữa, chỉ lấy bao thuốc trong túi rồi châm lửa một điếu cho đến khi làn khói trắng bay trong gió.
“Kinn không nói gì, chỉ nhìn tôi nhướng mày dò hỏi?”
“Năm mươi triệu…?”
“Tôi nói, rồi ngậm điếu thuốc trong miệng, sau đó quay người nhìn sang.”
“Hả…”
Anh ta cười khúc khích ở cổ họng. Sau đó làm một khuôn mặt hoài nghi.
“Hôm qua, đồng hồ của tôi?”
Trước khi anh ta nói xong tôi lặng lẽ nuốt nước bọt và ngắt lời anh ta.
“Hôm qua là hôm qua, không liên quang gì đến hôm nay.”
Thật sự tôi thầm sợ anh ta đòi lại chiếc đồng hồ, vì tôi đã bán nó để trả tiền cho Chế để sữa điều hòa, trả nợ cho đến khi không còn tiền.
“Hôm qua, anh hỏi tôi năm mươi triệu, hôm nay cũng năm mươi triệu, tổng một trăm triệu. Trong khi đó, anh lấy chiếc đồng hồ của tôi bán ít nhất phải bốn trăm triệu. Nếu cậu không ngốc, tìm một của hàng thế chấp sẽ mua. Nếu không.Tôi sẽ trả tiền mặt cho cậu.”
Người đàn ông mỉm cười. Khiến tôi phải suy nghĩ cẩn thận có nên tung một cú vào mặt anh ta không? Cậu ta trừng mắt nhìn tôi. Đôi mắt có một thứ ánh sáng đáng sợ nhắm vào tôi như thể cậu ta muốn chứng tỏ rằng cậu ta không phải là một người bình thường. Gương mặt của cậu ta có những vết bầm tím ở một số vùng, nhưng điều đó không khiến khuông mặt lai Á-Âu có phần kém sắc đi. Hôm nay, tôi đã được nhìn rõ khuôn mặt cậu ta, với tất cả những nét đẹp và tính cách của một gia đình quyền quý. Cho đến khi tôi lặng nhìn cậu ta rồi tính toán cho chính mình.
“Vậy cậu đến từ đâu? Biến về đó đi!”
Tôi nói với giọng điệu nhẹ nhàng. Nhưng nếu kết quả không đúng như tôi mong đợi, đừng mong tôi tình nguyện giúp đỡ nữa.
………………
“Này, tôi hỏi một cách nghiêm túc. Cậu có một khuôn mặt điển trai, tại sao lại là tội phạm?”
Cậu ta cười đáp lại câu hỏi của tôi, sau đó đứng khoanh tay trước ngực và đi đến trước chỗ tôi. Liếc nhìn tôi chăm chú từ đầu đến chân với một nụ cười giễu cợt khiến tôi từ từ im lặng lùi về phía sau.
“Câm miệng và biến khỏi đây?”
“Bên ngoài sao ồn ào như vậy?”
Tiếng mở cửa từ bên trong, để lộ ra thân hình của em trai tôi đang mặt bộ đồ ngủ và đang ngái ngủ. Cậu ta tỏ ra ranh mãnh, nhìn thẳng vào em tôi.
“Ồ,…Hai!.”
Chào tôi với người lạ trước mặt mà em trai tôi không quen biết.
Tên khốn đó nhìn em tôi và gật đầu đáp lại.
“Em vào nhà trước đi”
“Tôi nói với em trai tôi.”
“Anh làm gì đứng trước cửa nhà? Hàng sớm sẽ thức dậy vì tiếng ồn. Hãy vào bên trong mà nói chuyện.” Em ấy mở cửa mời cậu ta vào nhà.
“Vậy thì, có làm phiền không?
Cậu ta hỏi, nhưng tôi lập tức kéo tay em ấy vào nhà trước khi em ấy trả lời.
“Tôi sẽ vào nhà. Cậu đến từ đâu, thì hãy quay trở lại đó.” Tôi cau mày rồi lườm cậu ta để cậu ta không thể bước chân vào nhà.
“Ngươi dám làm như vậy với ta.”
Giọng cậu ta khàn đi và nén lại cơn giận. Nhưng tôi không sợ, tôi không quan tâm đến, định vào nhà và kệ cậu ta ở đó.
“Chờ đã! Chưa từng có ai dám làm như thế với ta!!”
Cậu ta nắm lấy tay tôi và siết chặt. Nhưng không làm lung lay được ý nghỉ của tôi. Tôi thở một cách mệt nhọc rồi đẩy mạnh cậu ta ra.
“Tại sao?”
“Cậu là ai? Tôi có thể túm cổ và bẻ cổ Cậu!”
Tôi nói một cách luống cuống. Chúng tôi đã nhìn vào mắt nhau mà không ai thõa hiệp.
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ đá cậu.”
“Này…này…”
Ché, người đã quay vào trong, rồi nói ngó ra từ sau cánh cửa và nhìn tôi.
“Chậc chậc! Tôi đẩy đầu em trai và bước vào nhà, rồi đóng sầm cửa lại trước ánh nhìn gay gắc của Kinn. Tôi không quan tâm nữa! có lẻ đây là điều tồi tệ và xui xẻo đối với tôi ngày hôm nay. Nhưng tôi thật sự bực mình và muốn chửi rủa tên khốn kêu ngạo này. Có lẽ đúng là cậu ta có thể có địa vị cao hơn những người xung quanh gần đây. Nhưng tôi không sợ tên khốn này. Tôi chỉ sợ một điều, tôi sợ cậu ta sẽ đòi lại chiếc đồng hồ.
Tôi bấn nút trên di động số điện thoại để gọi Chế Jok. Có lẽ lúc này cô ấy đang ở bệnh viện hoặc khu nhà xát. Nhưng giọng của cô ấy lại rất bình thường. Cô ấy nói cảnh sát đã đến và dọn dẹp đống lộn xộn không lâu khi chúng tôi rời đi. Chế Jok phàn nàn với tôi, hỏi tôi về vấn đề của bọn xã hội đen. Đó là cái giá mà tôi phải gánh vì đã đụng tới họ. Dọn dẹp mọi thứ và cố gắng sữa chữa mọi thứ để không phải mất tiền quá nhiều để đền đó là suy nghĩ trong tôi. Tất nhiên, phải chuẩn bị cầu nguyện cho chính mình: “Porsche, mình phải làm gì? Để xoa dịu cảm xúc của Chế Jok lúc này.”
Ngày hôm sau, tôi cuối đầu khi nhìn thấy Chế Jok từ trong phòng làm việc bước ra. Tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì. Để mặt cô ấy hiểu lầm tôi có quan hệ với bọn xã hội đen.
“Tôi xin lỗi, Chế Jok.”
Tôi chắp tay lên xin lỗi và thở dài thường thượt. Cố tạo ra khuông mặt ngây thơ nhất có thể. Nhưng với vấn đề này, tôi không sai. Thủ phạm là Kinn. Hôm qua tôi buộc phải chiến đấu để bảo vệ mình. Nhưng bây giờ tôi phải là người trả tiền cho những thiệt hại của câu lạc bộ do bọn côn đồ đó gây ra. Nếu tôi biết nó xui xẻo đến mức này, tôi đã không cang thiệp vào chuyện tối hôm đó.
“Được rồi! bây giờ giúp tôi thu dọn đồ đạc, đồ đạc mới sẽ đến vào chiều nay.”
“Bao nhiêu…?”
Tôi nhẹ nhàng hỏi. Thật lòng, tôi chưa sẵn sàng nghe số tiền là bao nhiêu để bồi thường cho sự thiệt hại ngày hôm qua gây ra.
“Cái gì?”
Chế Jok nói với vẻ mặc bối rối.
Tôi trả lời: “Đó… những thứ bị hỏng tối hôm qua.”
“Hừ, Porsche không có nghĩa vụ phải trả.”
Chế Jok đáp lại bằng cách vẫy vẫy chiếc quạt Trung Quốc trước mặt tôi. “Tôi có một số tiền tiết kiệm.” Dù rất khó khăn nhưng tôi không muốn bỏ chạy và không chịu trách nhiệm về những việc đã xảy ra.
“Bình tĩnh nào, Porsche…lần này chúng ta may mắn là cậu Kinn đã đến và chịu trách nhiệm cho tất cả những thiệt hại tối hôm qua. Nếu không, tôi không thể tưởng tượng thiệt hại là bao nhiêu để rồi cắt tiền lương hàng tháng của cậu.”
“Kinn?”
Khuôn mặt đẹp trai kêu ngạo ấy lại hiện lên trong đầu tôi.
“À! Cậu Kinn bảo họ cũng là kẻ thù của cậu ấy. Tôi cũng đã thấy cậu ấy tham gia vào trận chiến ngày hôm qua.”
Hừ, tôi không thể nhịn được, tên khốn! Tôi đã bảo vệ cậu ta thoát khỏi các cuộc tấn công của kẻ thù, ngay khi chỉ là vì tiền. Nhưng bọn xã hội đen và Chế Jok  điều nhìn thấy công phu của tôi, nó đã thật sự giúp chúng tôi có thể trốn thoát cùng với nhau. Vì vậy việc Kinn bồi thường là điều đương nhiên.
“Tôi cười nhẹ với cô ấy.”
“Nếu tôi nhớ lại vụ việc ngày hôm qua, nó thật sự buồn cười và khiến tôi bật cười khi nghĩ về nó. Bạn có biết không? Mọi người chạy tán loạn khi cảnh sát đến như thể họ bao vây nhà chứ tội phạm.”
Chế Jok nói đùa khi đang vén tóc.
“Chế Jok nhìn giống như một nữ chủ nhân.”
………
Tôi đã nói. “Khi cánh sát đến, Porsche đã bỏ chạy. Chế nghĩ các cậu sẽ bị tóm. Và bất ngờ khi cậu ta đến giúp.” Chế nói và kìm lại nụ cười trên môi bằng một tay.
“Điều đó rất tốt. Cậu Kinn rất có ảnh hưởng. Chuyện xảy ra ngày hôm qua bạn cũng không thoát được đâu. Sáng nay cậu ấy lại đến để lấy CCTV(cuộn phim ghi lại hoạt động của câu lạc bộ). Nhìn khuôn mặt cậu ấy thật sự đáng sợ…”
“Tại sao?”
“Ừm…Cậu ấy đẹp trai. Đẹp trai đến mức phát sợ. Đúng là một người điên. Vừa vào đã hiện chữ “Ngông” ở giữ trán.”
“Có vẻ như chế đã phát cuồng vì cậu ta.”
Sau đó tôi đứng dậy và ra giúp người khác dọn phòng, lau máu, nhặt mảnh kính vỡ rồi thu dọn bàn ghế đang vương vãi khắp nơi. May mắn thay đêm qua không có nhân viên hoặc khách hàng nào bị thương quá nặng, mặc dù có một số nhân viên bị chém hoặc bị đánh đến mức bầm tím. Đến tôi cũng không bị thương một chúc nào, nên họ không thể không trêu chọc tôi và nói rằng họ bị thương vì đã bảo vệ cho tôi. Vì vậy tôi đã nói với họ sẽ mời họ một bữa ăn như một lời xin lỗi vì đã gây ra mớ hỗn độn. Điều này khiến tôi cảm thấy tốt hơn, ít nhất tôi không phải bồi thường cho tất cả các thiệt hại. Hơn nữa, đêm qua tôi không nhận thêm được một đồng nào từ Kinn.
………..
Tôi đi bộ đến khu vực hút thuốc. Lúc chúng tôi dọn dẹp và sắp xếp tất cả đồ đạc mới ở câu lạc bộ là chín giờ. Hôm nay, quán đóng cửa, chỉ có số ít nhân viên và một vài người quét dọn vệ sinh. Tôi nghỉ ngơi bằng cách ngồi trên thùng đá lớn ở một góc của câu lạc bộ. Tôi hút một hơi thật dài đến nỗi bị sặt ở phổi. Đột nhiên, tôi bị cắt ngang bởi tiếng bước chân. Đúng vậy, ai đó đang đi đến chỗ tôi. Như đã nói trước đây, con hẻm này rất ít người qua lại vì nó nhỏ và tối. Chính vì vậy, âm thanh của những bước đi đó khiến tôi hơi cảnh giác.
“Này.”
Bức chân dừng lại không quá xa. Tôi quay đầu lại và càu mày, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt áo đen. Tôi không biết là ai nhưng tôi chắc chắn rằng cậu ta đang chào tôi một cách rõ ràng. Và rồi cậu ta tiến lại gần cách tôi khoảng một bước. Để tôi nhìn rõ khuôn mặt trong bóng tối và cơ hồ nhận ra người đó. Tôi nhảy nhanh ra khỏi thùng đá, sau đó ném điếu thuốc xuống đát và dẫm lên nó để dập lửa.
“Còn gì nữa.”
Tôi hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng và cười nhẹ trong một góc. Tôi hỏi vì Kinn đang đi về phía tôi. Tôi nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh cậu ta, đề phòng có kẻ thù nào đang đuổi theo cậu ta xung quanh đây hay không. Chà! Bởi vì trong tâm trí tôi chỉ toàn hình ảnh rằng cậu ta luôn xuất hiện cũng với những cuộc chiến đẫm máu như chiến tranh thế giới thứ II. Và hôm nay tôi hy vọng, chiến tranh sẽ không xảy ra ở đây nữa, nếu không Chế Jok chắc chắc sẽ nguyền rủa tôi mất.
“Sao lại tới đây? Lại có người đuổi theo?”
Tôi hỏi lại, ngay khi người đàn ông đang dừng lại trước mặt tôi mà không nói dù chỉ một lời.
“Có chuyện muốn nói với cậu…”
Cậu ta bắt đầu nói với giọng khàn khàn, nhưng trong lòng tôi lại gào thét như thể đang sợ hại một điều gì đó.
“Chuyện gì”
Tôi hỏi một cách thẳng thừng, cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
“Đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Chúng ta có rất nhiều điều để nói.”
Cậu ta thọc tay vào túi quần một cách thoải mái. Đôi mắt sắt lạnh của cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi đến mức tôi không thể diễn tả được cảm giác đó.
“Nhưng tôi không muốn.”
Tôi đã trả lời trong khi tim tôi đang đập thình thịch và định quay vào trong.
Hừ! Cánh tay kéo chặt tay tôi khiến tôi phải quay lại và đối mặt với cậu ta.
“Nhưng tôi có!” Cậu ta nói bằng một giọng trầm.
“Nhưng tôi không muốn!!!”
Tôi lo lắng. Tôi nắm lấy cánh tay và gạt đi một cách dứt khoát. Đẩy nhẹ ngực Kinn cho đến khi cậu ta lùi lại vài bước. Người của cậu ta đang ở phía xa lập tức lao về phía tôi. Tôi nhìn thấy tư thế đang lao vào của thuộc hạ cậu ta, quay sang lấy chiếc ghế bị hỏng của ngày hôm qua quăng về phía cậu ta. Sau đó cậu ta tránh né và đàn em của anh ta nhanh chóng tấn công về phía tôi. Vì vậy, tôi đã tung một cú đấm vào mặc kẻ đang muốn tấn công mình, cho đến khi Kinn không thể khoanh tay đứng nhìn người của mình bị đánh ngã. Cậu ta thực hiện một vài động tác, vì vậy tôi nén nắm đấm định đánh về phía cậu ta. Nhưng cổ tay tôi đang lơ lững trên không vì Kinn đã nắm và giữ chặt nó lại. Tôi không mất lý trí mà nhanh chóng đưa chân lên định đá cậu ta nhưng cậu ta đã né một cách dễ dàng. Tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục tung những cú đấm từ bàn tay còn lại của mình. Lúc này, cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, vặn và bắt chéo ngược lại, rồi đẩy người tôi vào tường. Tại sao? Ngày hôm nay không tốt hơn? Sau tối hôm đó và hôm qua, tôi bắt đầu vật lộn với sự hỗn loạn xảy ra.
“Tránh ra!”
Tôi quay đầu nhìn về phía cậu ta. Khuôn mặt sắt bén của cậu ta đang ở rất gần. Thân hình cậu ta đè nặng lên cơ thể tôi, hai tay cậu ta ra sức nắm chặt hai tay phía sau của tôi. Hình như hiện tại cậu ta như thể đang ôm chặc lấy cơ thể tôi.
“Chết tiệt!!! Chết tiệt!!!”
“Này, ta đây cùng ngươi thương lượng.”
Cậu ta bắt đầu nói. Khuông mặt cậu ta ở gần đến mức tôi có thể cảm thấy một làn hơi nóng chạy dọc khắp khuôn mặt của mình.
“Tôi không muốn!”
Tôi vừa trả lời vừa hét lên trong khi cố gắng trốn khỏi khuôn mặt đang tiến ngày một gần hơn và khiến tôi nổi da gà.
“Hừ…tôi tưởng cậu sẽ tốt hơn thế này.”
Cậu ta cười nói. Hừm…hình như tôi đánh giá thấp em quá nhỉ?
“Đúng!!!”
Kết thúc tiếng hét, tôi bật dậy, vùi mặt vào cổ cậu ta và dùng hết sức cắn một cái sau đó lắc cánh tay cậu ta và đẩy cậu ta ta ra khỏi người tôi.
“Chết tiệt.”
Cậu ta hét lớn. Tôi phớt lờ cậu ta rồi chạy vào trong quán khóa cửa lại. Tôi nhanh chóng chạy đến phòng rồi lấy túi của mình cho đến khi những người trong phòng bối rối nhìn tôi.
“Chuyện gì thế?” Chủ câu lạc bộ hỏi tôi.
“Đừng nói với tôi là cậu về nhà trước. nếu cậu dám tôi sẽ cắt lương của cậu!”
Tôi chưa sẵn sàng cho điều đó. Wow… Tôi thừa nhận rằng ngay bây giờ tôi thật sự sợ hãi. Nhưng tôi không sợ sự xuất hiện của bọn côn đồ nhằm trả thù. Mà tôi sợ cậu ta đến và yêu cầu tôi trả lại chiếc đồng hồ cho cậu ta!!!
Sau khi thoát khỏi, tôi lao về nhà và phóng xe với tốc độ ánh sáng. Trong đầu tôi bây giời chỉ có chiếc đồng hồ…đồng hồ…và đồng hồ. Nếu Kinn muốn thảo luận điều gì đó với tôi, thì còn gì khác ngòi chiếc đồng hồ? Hãy nhớ rằng chiếc đồng hồ có trị lên đến sáu con số.
……………
6 giờ, tôi dậy đi chợ và chuẩn bị đồ ăn sáng cho Ché. Thực sự tôi không thể nói rằng tôi thức dậy vào sáng nay, bởi vì cả đêm tôi không thể ngủ được. Chà, đó là vì tôi đã nghĩ về tên khốn Kinn đó cả đêm vì sợ rằng cậu ta sẽ đuổi đến tận đây.
“Dạo này có vẻ giàu có nhỉ!”
Ché vừa nói vừa nheo mắt rồi nhìn chằm chằm vào tôi và những món ăn trên bàn.
“Đây đều là anh mua? A quên mất, em phải nhanh chóng ăn cơm rồi đi học.” Em ấy lấy những con tôm to ăn với cơm. Bữa sáng hôm nay trông ngon hơn bao giờ hết. Thật vậy, có bánh mì, bơ, sữa, nước cam với một vài phần thịt và tôm. Mặt dù, bình thường chỉ là cơm với trứng rán.
“Anh sẽ cho em tiền tiêu vặt một vài tuần và thanh toán hóa đơn tiền học cho em.” Tôi  mò vào túi quần và moi ra các tờ tiền rồi đưa cho em trai tôi.
“Chết tiệt!” Ché mở to mắt nhìn tôi mà không che dấu được sự ngạc nhiên.
“Bây giờ, anh cho em tiền tiêu vặt của một tháng.”
Tôi nghĩ tốt hơn hết là dùng càng nhiều càng tốt để chi trả cho mọi thứ mà tôi cần. Nếu bạn là Kinn, sẽ rất khó để lấy tiền từ anh ta nữa. Vì vậy, tôi sử dụng hết số tiền tôi có bây giờ.
“Hiện tại có rất nhiều tiền sao? Anh lấy ở đâu ra”
“Tất nhiên là tiền tiết kiệm của anh.” Tôi chắc chắn rằng em trai tôi sẽ không tin. Em trai lại nhìn tôi một cách đầy nghi ngờ cho đến khi tôi đuổi em ấy đi.
“Tiếp tục đi học ở đó. Anh sẽ lo học phí ổn thõa!”
Tôi hét vào mặt em trai đang mặt đồng phục cấp ba, rồi thở dài. Ít nhất tôi vẫn có thể trả tiền học phí đắc đỏ của em trai trong nữa năm tới. Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao tôi cho em ấy học một ngôi trường đắt đỏ như vậy. Đó là vì tôi không muốn em ấy cảm thấy mất mát. Chúng tôi đã theo học ở ngôi trường đó từ khi còn học mẫu giáo lúc bố và mẹ tôi còn sống. Vậy nên ngôi trường đó cũng là ngôi trường cũ của tôi. Tôi không muốn chuyển em ấy ra khỏi đó vì tôi không muốn thấy em ấy tự ti. Em ấy không bao giờ phàn nàng thậm chí còn nói rằng học ở trường nào cũng được. Nhưng tôi muốn đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của em trai giống như khi bố mẹ còn sống. Dù có khó khăn và mệt mỏi đến đâu, tôi cũng sẽ làm được và chăm sóc nó thật tốt…
Tôi khóa cửa nhà và chuẩn bị đi xe máy đến trường. Cho đến khi đột nhiên có điều gì đó thoáng qua trong đầu tôi. Chết tiệt, Kinn biết tôi sống ở đây.
“Aoi Aoi!!!”
Tôi hét lên người đứng ở trước mặt của mình, mặc dù tôi rất hay cãi lộn với họ.
“Này, Porsche. Có chuyện gì vậy”
“Nếu ai đó đến tìm tôi, xin hãy nói với họ rằng tôi đã chuyển ra khỏi đây.”
“Ai sẽ tìm cậu?”  Người trước mắt bước đến và không khỏi thắc mắc.
“Không có ai cả, nhưng nếu có ai đến…xin hãy nói với họ rằng tôi đã chuyển đi nơi khác.”
Tôi vội vàng nói và dọn dẹp tất cả những thứ có ở trước nhà. Cho dù những thứ như giày, ô, vài chiếc mũ bảo hiểm cũ, lốp xe dự phòng, tất cả đều được cất vào nhà. May mắn là tôi không có nhiều tiền nên ít khi mua sắm đồ đạc. Vì vậy, những đồ đạc đã được dọn vào trong làm cho người ta nhìn thấy giống như không có ngời ở đó.
………………
“Shít, Porsche, bạn có chuyện gì vậy?”
Sau khi học song, chúng tôi xuống ăn ở căn tin. Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu trước khi tôi đáp lại.
“Cái gì?”
“Xem này, bạn tự nhìn mình đi. Vấn đề lần này là gì?”
“Ồ, trông cậu thật sự gặp rắc rối không nhỏ. Lần này chúng tôi không giúp được cậu gì đâu. Ở câu lạc bộ ngày hôm qua, hai chúng tôi gần như không thể sống sót.”
Người đàn ông đang nói nhìn tôi một cách cáu kỉnh. May mắn cả hai kịp thời chạy thoát và không bị thương.
“Không, không có gì,…”
Tôi quay lại nhìn đĩa cơm trên bàn rồi nghịch nó. Bản thân tôi nhận ra, ngay từ khi bước vào khuôn viên trường, tôi đã đề cao cảnh giác, quét hết mỏi ngóc ngách và liếc nhìn trái nhìn phải liên tục để đảm bảo rằng không có tên khốn nào ở đây.
“Có phải bạn đang liếc mắt nhìn để tìm người mình thích hay là sợ bọn họ đuổi bạn tới tận đây? Tại sao không dám thừa nhận.”
Một người bạn của tôi nói với một giọng chế giễu.
“Tóm lại, điều gì đang làm phiền bạn?” Một người bạn khác của tôi lại hỏi?
“Hay là những người đó muốn gì từ bạn. Giả sử có ai đó đang theo đuổi bạn để bắt bạn chịu trách nhiệm?” Jom lại nói thêm vào mà không cho tôi kịp mở miệng. Nhưng may mắn thay tôi cũng lười giải thích.
“Jom, cậu có người tìm đang đứng ở trước khoa.
P’Om, một người học sinh năm 3 hét vào mặt cậu ta. Trước khi dừng lại ngay bàn ăn của chúng tôi.
“Ai, Phi”
“Tôi không biết là ai, nhưng cậu ta nói cậu ta là em trai của bố bạn. Đã nói là quan trọng rồi.” P’Om gằng giọng trước mặt Jom làm cho người nghe cảm thấy ngượng nghịu.
“Hahaha. Cậu ta thật sự nói vậy sao?” Jom trả lời.
Chết tiệt, đột nhiên có một cái tên hiện lên trong đầu tôi. Có thể là Kinn? Vì lúc đó tôi đã nói dối rằng mình tên Jom.
“Cậu ta trông như thế nào?” Tôi không thể không hỏi nó.
“Cậu ta rất đẹp trai và tươi tắn. Chết tiệt, anh trai của cha cậu sao lại so với khuôn mặt của cậu còn trẻ và đẹp trai hơn vậy?
P’Om nói như thể điều đó thật buồn cười. Nhưng điều đó khiến tôi nhận ra rằng người đó có vẻ không giống anh họ của Jom đặc biệt là phong cách nhấn mạnh từ  “Phi Nong (em trai của cha)” trong câu.
“Ồ, P’Om! Điều gì khiến bạn nghi ngờ vẻ đẹp trai của tôi?” Tên khốn Jom bắt đầu nói.
“Hahaha…bạn thật sự chính là như thế. Ồ đúng rồi, cậu ta mặt đồng phục Đại học Khoa Quảng Trị Kinh Danh. Và họ nói cậu ta là một người nổi tiếng…”
“Hai người đi xem với tôi thử đi? Đi thôi.”
Tôi nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Chuyện gì thế Porsche? Thường thì em không nói những câu đủ dài.”
“P’Om ngạc nhiên nhìn tôi.
“Nào, nhanh lên, các người tới đó. Tôi đậu xe ở đây.”
Tôi thúc cùi chỏ để họ nhanh chóng rời đi thế nhưng đã tạo ra sự khó hiểu trên khuôn mặt của họ.
“Ok. Ok…chúng ta đi, nhưng chúng ta hãy gặp anh trai của cha tôi trước!” Jom nhấn mạnh lại những lời nói của P’Om, chúng ta đi gặp anh trai của bố tôi trước.
“Nếu cậu đi, chúng ta sẽ không không kịp tổ chức tiệc tùng.” Tôi vừa nói vừa khoanh tay đe dọa nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
“Bạn có chuyện gì vậy, Porsche?”
“Không, tôi chỉ lười biếng trở về trước tòa nhà.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì bạn có thể đợi ở nhà xe. Đi nào Jom.
Sau đó hai người cùng nhau đi đến trước cửa Khoa. Tôi châm đến điếu thuốc thứ hai. Cố gắng để mắt đến bạn của mình xem họ đã trở lại hay chưa. Tôi không nghĩ rằng họ sẽ  làm gì đó trong khuôn viên trường. Và ngay cả khi nó làm gì đi nữa, tôi cũng không sợ. Tôi chỉ sợ cậu ta truy lùng tôi để lấy lại chiếc đồng hồ. Tôi phải làm sao đây…
“Shít…”
“P’Om!!! Thật khó chịu khi anh đến và lừa tôi như thế này.”
Giọng của Jom rất lớn từ phía đằng xa. Tôi ngẩn đầu lên để xem xét.
“Em trai của bố bạn bị sao hả?” Tôi hỏi khi Jom đang cau mày.
“Không có ai tìm tôi cả. Thật lãng phí thời gian.”
Nghe vậy, tôi thầm bĩnh tĩnh và thở hắc ra.
“Hahaha…P’Om đã làm phiền Jom rồi.” “Mẹ kiếp!” Hai người bạn của tôi đúng dậy trước khi lái xe đến khu mua sắm gần trường Đại học.
……………
“Aoi Aoi…”
“Có người đến tìm tôi?” Tôi hét lên sau khi đậu xe trước cửa nhà mình.
“Đúng! Bạn có vấn đề với ai đó à? Họ giống như mafia?
“Anh ta hỏi chủ nhân của ngôi nhà này có phải tên Jom. Tôi bối rối nên nói rằng không có người nào ở đây tên Jom, và ngồi nhà này không có ai cả. Sau đó họ rời đi khi nghe được thông tin đó.”
Tôi gật đầu. Rồi hỏi lại.
“Nó đến khi nào?”
“Chiều nay.”
Dì trả lời với vẻ mặt nghi ngờ nhưng có lẻ dì không dám hỏi tôi.
“Cô ơi, cháu có thể đậu xe máy ở nhà cô được không?”
“Được rồi, vào đi. Có vẻ như quá nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi thương hại cho hai anh em họ.”
Đúng, tôi không nghĩ đó là may mắn khi họ đến, không có Ché ở nhà. Tôi phải cảnh báo em trai không bao giờ được mở cửa nhà cho người lạ. Nghĩ về điều đó…tôi thầm thấy sợ trong lòng. Tôi sợ Kinn sẽ đưa tôi năm mươi vạn rồi đòi lại chiếc đồng hồ.
Nhưng ai mà không muốn lấy lại. Vì tôi đã bán chiếc đồng hồ đó hơn gấp nhiều lần và đã sử dụng hết số tiền. Tôi không muốn trả lại.
Hết chương 3

Kinn Porsche

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro