Chương 4 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Em quả thật đã lừa anh, anh có thể giết em, em tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận.........."Chí Mẫn run rẩy, cố lấy dũng khí nói cho hết lời, nói xong trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Lời cậu nói chính là lời nói thật. Tuy rằng tưởng tượng đến kết cục như vậy thật sự khiến cậu phát run, nhưng đây là do cậu tự làm tự chịu.

Nói cho cùng, có thể gặp được Chung Quốc, vài ngày sống trong cảm giác có người thân, cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Hô hấp dồn dập không thể lập tức bình phục, Chí Mẫn chỉ biết vô lực thở dốc. Cậu giống như một con búp bê bị phá hỏng nằm trên chăn đệm hỗn độn, không khí lạnh không ngừng xâm nhập vào thân thể nóng hổi của cậu.

Lúc này Chung Quốc trần trụi đột nhiên trở lại bên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Không dám nhìn thẳng cơ thể cường tráng của hắn, cậu xấu hổ đấu tranh tư tưởng, muốn mặc lại quần áo chỉnh tề, lại phát hiện âu phục trên người đã bị xé rách, không thể mặc được nữa.

"A—" Ẩm ướt giữa hai chân là cho cậu theo phản xạ muốn khép chặt hai chân.

"Không cho phép nhúc nhích." Chung Quốc kiên định ra lệnh, không để cho cậu có cơ hội kháng cự.

Lúc này Chí Mẫn mới phát hiện hắn đang cầm một cái khăn lông ướt, lau chùi hỗn hợp chất lỏng và máu giữa hai chân mình.

"Không, không cần........." Cảm giác lúng túng pha lẫn xấu hổ làm cho cậu không biết nên làm như thế nào?

"Vừa rồi đã để cho tôi nếm thử hết, bây giờ còn thẹn thùng sao?" Chung Quốc ám chỉ cậu chuyện vừa mới xảy ra.

Cười nhẹ, hắn vươn tay trái thâm nhập vào bộ âu phục bị xé rách của cậu, nắm lấy đầu vú nhỏ xíu màu hồng phấn bên trái của cậu, vuốt ve suồng sã.

"Ưm.....A......"

Tim cậu đập càng thêm cấp tốc, nhưng cậu chỉ có thể bất lực phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều.

Hắn thổi một hơi vào bên tai người trong lòng, nhẹ giọng nói với cậu rằng hắn đã làm cho cậu thoải mái như thế nào.

Tiếp theo hắn đột nhiên di chuyển thân mình, làm cho cậu nằm úp xuống, quỳ gối trên giường, đem lửa nóng cứng rắn cọ xát vào mông cậu, cũng từ phía sau thô lỗ vuốt ve đầu vú đỏ tươi săn cứng của cậu.

Tâm Đồng cắn môi dưới, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Ô......." Cậu cảm thấy đầu vú mình nóng rát, đau đớn như bị lửa thiêu.

Chung Quốc di chuyển ngón tay xuống dưới, chà xát vào cúc hoa của cậu, rất nhanh đã làm cho nơi đó đẫm một mảnh, chỗ đó không ngừng run rẩy.

Đầu ngón tay của hắn cũng tiến lên, một lần nữa tiến vào trong cúc hoa ướt đẫm của cậu, không ngừng di chuyển ra vào bên trong vách tường trơn trượt. Đột nhiên vách tường trong đó của cậu co rút kịch liệt, hút lấy đầu ngón tay của hắn .

"A....Đừng mà......." Chí Mẫn chịu không được khóc ra tiếng. Chưa bao giờ trải nghiệm qua khoái cảm như vậy làm cho cậu thật sự không thể tiếp tục chống đỡ được.

Cậu giãy dụa muốn né ra phía trước, nhưng hắn nhanh chóng nắm lại cái mông tuyết trắng của cậu, không cho cậu có cơ hội thoát đi.

Ngay sau đó hắn nhanh chóng đem đỉnh đầu của lửa nóng tiến vào cúc hoa hãy còn đang co rút của cậu—-

"A—-" Chí Mẫn nhịn không được thét chói tai.

Hắn bắt đầu di chuyển bên trong cậu chặt khít, đang không ngừng co bóp vật cứng nam tính của hắn...........

Động tác ra vào liên tục làm cho miệng cậu cũng không tự chủ được mà phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, bắt đầu hưởng thụ khoái cảm đang đánh úp mình.

Đột nhiên cao trào lên đến đỉnh điểm, giống như nước lũ tràn đê, tẩy rửa toàn thân Chí Mẫn, khiến cả người nàng rung động không thể kiềm chế.

Cuối cùng Chung Quốc gầm nhẹ một tiếng, đem tất cả tinh hoa bắn vào trong cơ thể cậu, sau khi run rẩy qua đi, hắn ôm lấy thân thể cậu, làm cho cậu nằm sấp trên giường.

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trụi, bóng láng, mềm mại của cậu. Chết tiệt! Chung Quốc bất mãn chú ý tới da thịt của cậu, quả thật là rất đẹp.

"Van xin anh.......Đừng đuổi em đi, để cho em ở lại bên cạnh anh......." Cho dù trong lúc vô ý thức, Chí Mẫn vẫn không ngừng thì thào nói những lời này.

Ánh mắt buồn bã, đáy mắt thâm sâu khó dò của Chung Quốc hiện lên một tia dịu dàng như có như không.......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro