Chương XXI:Ra mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc ánh nắng lần thứ hai chiếu rọi, hai người trên giường vẫn chưa tỉnh, Park Jimin bị ôm mà hơi nóng, muốn trở mình lại không động đậy nổi, hai cánh tay cuốn trên vòng tay cậu tựa như thép, kéo cũng không kéo ra được.

Park Jimin mở mắt ra, nhìn thấy nửa người trần của Jeon Jungkook.

Lồng ngực và vai tràn đầy vết cào hồng hồng nối tiếp nhau, là hôm qua cậu cào.

Hương rượu ngập tràn chóp mũi, bản năng của omega sau khi bị ký hiệu khiến Park Jimin muốn chen vào trong lòng Jeon Jungkook, vừa cọ cọ vừa làm nũng, nói chung là không còn xíu tức giận nào.

Cậu cẩn thận nhìn mặt Jeon Jungkook, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng miêu tả đường viền mặt hắn, tựa như vẽ tranh, cuối cùng dừng lại ở giữa môi hắn.

Vẻ ngoài hiếm có, tất cả đều như đang vẽ. Park Jimin nhìn đến ngẩn người.

"Làm sao, muốn hôn tôi?" Đôi môi thật mỏng kia bỗng nhiên chuyển động, ngay lập tức tiến tới ngậm lấy đầu ngón tay cậu, cảm xúc ấm áp trong miệng hắn khiến cả người Park Jimin run lên.

Jeon Jungkook híp mắt cười, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt khiến tất cả góc cạnh trên mặt hắn đều nhu hoà, đường nét vốn cường tráng mà hơi lạnh lùng dát lên một tầng ấm áp.

Thật là đẹp trai. Park Jimin thầm nghĩ.

"Đói không, dậy nấu cho em ăn gì nhé." Jeon Jungkook nói.

Park Jimin không nói, chỉ là chợt nở nụ cười.

Chỉ là nụ cười chợt nở, mà trời quang mây tạnh, mây đen vần vũ rút lui, thần mây thu lại tầm mắt, thoả mãn rời đi.

"Sắp chết đói, cút nhanh." =))))))))))

Tám giờ sáng cuối tuần, Jeon Jungkook trong bếp nhà Park Jimin làm teokbokki, lần đầu tiên lòng hắn cảm nhận được an yên, bình thản, rồi lại vui vẻ như thế.

Park Jimin rửa mặt xong từ nhà vệ sinh lóc cóc chạy ra, từ phía sau ôm chặt lấy eo Jeon Jungkook.

Jeon Jungkook nắm chặt lấy tay cậu, một tay cầm xẻng, nói: "Sắp xong rồi."

"Jeon Jungkook ."

"Hả?"

"Anh không được đổi ý đâu."

Jeon Jungkook nháy nháy mắt, quay đầu lại, hỏi: "Đổi ý gì cơ?"

"Đương nhiên là không được gạt em rồi!" Park Jimin kêu lên, kêu xong lại bỗng đỏ mặt, chôn mặt trên lưng Jeon Jungkook, giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí nói: "Mà... nữa là... anh nói rồi, sinh ra... thì anh nuôi..."

Jeon Jungkook suýt thì cắn vào lưỡi.

Sau đó, Park Jimin kể lại chuyện của mình nói cho bố mẹ đang du lịch ở tận Bắc Phi xa xôi của mình, trong video, mẹ cậu đeo kính râm, quàng khăn quàng cổ, trong bão cát lớn nói to: "Con nói gì cơ? Mẹ không nghe thấy ——"

Park Jimin : "Con còn gửi thư cho mẹ rồi mà."

Mẹ cậu: "Gửi cái gì? Chuyển phát nhanh? Mẹ có nhận được gì đâu ——"

Park Jimin : "..."

Sau khi hai vị bố mẹ nhận được thư rồi cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cũng coi là tương đối bình tĩnh tiếp nhận việc con trai 22 tuổi nhà mình có giới tính thứ hai... dù sao hồi đó hai người cũng rất bình tĩnh tiếp nhận chứng thiếu hụt giới tính của cậu.

Liên quan đến chuyện Jeon Jungkook, bố cậu suy nghĩ sâu sắc, lời lẽ ôn tồn viết một đoạn thật dài, tóm tắt lại là mong cậu cân nhắc cẩn thận, lựa chọn nghiêm túc, cũng hi vọng sau này cậu sẽ hạnh phúc vui vẻ, sẽ không hối hận.

Vận mệnh là một từ trung tính, có người ngợi ca, lại có người chửi bới, có người gặp thì coi như vật báu trong tay, có người lại coi chẳng đáng một đồng.

Mà đến lời cuối, quyết định là do con.

Jeon Jungkook vừa qua sinh nhật tròn ba mươi tuổi, bố mẹ hắn làm nghiên cứu tại viện khoa học, độ tuổi này một bên là công việc mệt mỏi quấn thân, một bên mong ngóng con trai có thể lập gia đình. Khi Jeon Jungkook đưa Park Jimin đến ra mắt hai người , mẹ hắn xúc động đến mức chảy nước mắt.

Trước khi về, mẹ hắn còn níu lại, sau nước mắt khẽ nói: "Mi đi đâu mà lừa được đứa bé như vậy hả? Một đứa bé ngoan như vậy, sao lại rơi vào cái đồ gia súc nhà mi?"

Jeon Jungkook : "... Trong mắt mẹ con trai mẹ chỉ là cái đồ gia súc thôi à."

"Nếu đã định kết hôn, thì mi phải đối xử thật tốt với con nhà người ta, dám dữ dằn với người ta một chút, trước tiên là mẹ mi đánh chết mi!"

Jeon Jungkook lập tức phản đối: "Con nào dám!"

Mẹ hắn hài lòng gật đầu: "Mặc dù là gia súc thật, nhưng vẫn nghe lời, không nuôi uổng mi."

Jeon Jungkook : "..."

Park Jimin tìm trong phòng bố mẹ nửa buổi, cuối cùng cũng tìm thấy sổ hộ khẩu nằm trong kẽ hở của tủ quần áo, vào một ngày trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cùng Jeon Jungkook đến cục dân chính đăng ký.

Cậu cầm quyển sổ hồng mỏng manh, nhìn qua một lần, lật qua lật lại mà nhìn, chụp ảnh đăng story cho mọi người xem.

Bạn học bình luận ở dưới, một loạt dấu hỏi chấm liên tiếp.

Park Jimin không giải thích, cậu kéo tay Jeon Jungkook, hai ngón tay quấn lấy nhau, lại chụp một tấm ảnh đăng lên.

Ngón tay đeo nhẫn bạch kim khảm kim cương, chói mù mắt chó của quần chúng hóng chuyện, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra đây là cả hai tay đều là tay đàn ông, một đám bạn xấu bắt đầu khủng bố nhắn tin cho Park Jimin đòi đào bới ngọn ngành, thề phải đào ra gã đàn ông kia.Cậu không reply lại, cùng Jeon Jungkook xem đến là vui vẻ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro