- Chap 11 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hí hí , ta căm bách rồi nà , còn ai nhớ mị hơm :( 

Chap này tặng Ahn_SoonSim nha, iêu cô :* 

------------------------------------------------------------------------------------------

Cầm bộ đồng phục , Kim Tại Hưởng về đến nhà lại thấy người mẹ luôn bận rộn của mình đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ngỡ ngàng.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?". Kim Tại Hưởng lo lắng hỏi.

"Tại Tại, con lại đây ngồi trước đi". Lâm Nghi Dung vỗ vỗ chỗ sofa bên cạnh.

Kim Tại Hưởng làm theo, trong lòng hơi sốt ruột vì nghĩ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

"Tiểu Tại, con còn nhớ mẹ đã từng nhắc đến bác sĩ Lưu Bách Châu với con không?". Lâm Nghi Dung cụp mắt xuống, mặt hơi ửng đỏ, "Chú ấy...chú ấy hôm nay đã cầu hôn mẹ".

"Thật ạ?". Kim Tại Hưởng vui vẻ thay mẹ cậu.

Từ mười năm trước khi cha qua đời, mẹ đã dồn tất cả sức lực vào công việc, chưa từng quan tâm đến bản thân. Bây giờ cuối cùng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, người làm con như cậu sao có thể không vui chứ.

"Mẹ, mẹ đồng ý rồi à?". Kim Tại Hưởng vội vàng hỏi: "Chú Lưu là một Vương lão ngũ kim cương (chỉ người đàn ông tốt), mẹ nên nắm lấy".

"Mẹ còn chưa đồng ý". Lâm Nghi Dung nhìn con trai bảo bối, có phần khó xử: "Chú ấy phải sang Mỹ công tác ngay, muốn chúng ta cũng đi cùng, mẹ lo... con không thích".

Đi Mỹ? Thế chẳng phải là rời khỏi đây ư?

Trong đầu Kim Tại Hưởng dần dần hiện lên mấy khuôn mặt, Phác Chí Mẫn, Trịnh Hạo Thạc, còn có cả... Tuấn Chung Quốc.

Sau này, sẽ không thể gặp lại bọn họ nữa.

"Hưởng nhi à, nếu như con không muốn, mẹ lập tức đi từ chối chú ấy, không sao đâu". Lâm Nghi Dung cười gượng.

Nhìn mẹ cố gắng dấu đi sự thất vọng trong ánh mắt, Kim Tại Hưởng ngay lập tức quyết định, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của mẹ (ngoan dữ :3). Vì vậy, cậu cười gật đầu "Mẹ, chú Lưu là người tốt, mẹ lấy chú ấy nhất định rất tốt. Hơn nữa, đi Mỹ cũng chẳng có gì không được cả, vừa lúc con có thể ra nước ngoài thể nghiệm cuộc sống... Lão mẹ, mau mau đồng ý với người ta đi!".

Lâm Nghi Dung liên tục gật đầu "Ừ, bây giờ mẹ phải đi cho chú ấy một câu trả lời thuyết phục".

Đến lúc mẹ đi rồi, Kim Tại Hưởng một mình ngồi trong phòng khách, ngây người kinh ngạc một lúc lâu mãi đến khi tiếng chuông điện thoại lôi cậu ra khỏi mạch suy nghĩ của bản thân. Điện thoại không ngờ lại là của Kim Thạc Trấn gọi nói anh đang chờ cậu trước cửa nhà. Cúp điện thoại xong, trong lòng Kim Tại Hưởng vô cùng bất ổn, thực sự không hiểu Kim Thạc Trấn tìm mình làm gì. Từ lần trước sau khi tặng quà, Kim Thạc Trấn dần dần xa lánh cậu. Tháng trước, Kim Tại Hưởng nghe nói anh đi học đại học ở vùng khác, vốn tưởng rằng từ nay về sau cũng sẽ không gặp lại, thực sự không ngờ anh sẽ đến tìm cậu vào lúc này.

Lẽ nào, là tới nói rõ? Nghĩ vậy, Kim Tại Hưởng lo lắng đến run cả tay, rất nhanh chỉnh trang lại hình tượng của mình cho thật tốt, xuống lầu. Mở rộng cửa, Kim Thạc Trấn quả nhiên đứng ở trước cửa nhà.

"Cậu vào nhà ngồi đi". Kim Tại Hưởng mời.

Kim Thạc Trấn lắc đầu, sắc mặt rất nghiêm túc.

"Thế cậu tìm tớ có chuyện gì à?". Kim Tại Hưởng nghiêng nghiêng đầu hỏi.

"Tớ muốn trả lại cái này cho cậu". Kim Thạc Trấn đưa cho cậu một hộp quà, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Kim Tại Hưởng nhận lấy, phát hiện đó là món quà lúc trước cậu tặng anh, thắc mắc: "Cậu không thích sao?". Hu hu hu, quả nhiên là ghét mình vì tay nghề kém mà.

Sắc mặt Kim Thạc Trấn u ám, một lúc lâu sau, rốt cuộc đau lòng mà nói rằng: "Tớ cứ tưởng rằng cậu là một đứa nhóc ngây thơ, trong sáng, không ngờ... aizzz". 

Thở một tiếng thật dài xong, Kim Thạc Trấn xoay người không một chút lưu luyến bước ra dưới ánh mặt trời nóng đốt người.

Kim Tại Hưởng nghi hoặc đầy mình, cậu... cậu thế nào mà không trong sáng? Mở hộp quà ra, nhìn thấy vật bên trong đó, Kim Tại Hưởng lập tức đơ luôn tại chỗ.

Đĩa A (Adult = đĩa người lớn), đó là đĩa A!!! Lại còn là bản xịn nữa ! :v 

Sao lại thế? Rõ ràng cái mình tặng là khăn quàng cổ cơ mà? Sao trong nháy mắt lại biến thành đĩa A?!

Thảo nào sau khi nhận quà, Kim Thạc Trấn không thèm để ý tới cậu nữa, chẳng trách vừa rồi anh nói cậu không ngây thơ trong sáng, hóa ra đều là tại cái này! Kim Tại Hưởng ra sức cắn ngón tay, nhớ lại thật kỹ. Lúc ánh mắt lướt qua bộ đồng phục bóng rổ, tia chớp tách đôi hòn đá, cậu bừng tỉnh ngộ.

Là Tuấn Chung Quốc! Chắc chắn là Tuấn Chung Quốc! Cậu ta thừa dịp mình lên văn phòng đã lén đổi quà.

Thật quá đáng! Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, sao có thể bày ra trò đùa dai này làm hủy diệt mối tình đầu vừa chớm nở của cậu chứ! Kim Tại Hưởng ngồi trên sofa tức giận đến run người, lập tức muốn tìm cách băm Tuấn Chung Quốc ra làm trăm mảnh. Cậu muốn lao tới trước mặt Tuấn Chung Quốc, cắn hắn, chửi hắn, đạp thật mạnh vào "tiểu đệ đệ" của hắn một vạn lần. (sao mầy ác dữ vậy con -_-)

Nhưng cậu đành phải bình tĩnh lại. Đánh, cậu đánh không lại. Chửi, cậu vừa được lĩnh giáo rồi, càng không có phần thắng. Không được, giao chiến chính diện với cậu ta thì người chịu thiệt chỉ có mình thôi.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng lần nữa di chuyển đến trên bộ đồng phục thi đấu, bỗng nhiên mắt chậm rãi, chậm rãi nheo lại.

-End Chap 11-

-----------------------------------------------------------------

#Sún



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro