- Chap 2 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đây chúng ta sẽ tiếp tục với câu chuyện của bạn Hưởng và con chó =))))))) 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thực ra theo nguyên tắc mà nói, khi đó xe cũng không nhiều lắm, cậu hoàn hoàn toàn có thể an toàn chạy sang phía bên kia đường.

Nhưng đến giữa đường, con chó bỗng nhiên khựng lại. 

Kim Tại Hưởng không tránh kịp, chân đạp thẳng lên cái mông béo ú của con chó. Vì mông co dãn, vì quán tính, vì tất cả những kiến thức vật lí khó ưa, Kim Tại Hưởng bị bật lùi về phía sau một bước.

Đúng lúc này, từ phía sau lại có một chiếc xe lao tới, Kim Tại Hưởng bị đụng ngã xuống đất.

Đau.

Đau quá!

Kim Tại Hưởng xoa xoa bắp chân trái, nước mắt nước mũi trào ra như vòi nước công cộng =)))

Tài xế gây tai nạn nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu. người xung quanh cũng cấp tốc xông tới.

Lúc này, qua tầm nhìn mơ hồ, Kim Tại Hưởng thấy con chó mang tội vốn đã chạy sang bên đường bên kia chậm rãi bước quay lại, trịnh trọng đặt túi humburger bên cạnh cậu sau đó chạy như bay rời khỏi hiện trường.

Những người vây quanh khẽ xì xào.

"Hình như cậu bé này vì muốn cứu con chó kia nên mới bị đâm phải" .

"Không ngờ con chó kia còn mang humburger đến trả ơn, dễ thương quá!". 

"Đúng vậy , nhìn mắt con chó đó đã biết ngay là rất có giáo dục"( WTF -_- !!!).

Nhìn một bãi nước bọt dính trên túi, lại thêm lời nói của mấy vị khán giả xung quanh, Kim Tại Hưởng khóc không ra nước mắt.

Đó chính là mọi chuyện từ đầu đến cuối.

"Tuy rằng bạn Kim Tại Hưởng tạm nghỉ học hơn một năm nhưng vì hồi nhỏ bạn ấy đã đi học sớm một năm nên các em bằng tuổi nhau cả. Mọi người đều là bạn cùng lứa, thầy tin chắc rằng các em sẽ thân nhau nhanh thôi". Thầy Tưởng quay đầu, niềm nở chỉ vào chỗ trống thứ hai từ dưới lên trong một tổ, nói: "Tại Hưởng, em ngồi ở đó nhé. Có vấn đề gì cứ hỏi các bạn".

Kim Tại Hưởng cúi đầu cảm ơn thầy rồi lon ton vác cặp xuống chỗ của mình.

"Đúng rồi, hai bạn Tuấn Chung Quốc và Trịnh Hạo Thạc đi đâu rồi?" . Thầy Tưởng nhìn về phía hai chỗ trống gần Kim Tại Hưởng, nghi ngờ hỏi.

"Thưa thầy, vừa rồi Tuấn Chung Quốc tập bóng rổ bị trật khớp tay, Trịnh Hạo Thạc đưa bạn ấy xuống phòng y tế rồi ạ". Một bạn học trả lời.

"Hóa ra là thế, được rồi, tiết này là tiết tự học, các em tự giác nhé". Thầy Tưởng dặn dò rồi đi ra khỏi phòng học.

Kim Tại Hưởng đang loay hoay lấy sách vở ra thì nam sinh bên cạnh cậu bỗng chìa tay ra: "Chào cậu, tớ là Phác Chí Mẫn, là bạn cùng bàn với cậu".

"Chào cậu" . Kim Tại Hưởng xúc động. Bạn học này dễ thương quá nha!

Da dẻ trắng nõn, hai má phúng phính mịn màng như em bé , đôi mắt khi cười híp lại thành một sợi chỉ dài cong lên hình bán nguyệt trông vô cùng thuận mắt, nụ cười thân thiện lại khiến người đối diện cảm thấy ấm áp vô cùng. 

Phác Chí Mẫn đột nhiên hỏi: "Cậu thích nước hoa hương bách hợp hay hoa hồng ?".

Kim Tại Hưởng mặc dù không rõ ý bạn nhưng vẫn trả lời: "Hương hoa hồng".

"Cậu thích ăn thịt bò hay tôm ?". Phác Chí Mẫn tiếp tục hỏi.

"Thịt bò". Kim Tại Hưởng tiếp tục đáp.

"Nếu như cậu làm phù dâu, liệu có trang điểm đẹp hơn cô dâu không ?".

"Không , vì ... nếu thế sẽ bị cô dâu đuổi giết".

Phác Chí Mẫn thỏa mãn nở nụ cười. "Toàn bộ đều trả lời chính xác, tớ quyết định chọn cậu làm phù dâu cho tớ".

"Cậu sắp kết hôn à?" . Kim Tại Hưởng kinh ngạc.

"Thì đằng nào chẳng phải kết hôn , lo trước tốt hơn mà". Phác Chí Mẫn vươn tay, "Quyết định thế nhé, từ hôm nay trở đi, cậu là bạn tớ. Đứa nào dám bắt nạt cậu cứ nói với tớ, tớ sẽ cho nó một trận". 

Có thể quen biết với một người bạn thú vị như Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng cam tâm tình nguyện. Vì vậy, cậu cũng vươn tay ra.

Hai tay nắm chặt, hai người nhìn nhau cười, một tình bạn từ đó nảy sinh.

Sau hai tiết học tiếp theo, Kim Tại Hưởng cảm thấy mình thực sự may mắn đến lạ thường. Lớp học này quả là một lớp học ngoan ngoãn, mọi người đều có vẻ rất thân thiện . Xem ra, sau này cậu ở đây chắc chắn sẽ rất rất vui nha.

Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc thường kéo dài không lâu. Giữa tiết học, Trịnh Hạo Thạc ngồi sau cậu đã về. Người này cao to đẹp trai, làn da màu đồng cổ khỏe khoắn, có một nụ cười ấm áp khiến người ta bỗng nhiên sinh thiện cảm.

Phác Chí Mẫn quay xuống hỏi cậu ta:"Sao Chung Quốc không cùng về ?".

Trịnh Hạo Thạc đáp: "Cậu ấy bị thương rất nặng, muốn nghỉ ngơi hai ngày".

Phác Chí Mẫn nghi ngờ: "Vừa rồi nhìn cậu ấy cũng đâu đến nỗi nào, sao tự dưng lại thành nghiêm trọng thế?".

Trịnh Hạo Thạc giải thích: "Vừa rồi chỉ là trật khớp, kết quả lúc đang đi trên hành lang bị một thằng nhóc va vào lại thành gãy xương".

Phác Chí Mẫn hiếu kỳ: "Vậy cậu bạn đó là người học lớp nào?".

Trịnh Hạo Thạc lắc đầu: "Tớ không biết, Chung Quốc cũng không nhận ra, có điều cậu ta đâm vào người khác xong lại bỏ chạy".

Nghe vậy, cả người Kim Tại Hưởng lạnh toát. Trong nháy mắt, cậu nhớ lại một vài chuyện.

Sáng sớm hôm nay, lúc cậu va vào người kia hình như đã nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên.

Lẽ nào - mình thực sự đã làm gãy cổ tay người ta rồi ?!

Kim Tại Hưởng lòng tràn đầy hổ thẹn, đang muốn thừa nhận hành vi phạm tội với hai người thì chợt nghe thấy Phác Chí Mẫn lêu lên: "Hỏng bét, cuối tuần tới chính là trận thi đấu bóng rổ với Kiên Trung. Tuấn Chung Quốc chắc chắn không thể tham gia được, nếu thế chẳng phải cậu ấy sẽ tức điên lên sao?".

"Đó là điều đương nhiên".Trịnh Hạo Thạc tiếp lời: "Thằng nhóc kia nếu bị điều tra ra, nhất định sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong".

Cậu ta vừa dứt lời, máu trong người Kim Tại Hưởng ngừng lưu thông hoàn toàn.

Mình... sẽ bị hành hạ đến sống không được mà chết cũng không xong sao? Àn tuê ồ !!!!!!!!

Kim Tại Hưởng miệng cười cứng ngắc, giả vờ thoải mái hỏi: "Này, Tuấn Chung Quốc là ai thế? Cậu ta lợi hại lắm à?".

"Tuấn Chung Quốc là nhân vật quan trọng trong trường chúng ta , ngoại hình gia thế đều là đệ nhất. Cậu ta chính là đội trưởng đội bóng rổ,  cả nữ sinh lẫn nam sinh đều theo đuổi cậu ta nhiều không kể xiết. Thư tình xếp lại đem bán sắt vụn lấy tiền cũng có thể  xây được mấy cái nhà vệ sinh công cộng ( hư cấu bỏ mợ =)))). Tuy rằng bình thường tính tình cậu ấy khá hiền hòa nhưng... " Phác Chí Mẫn đắc ý nheo mắt lại "Dựa vào năng lực quan sát và trinh thám tuyệt đỉnh của mình, tớ phát hiện ra, nếu đã chọc tới Tuấn Chung Quốc thì hãy tự chuẩn bị quan tài cho tốt đi. Thế nên , nếu mà tớ là cậu bạn kia, cho dù chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã đâm phải cậu ta".

Nói đến đây, môi Kim Tại Hưởng đã hoàn toàn trắng bệch. Cậu quyết định, vì suy nghĩ cho sự an toàn của mình, vì không muốn ba mẹ mất đi một người con hiếu thảo, vì không muốn thế giới mất đi một nhân tài, vì không muốn cửa hàng humburger mất đi một khách hàng trung thành :v, vì vân vân và vân vân những lí do củ chuối khác... Thế nên, cậu chắc chắn: "Nhất định phải giấu nhẹm chuyện này đến cùng!!" (mất dại nha mài =))))).

                                                                                    - End Chap 2 -

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dự là Hưởng nhi sắp phải chịu đựng quá nhiều rồi :3 

muahahahahahaha !!!!!!!!!!!!!!!

lề : cho tui xíu động lực đi T_T 

#Sún









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro