- Chap 22 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng @vincent0112 nha ^^

-----------------------------------------

Ngày đó từ sau khi về đến nhà, Kim Tại Hưởng trốn tiệt ở trong phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám ra, chỉ sợ Tuấn Chung Quốc sẽ đột nhiên xuất hiện kết liễu tính mạng của mình. Trốn cả vài ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, Kim Tại Hưởng vừa mới thở phào chuẩn bị thu dọn đồ đạc để quay về Mỹ thì Phác Chí Mẫn lại tìm tới cửa.

Cậu ấy tới đưa tài liệu của luật sư.

"Địa chỉ liên lạc mà cậu cho khách sạn KV là nhà tớ mà, thế nên hôm qua bọn họ đưa cái này đến chỗ tớ". Phác Chí Mẫn lắc đầu, "Tại Hưởng, sao cậu có thể kí cái loại hợp đồng bấp bình đẳng thế này hả?".

Nhìn hợp đồng, Kim Tại Hưởng há hốc mồm. Trên đó viết nếu như cậu từ chức trong lúc hợp đồng vẫn còn thời hạn thì nhất định phải bồi thường năm mươi vạn đô la Mỹ.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Phác Chí Mẫn hỏi.

Kim Tại Hưởng hết cách, đành phải nói hết mọi chuyện. Có điều, vì xấu hổ nên đã ỉm mất đoạn mình và Tuấn Chung Quốc có quan hệ thân mật.

"Xem ra, đây là cái bẫy của Tuấn Chung Quốc". Phác Chí Mẫn phân tích: "Hợp đồng này viết không rõ ràng, mà cậu thì lúc nào cũng không chịu để ý cẩn thận, cậu ta đã đoán chắc là cậu sẽ không phát hiện ra".

"Thế bây giờ tớ phải làm sao đây?". Kim Tại Hưởng hoang mang lo sợ.

"Đừng lo". Phác Chí Mẫn vỗ vỗ vai cậu "Đi nào, tớ đi cùng cậu đến khách sạn nói lý với cậu ta".

"Tớ không dám đâu". Kim Tại Hưởng lùi bước.

"Có tớ bảo vệ cậu mà, đừng sợ!". Phác Chí Mẫn kéo cậu ra khỏi nhà.

Đi tới khách sạn, Phác Chí Mẫn không nói hai lời lôi luôn Kim Tại Hưởng tới phòng làm việc của quản lí. Lúc đó, Tuấn Chung Quốc đang đọc văn kiện, nhìn thấy các cậu trên mặt cũng không có vẻ gì là quá kinh ngạc.

Phác Chí Mẫn dập bàn, "Tuấn Chung Quốc, cậu hơi quá đáng rồi đấy, sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện này để ép Tại Hưởng ở lại. Dù sao thì mọi người cũng từng là bạn học, cậu cần gì phải đùa giỡn với tiền đồ của Tại Hưởng như vậy?".

"Tôi không hiểu ý cậu, lẽ nào cậu ấy cho rằng làm việc tại khách sạn chúng tôi là không có tiền đồ?".

"Nhưng cậu giữ cậu ấy lại làm việc căn bản chính là trả thù còn gì". Phác Chí Mẫn nói.

"Nếu muốn trả thù thì có rất nhiều cách, tôi đâu cần phải lẫn lộn việc tư và việc công mà tự chuốc lấy phiền toái". Tuấn Chung Quốc nói: "Tôi cũng vì thấy năng lực của cậu ấy thực sự có thể đảm nhiệm được chức vụ này mới kí hợp đồng... Đương nhiên, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ức hiếp cậu ấy một chút để cân bằng cuộc sống ". (-.-)

"Hóa ra là vậy, thế thì tôi yên tâm rồi". Phác Chí Mẫn thở phào nhẹ nhõm. đẩy Kim Tại Hưởng lên phía trước, "Này, người tôi cũng đưa đến giúp cậu rồi, hai người cố gắng mà hợp tác cho tốt nhé, tôi đi trước". 

Nói xong, Phác Chí Mẫn xoay người chuẩn bị ra khỏi cửa lại bị Kim Tại Hưởng liều mạng kéo lại, "Chí Mẫn, cậu không nghe thấy à? Chính cậu ta cũng nói sẽ ức hiếp tớ đấy".

"Người mới bước chân vào xã hội làm việc ai mà chẳng bị ức hiếp? Mấy chiêu của Tuấn Chung Quốc chắc cậu cũng đã quen rồi. Hơn nữa, nếu cậu muốn từ chức thì lấy đâu ra năm mươi vạn đô la Mỹ hả?". Phác Chí Mẫn nói mấy câu làm Kim Tại Hưởng á khẩu không trả lời được.

"Yên tâm đi, trong khách sạn nhiều người như vậy lại còn là giữa ban ngày ban mặt, tớ không tin cậu ta dám làm gì cậu". Phác Chí Mẫn nói xong thì phất phất tay bỏ đi một nước.

Kim Tại Hưởng đứng ở trước cửa phòng, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, chỉ cần Tuấn Chung Quốc có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào thì cậu lập tức sẽ chạy ra.

Nhưng Tuấn Chung Quốc nhìn có vẻ rất bình tĩnh, anh vừa cúi đầu nhìn tài liệu vừa thong thả nói: "Lần sau nếu không đi làm thì ... phải xin nghỉ trước với tôi".

Kim Tại Hưởng thực sự nghĩ không thông, mình đã đạp cho "tiểu đệ đệ" của anh ta một cú mạnh thế mà Tuấn Chung Quốc vẫn còn bình tĩnh đến vậy, cậu đành ngơ ngác đáp: "Ừm".

"Còn nữa, phòng làm việc của em đã được chuẩn bị tốt rồi, lát nữa bí thư Dương sẽ đưa em đi xem". Tuấn Chung Quốc vẫn cúi đầu chăm chú nhìn văn kiện.

Kim Tại Hưởng càng thấy kỳ lạ hơn, lẽ nào lần trước mình không chỉ đạp vào "đầu nhỏ" mà còn đạp cả đầu to? Sao bỗng dưng tính tình lại thay đổi kinh thế?

Thấy Kim Tại Hưởng một lúc lâu không có động tĩnh gì, Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu lên, hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?".

Kim Tại Hưởng cắn cắn môi dưới: "Cậu.. thực sự tha cho tôi?".

Tuấn Chung Quốc nhếch miệng, nói từng chữ một: "Em nghĩ tốt thật đấy".

Kim Tại Hưởng hít một ngụm khí lạnh, biết ngay tên lang sói này chẳng tốt bụng đến thế đâu mà.

"Nhưng cứ yên tâm, tôi luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không báo thù em trong giờ làm việc, có điều", Tuấn Chung Quốc nhướn nhướn mày: "Lúc hết giờ thì không nói trước được".

Nghe vậy, Kim Tại Hưởng thoáng yên lòng. Cậu thề rằng đến lúc hết giờ làm nhất định phải quý trọng sinh mệnh mà tránh xa khỏi Tuấn Chung Quốc.

-End Chap 22-

----------------------------------------------

10K view rồi a *tung bông* , cảm ơn mọi người nhiều lắm *ôm ôm* , tui hứa sẽ không lười biếng nữa đâu =)))))))))))))

#Sún





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro