- Chap 27 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng @HaLim_FTC , @AnhV225 , @Tzunie_Krycheryl , nha. Tui xin lỗi vì mấy chap trước chưa tặng mấy thím được =(((((( 

--------------------------------------------------------

Kim Tại Hưởng sửng sốt ba giây sau đó cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cười nhạt với anh một cái rồi đứng dậy lao ra ngoài cửa. Điên rồi điên rồi, người đàn ông này điên thật rồi! Nhưng đi tới trước cửa lại phát hiện cánh cửa kính trong quán đã bị khóa. Kim Tại Hưởng xoay người, lúc này mới chú ý đến việc đây đang là buổi chiều mà trong quán không có lấy một người khách, đồng thời, tất cả người phục vụ đều cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy bọn họ. "Bịch" một tiếng, tim Kim Tại Hưởng chìm xuống tận đáy vực sâu, cậu đã hiểu thì ra quán cà phê này là do anh ta bằng một cách nào đó đã biến nó thành của mình, cậu đã bị rơi vào tay giặc!

Nhìn Tuấn Chung Quốc ung dung đi về phía mình, chân Kim Tại Hưởng mất hết sức lực, cậu dần dần ngồi sụp xuống đất.

"Em đang nghĩ gì thế?". Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng cất giọng.

"Tôi đang nghĩ nếu mình là một con chim thì tốt biết bao". Trong mắt Kim Tại Hưởng tràn đầy ước mơ, "Nếu vậy, tôi có thể tự do mà bay thoát khỏi anh... Đúng rồi, lúc sắp đi còn có thể nhảy lên mặt anh ị một bãi nữa". 

Tuấn Chung Quốc mỉm cười, "Dù em có biến thành chim thì với dáng người của em cũng không bay nổi đâu".

Kim Tại Hưởng mãi cũng quen với mấy lời châm chọc của anh, cậu không nói gì nữa mà chỉ thở thật dài. Sau khi bị bắt ở quán cà phê, Tuấn Chung Quốc ép cậu lên xe đóng sầm cửa lại, bảy rẽ tám quẹo đi tới cái biệt thự trên núi kia. Từ nay về sau, Kim Tại Hưởng phải nếm trải cuộc sống bị giam cầm. Cậu thân cô thế cô, bơ vơ không ai giúp đỡ đành phải tạm thời khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh.

Nghe nói, căn biệt thự này là ba mẹ Tuấn Chung Quốc tặng anh làm quà trưởng thành, nếu như bọn họ biết con mình dùng nó để tiếp tay cho việc làm phạm pháp thật không biết sẽ có tâm trạng ra sao. Nhưng lúc này Kim Tại Hưởng đã không còn lòng dạ nào mà quan tâm đến ba mẹ anh nữa, cậu chỉ biết là mình sắp buồn chán đến chết rồi.

"Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi tới khi nào?". Kim Tại Hưởng nhăn nhó hỏi.

"Đến khi nào em không chạy nữa mới thôi". Tuấn Chung Quốc thẳng thắn đáp.

Kim Tại Hưởng khẽ cắn môi, "Cùng lắm thì tôi đồng ý tiếp tục làm cấp dưới của anh, ngày nào cũng mang cơm hộp cho anh, chạy việc cho anh. Thế nào?".

"Cấp dưới của anh rất nhiều, thiếu em cũng chẳng sao". Tuấn Chung Quốc không bị dụ dỗ.

"Vậy anh còn muốn tôi làm gì". Kim Tại Hưởng sắp không chịu nổi, "Nói thẳng ra đi".

"Yêu cầu của anh em sẽ tuân thủ hết?". Tuấn Chung Quốc hỏi lại.

"Sẽ tuân thủ, chỉ cần anh thả tôi ra?". Kim Tại Hưởng gật đầu như giã tỏi.

Tuấn Chung Quốc nhìn cậu, chỉ nói một câu: "Lên giường với anh".

"Không được!". Kim Tại Hưởng nghiêm túc cự tuyệt: "Chúng ta đã làm sai hai lần, không thể tiếp tục sai lầm nữa".

"Tại sao như thế lại là sai?". Tuấn Chung Quốc nhướn mày, "Lẽ nào kĩ thuật của anh trong hai lần đó chưa đủ làm em hài lòng?".

"Không phải chuyện đó". Kim Tại Hưởng mặt đỏ bừng vì xấu hổ, gân cổ cãi, "Chuyện đó chẳng phải chỉ mấy người yêu nhau mới làm hay sao?".

"Em cứ tưởng quan hệ giữa chúng ta thành người yêu không được à?". Tuấn Chung Quốc nói qua loa.

"Cái gì mà người yêu, rõ ràng là nô lệ và chủ nhân thì có". Kim Tại Hưởng khoanh hai tay trước ngực, miệng thở phì phò vìtức giận cùng ấm ức.

"Anh cũng không muốn uy hiếp em, có điều..." Tuấn Chung Quốc tiến đến gần Kim Tại Hưởng, chống hai tay bên cạnh người cậu, chậm rãi nói: "Nếu như không đồng ý thì cứ ở lại đây mãi mãi là xong mà".

Đây rõ ràng chính là uy hiếp trắng trợn còn gì nữa!

"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài". Kim Tại Hưởng giận đến tức ngực, đẩy Tuấn Chung Quốc ra cửa.

Buổi tối, Kim Tại Hưởng lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được.

Nếu như không đồng ý thì lại đây mãi mãi đi.

Câu nói của Tuấn Chung Quốc vẫn quanh quẩn bên tai khiến cậu toàn thân lạnh ngắt. Không được, còn ở cùng với Tuấn Chung Quốc thì cậu sẽ phát điên mất.

Kim Tại Hưởng ngồi bật dậy, chạy trốn. Đầu Kim Tại Hưởng nhanh chóng hoạt động, đúng rồi, cậu có thể lợi dụng lúc này để chạy. Chỉ cần đóng công tắc nguồn điện trước rồi có thể trèo tường ra ngoài, sau đó chạy xuống núi.

Bởi vì sợ Kim Tại Hưởng trốn nên tối nào Tuấn Chung Quốc cũng  khóa cửa dưới lầu lại, không có cách nào mở được. Nhưng thế không làm khó được Kim Tại Hưởng, cậu lấy ga giường và chăn thắt lại thành một sợi dây thật dài, cố định chắc chắn vào chân giường chuẩn bị trèo xuống dưới.

Vốn Kim Tại Hưởng cho rằng cũng không khó lắm, ai ngờ lúc đứng thật sự trên bệ cửa sổ cậu mới phát hiện chân mình đang run.

"Khống sao đâu, không sao đâu, mày nhất định có thể làm được mà". Kim Tại Hưởng tự an ủi mình nhưng không có tác dụng, ngược lại chân còn càng run hơn.

"Cố lên cố lên, nếu thành công sẽ cho phép mày ăn một thùng kem lớn". Kim Tại Hưởng không ngừng cố gắng nhưng chân vẫn chẳng có chút sức lực nào.

"Lẽ nào mày định ở cùng Tuấn Chung Quốc cả đời chắc?". Kim Tại Hưởng bắt đầu uy hiếp bản thân, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chân giật một cái không run nữa.

Kim Tại Hưởng canh đúng thời gian, thả ra giường cuống dưới. Người đang lơ lửng giữa trời quả thực có một sự sợ hãi không nói nên lời, gió thổi vù vù qua mái tóc, tim như sắp ngừng đập. Kim Tại Hưởng nắm chặt ra giường, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sắp thành công đến nơi rồi. Thế nhưng, tiếng chó sủa bỗng vang lên. Kim Tại Hưởng sợ đến buông cả tay ra, ngã luôn xuống đất.

"Bịch" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất. Sau đó một tiếng khóc kinh thiên động địa rống lên xé toạc màn đêm tĩnh mịch: "Chân của tôi !!! Hu hu hu !!!".

***

"Lá gan em thật không nhỏ". Tuấn Chung Quốc trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng đang nằm trên giường, nghiến răng nói: "Dám nhảy từ lầu hai xuống, đúng là chỉ có em".

"Không phải tôi nhảy mà là trong quá trình trèo xuống không cẩn thận 'hạ cánh' sớm hơn dự định thôi". Kim Tại Hưởng nhìn chân phải bị bó như miếng giò heo của mình, khóc không ra nước mắt.

"May lần này chỉ là bị trật, nếu gãy xương thì anh xem em sẽ 'hạ cánh' như thế nào". Tuấn Chung Quốc liếc xéo cậu.

"Còn không phải đều là tại anh làm hại sao?!". Kim Tại Hưởng oan ức kêu lên: "Nếu anh chịu thả tôi ra chẳng lẽ tôi lại phải dùng đến cách nguy hiểm này ư?".

Tuấn Chung Quốc phản kích: "Nếu em ngoan ngoãn theo anh lên giường chẳng lẽ anh lại nhốt em lại ư?".

"Anh... anh cố tình gây sự!". Kim Tại Hưởng tức đến nghẹn họng.

"Em nặng đến mức ra giường cũng không tải nổi". Tuấn Chung Quốc trả lời lại một cách mỉa mai (mặc dù nó chả liên quan mẹ gì đến cái câu nói ở trên -_-)

Kim Tại Hưởng trùm chăn kín mặt, không muốn nhiều lời với anh, "Tôi muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài!".

"Anh sẽ ngủ ở đây". Tuấn Chung Quốc nói xong liền chui luôn vào chăn, ôm cậu vào lòng.

"Ai muốn ngủ với anh?". Kim tiểu tử liều mạng giãy dụa.

Nhưng chỉ một câu nói của Tuấn Chung Quốc đã khiến cậu cứng đờ, "Kim Tại Hưởng, em mà còn lộn xộn tôi sẽ thông nát cúc em đấy". (ôi đờ mờ đờ mờ >.<)

Kim Tại Hưởng hận không thể một cước đạp cho anh liệt giống, chỉ dám ngậm ngùi xoay người quay lưng về phía anh.

"Ngủ đi". Tuấn Chung Quốc vòng tay qua ôm eo cậu, nhẹ giọng nói: "Ban đêm muốn uống nước hay muốn đi toilet chỉ cần gọi anh một tiếng là được".

Hóa ra là anh muốn giúp cậu. Kim Tại Hưởng khẽ mỉm cười, xem ra Tuấn Chung Quốc vẫn còn chút lương tâm.

Màn đêm yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tựa như một dải lụa màu đen lộng lẫy, mềm mại mà cao quý.

Trong lúc yên lặng này, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ: "Tôi thực sự không hiều vì sao anh lại tráo quà tôi tặng cho Kim Thạc Trấn thành đĩa A?".

"Bởi vì em đã làm một chuyện không tốt". Tuấn Chung Quốc trả lời.

"Có à?". Kim Tại Hưởng nghi hoặc.

"Ngủ". Tuấn Chung Quốc nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.

Kim Tại Hưởng vẫn nằm nhớ lại thật kĩ nhưng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội với anh.

Sau khi cậu bị thương, Tuấn Chung Quốc bắt đầu hạ một mệnh lệnh: "Từ hôm nay  trở đi, em không được bước đi cũng không được làm việc gì, rõ chưa?".

"Thế chẳng phải là tôi nằm trên giường cả ngày sao?". Kim Tại Hưởng than vãn: "Sẽ buồn chán đến chết mất a!".

"Muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ ôm em đi". Tuấn Chung Quốc nói.

"Vậy, bây giờ tôi muốn ra phòng khách xem TV". Kim Tại Hưởng đưa ra yêu cầu.

Tuấn Chung Quốc vươn tay, cẩn thận ôm lấy cậu. Lúc đang xuống cầu thang, Tuấn Chung Quốc nói: "Kim Tại Hưởng, hình như gần đây em béo lên rồi'".

Kim Tại Hưởng vênh mặt cãi lại: "Rõ ràng là anh yếu quá thì có".

"Anh không đủ sức? Hôm đó trong phòng làm việc, là ai khóc lóc xin anh đừng tiếp tục nữa, nói mình không chịu nổi ấy nhỉ? Tuấn Chung Quốc mờ ám nhìn cậu.

"Đó là tại anh cưỡng bức tôi, có gì đáng đắc ý chứ?". Kim Tại Hưởng trừng mắt lườm.

Hai người vừa đấu khẩu vừa đi tới phòng khách. Tuấn Chung Quốc nhẹ nhàng đặt Kim Tại Hưởng xuống sofa, cẩn thận để đệm dựa ra sau lưng cậu, lại đặt bàn chân bị thương của cậu lên đùi mình. Khỏi phải nói, tư thế này rất dễ chịu, Kim Tại Hưởng thỏa mãn thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem TV. Ngửi thấy mùi thơm, có người đưa một quả quýt dâng đến miệng cậu. Kim Tại Hưởng há miệng, vô thức nhai mấy miếng, ừm, cũng không tệ lắm, ngọt, mọng nước. Nhưng ba giây sau, cậu định thần lại, nhìn về phía Tuấn Chung Quốc đang tiếp tục bón quýt cho mình, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh... anh đang làm gì thế?".

"Bón hoa quả cho em ăn". Tuấn Chung Quốc điềm nhiên trả lời, còn bonus thêm cái nháy mắt (thính kìa mấy mẹ *đớp đớp* cơ mà thính đếu phải của mình -_- *ọe ọe*)

Hai mắt to tròn chớp chớp, Kim Tại Hưởng lắp bắp nói: "Tuấn ... Tuấn Chung Quốc, anh... anh tại sao lại đối với tôi tốt như vậy?". Cái bộ dạng này của anh thật sự dọa cậu sợ rồi.

Tuấn Chung Quốc hắng giọng: "Ai đối xử tốt với em? Đừng có ngồi đó tự kỷ nữa. Anh chỉ cho em ăn trước để thử xem quýt có độc hay không thôi". 

Kim Tại Hưởng có chút gọi là hụt hẫng, không thèm nói lại, quên đi, tên đầu heo này mồm mép chua ngoa cứ như mấy bà bán cá ngoài chợ ấy, lão tử đây không thèm chấp. Xí!

Lúc này, màn hình TV xuất hiện một nhóm nhạc, là BTS!!! Kim Tại Hưởng lập tức cười đến tít mắt, không kìm lòng nổi nói: "Woa, đẹp trai quá đi, oa oa là JungKook kìa, hỏa soái a, oa là TaeHyungie, thánh thần ơi , hãy cứu rỗi linh hồn của con!!!". Nói xong còn khoa trương đưa tay lên ôm ngực, khuôn mặt làm một bộ thống khổ mà vô cùng sung sướng.

Kết quả, vừa dứt lời, Tuấn Chung Quốc đã cướp luôn điều khiển từ xa chuyển kênh khác.

"Anh làm gì thế hả?!". Kim Tại Hưởng bất mãn: "Tôi đang xem hay mà".

Tuấn Chung Quốc lườm: "Ai bảo em thấy đàn ông là sáng mắt lên như thế".

"Không phải thấy đàn ông mà là thấy mấy anh đẹp giai". Kim Tại Hưởng sửa lại.

"Vậy em nhìn thấy anh tại sao lại không cười?". Tuấn Chung Quốc mặt dày hỏi lại.

Kim Tại Hưởng lắc đầu: "Tuấn Chung Quốc ơi là Tuấn Chung Quốc, anh đúng là một bông hoa thủy tiên to đùng". (hoa thủy tiên thường dùng để chỉ những người kiêu căng, tự tin quá mức)

Tuấn Chung Quốc vươn tay ra nhéo mặt cậu, uy hiếp: "Thử nói lại lần nữa xem?".

"A, đau quá!". Động tác của Tuấn Chung Quốc quá mạnh, chạm vào cái chân bị thương của cậu, Kim Tại Hưởng kêu ầm lên.

Tuấn Chung Quốc vội ngồi thẳng dậy, không dám động đậy nữa, "Không sao chứ?".

"Anh muốn hại tôi tàn phế à?". Kim Tại Hưởng dùng sức đánh vào ngực anh.

Hoàn cảnh đặc biệt, Tuấn Chung Quốc không dám đánh trả. Kim Tại Hưởng chú ý tới điểm ấy, lập tức mở cờ trong bụng, nhân cơ hội đánh anh mạnh một chút. Tuấn Chung Quốc cảnh cáo: "Kim Tại Hưởng, em đỡ rồi thì đừng ăn vạ nữa".

Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua thì có lỗi với chính mình quá. Kim Tại Hưởng liếc xéo, tiếp tục đánh anh. Quá tam ba bận, Tuấn Chung Quốc không nhịn được nữa, đột ngột lấy một tay đỡ chân cậu, một tay đẩy cậu ngã xuống sofa, sau đó cúi người xuống, nhìn cậu.

Kim Tại Hưởng nuốt nước bọt, trống ngực đập liên hồi. Lần này hình như đùa hơi quá rồi.

Tuấn Chung Quốc nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi nói: "Kim Tại Hưởng, em mà còn dám làm như thế anh sẽ không lưu tình mà cưỡng bức em từ bây giờ đến nửa đêm luôn đấy. Tất nhiên là không nghỉ giữa hiệp đâu, nhớ chưa?". Nói xong còn nở một nụ cười vô cùng lưu manh, khiến Kim Tại Hưởng cậu rợn tóc gáy.

Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Kim Tại Hưởng bắt đầu ngoan ngoãn trở lại. Tuấn Chung Quốc đắc ý cười cười, cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh. Thấy mình không được xem TV, Kim Tại Hưởng mặt mày nhăn nhó, phụng phịu nói: "Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí".

Tuấn Chung Quốc vẫn rất kiên nhẫn, ôm ngang người cậu đi ra sân sau. Căn biệt thự này ở đỉnh núi, xung quanh được bao bọc bởi một màu xanh, cảnh sắc yên tĩnh. Kim Tại Hưởng hít thở thật sâu, cảm thấy không khí đặc biệt tươi mát. Cậu khẽ nói: "Tuấn Chung Quốc, thả tôi xuống đi, anh ôm suốt cũng mệt rồi".

"Ai khiến em quan tâm tôi có mệt không". Tuấn Chung Quốc liếc cậu.

"Không phải anh nói tôi rất nặng sao?". Kim Tại Hưởng bĩu môi.

"Lắm chuyện, em cứ ngắm phong cảnh đi". Tuấn Chung Quốc không thèm nhiều lời với cậu.

Vì vậy, Kim Tại Hưởng im lặng trở lại, nằm trong vòng tay của Tuấn Chung Quốc lẳng lặng nhìn phong cảnh tựa như một bức tranh. Tay cậu vòng qua ôm lưng anh, mặt cậu dụi vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập đều đều. Đây là lần đầu tiên, Kim Tại Hưởng cảm nhận thấy trên người Tuấn Chung Quốc có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.

-End Chap 27-

-----------------------------------------------------

Lâu rồi không gặp, 500 chị em có còn nhớ tôi không ??? =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro