- Chap 31 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói cái gì?!". Phác Chí Mẫn trợn tròn mắt.

Hôm nay, Phác Chí Mẫn quyết định sẽ nhận con nuôi nên Trịnh Hạo Thạc mời Tại Hưởng và Chung Quốc đến nhà chúc mừng. Thừa dịp hai soái công nướng thịt trong sân, Kim Tại Hưởng nói thật chuyện mình và Tuấn Chung Quốc đang yêu nhau. Giống y trong dự liệu của cậu, phản ứng của Phác Chí Mẫn rất kịch liệt.

"Tớ nói", Kim Tại Hưởng cúi đầu, chọc chọc ngón tay, nói bé như tiếng muối kêu: "Tớ nói, tớ và Tuấn Chung Quốc đang sống cùng nhau".

"Kim Tại Hưởng, bây giờ tâm trạng tớ đang tốt, cậu có thể làm tớ thay đổi ý định nhận con nuôi đấy". Phác Chí Mẫn sờ sờ tai, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi, "Nói cho tớ biết, có phải là cậu bị ép buộc không?".

Kim Tại Hưởng lắc đầu, "Thực ra là do tớ tự nguyện".

Vừa dứt lời, Phác Chí Mẫn xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng như thể đang sắp tắt thở đến nơi, "Kim Tại Hưởng, cậu thật sự khiến tớ giật mình quá đấy!".

"Đừng nói thế". Kim Tại Hưởng bắt đầu nói tốt cho Tuấn Chung Quốc, "Thực ra anh ấy rất tốt, rất quan tâm đến tớ, hơn nữa...".

"Hơn nữa cái gì?". Phác Chí Mẫn gặng hỏi.

Kim Tại Hưởng cúi đầu cười cười, "Hơn nữa, anh ấy nói anh ấy vẫn luôn muốn tớ làm người yêu anh ấy".

"Tuấn Chung Quốc lại đi nói mấy lời tâm tình như thế à?". Phác Chí Mẫn vuốt vuốt ngực, "Thật sự là quá đáng sợ, tớ sắp ngất luôn rồi".

"Nhóc à, tôi không ngờ sau khi kết hôn khả năng nói quá của cậu lại tăng lên đáng kể đấy". Giọng nói của Tuấn Chung Quốc vang lên phía sau hai người.

"Cái gì mà nhóc? Cậu mới là nhóc cả nhà cậu đều là nhóc!". Phác Chí Mẫn lườm anh, "Cái mồm đúng là độc địa, thật không biết sao Tại Hưởng lại chọn cậu nữa?".

"Tôi không quan tâm cậu có biết hay không, dù sao bây giờ cậu ấy đã là người của tôi rồi". Tuấn Chung Quốc nói xong liền đưa thịt nướng cho Tại Hưởng, "Này, theo yêu cầu của em, không cho ớt đâu, cứ yên tâm ăn đi".

"A, cảm ơn anh, chờ em đi lấy dao nĩa". Kim Tại Hưởng ngọt ngào mỉm cười, đứng dậy đi vào bếp.

"Này, của tôi đâu?". Phác Chí Mẫn bĩu môi nhìn theo Tại Hưởng, sau đó quay qua ngênh mặt hỏi Tuấn Chung Quốc.

"Đi tìm chồng cậu mà đòi". Tuấn Chung Quốc khoát khoát tay.

"Cậu...". Phác Chí Mẫn lòng đầy ấm ức lườm Tuấn Chung Quốc.

"Vợ à, đừng tức giận, thịt nướng tới đây". Trịnh Hạo Thạc bưng một đĩa thịt nướng to đùng đến trước mặt vợ, lấy lòng, "Muốn ăn miếng nào, anh bón cho em ăn".

"Cho xin đi, hai người đừng có buồn nôn như thế được không?". Tuấn Chung Quốc lắc đầu, cũng đi vào bếp.

"Sao không chờ ở ngoài?". Tuấn Chung Quốc vừa rửa đĩa vừa hỏi.

Tuấn Chung Quốc không nói gì, chỉ tựa vào cạnh tủ bát lẳng lặng nhìn cậu.

"Sao lại nhìn em như thế?". Kim Tại Hưởng nghi hoặc.

"Anh đang nghĩ", Tuấn Chung Quốc chậm rãi nói: "Chúng ta đến lúc nào đó cũng phải có một đứa con thôi".

Nghe vậy, tim Kim Tại Hưởng hồi hộp đập thình thịch. Con của ... chúng ta sao?

Tuấn Chung Quốc khoanh hai tay trước ngực, nói đùa: "Có điều, nếu con chúng ta mà giống em thì đúng là bi kịch của nhân gian".

Kim Tại Hưởng tụt cmn mood (-_-) bĩu môi, biết ngay là anh chẳng nói được lời nào hay ho tử tế đâu mà. Hơn nữa còn là con nuôi mà. Là con nuôi đó. Thế quái nào mà lại giống cậu được.

Đang hờn dỗi, một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cậu từ phía sau, giọng nói Tuấn Chung Quốc vang lên bên tai cậu: "Nhưng nếu con mà lắm thịt giống em, ôm vào thoải mái thế này thì cũng không đến nỗi tệ".

Kim Tại Hưởng kinh ngạc quay đầu lại, "Anh là vừa mới khen em à?!".

Tuấn Chung Quốc nghĩ ngợi một giây rồi thoải mái trả lời: "Nếu em cho nó là một lời khen thì đúng là anh vừa khen em đấy".

"Woa, đây là lần đầu tiên trong đời anh khen em đấy". Kim Tại Hưởng cảm kích nói (ủa vậy là khen đó hả =))))).

"Vậy còn em?". Tuấn Chung Quốc đặt cậu lên trên tủ bát, giọng đầy khiển trách nói: "Hình như từ trước tới giờ em chưa từng khen anh".

Kim Tại Hưởng vươn tay ra vuốt ve gương mặt anh, "Anh khá đẹp trai".

"Còn gì nữa?". Tuấn Chung Quốc giả bộ nghiên khắc hỏi.

"Còn cả năng lực làm việc không tệ". Kim Tại Hưởng mỉm cười.

"Những cái khác thì sao?". Tuấn Chung Quốc nhướn mày, "Ví dụ như biểu hiện trên giường chẳng hạn?".

"Cái đó..". Trên mặt Kim Tại Hưởng hiện lên vẻ giảo hoạt, "Cái đó, phải chờ một hôm nào đó em ra ngoài tham khảo rồi về sẽ nói cho anh biết". 

Nghe vậy, mắt Tuấn Chung Quốc chậm rãi nheo lại, "Chi bằng, bây giờ em nói cho anh biết luôn đi".

Nói xong, Tuấn Chung Quốc gục đầu vào hõm cổ cậu, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ thơm thơm trắng muốt. Cảm giác hơi ngứa ngứa khiến Kim Tại Hưởng phải ngửa đầu lên. Môi anh quyến luyến trên làn da trắng nõn nơi xương quai xanh quyến rũ còn cái tay lại lần mò xuống đùi cậu, chậm rãi vuốt ve. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, da thịt tiếp xúc với nhau mang đến cảm giác rung động quen thuộc.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đánh tan bầu không khí mê hoặc trong phòng bếp: "Hai người các cậu dừng lại ngay cho tôi!"

Hai người giật mình tách nhau ra, cùng nhau nhìn ra thì thấy Phác Chí Mẫn cùng Trịnh Hạo Thạc đáng đứng khoanh tay ở cửa. 

Phác Chí Mẫn xoa xoa thắt lưng, trách móc: "Xin đi, đây là phòng bếp nhà tôi, hai người các cậu không thấy xấu hổ khi làm cái chuyện này ở ngay đây à? Ở nhà 'vật' nhau vẫn còn chưa đủ sao?".

"Thôi đi". Tuấn Chung Quốc chỉnh lại quần áo, ung dung nói: "Hai cậu cũng từng ... trong WC của nhà hàng còn gì nữa".

Phác Chí Mẫn quay đầu, trừng mắt lườm chồng, giọng nói mang tính sát thương cao:"Sao đến cả chuyện này cậu ta cũng biết?!".

Hạo Thạc cười hì hì trong khi tóc gáy thì dựng đứng hết cả lên: "Anh chỉ muốn khoe năng lực của mình thôi mà".

"Thế nên chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai nói ai hết". Phác Chí Mẫn kéo Kim Tại Hưởng, "Đi, đi ra ngoài ăn".

Phác Chí Mẫn nhìn bóng lưng anh, tức giận nghiến răng ken két: "Tuấn Chung Quốc, một ngày nào đó cậu sẽ rơi vào tay tôi!".

Đương nhiên, ngoài Phác Chí Mẫn thì còn một người nữa khi nghe tin bọn họ yêu nhau cũng phản ứng rất mạnh.

"Kim Tại Hưởng, em biết không? Đây là hành vi vô trách nhiệm với cuộc đời của chính em". Mân Doãn Khởi chân thành nói: "Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, mau chia tay với họ Tuấn kia đi".

"Có cần phải làm quá lên thế không?". Kim Tại Hưởng nhíu mày, "Tôi và anh ấy bây giờ đang tiến triển rất tốt, sao phải chia tay?".

Mân Doãn Khởi do dự hỏi: "Em thích cậu ta thật à?".

Mặt Kim Tại Hưởng đỏ bừng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

"Em thực sự không hối hận?". Mân Doãn Khởi hỏi.

"Tôi và Tuấn Chung Quốc ở bên nhau rất hạnh phúc". Kim Tại Hưởng ngây ngô cười, "Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi trong suốt thời gian qua. Đúng rồi, hôm nào ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm đi".

"Miễn đi, mối thù của anh và Tuấn Chung Quốc còn chưa thanh toán xong". Mân Doãn Khởi bí hiểm cười.

"Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại kết mối thù lớn như vậy?". Kim Tại Hưởng thắc mắc.

Mân Doãn Khởi mỉm cười, "Đến lúc đó tự nhiên em sẽ biết thôi".

"Úp úp mở mở, không thèm nghe anh nói nữa". Kim Tại Hưởng bĩu môi vẻ mặt không quan tâm, đứng dậy tạm biệt Mân Doãn Khởi, "Tôi phải về đây, tạm biệt".

Nhìn bóng lưng Kim Tại Hưởng khuất xa nơi đầu đường, Mân Doãn Khởi lấy điện thoại ra bấm một dãy số của người đã từ lâu không gặp, "A lô, Tiểu Minh đấy à? Anh có một tin về Tuấn Chung Quốc đây".

Dưới ánh mặt trời, khóe miệng Mân Doãn Khởi cong lên tạo thành một đường cong đẹp mà lạnh lùng.

Hôm nay, Tuấn Chung Quốc về rất muộn. Đại sảnh trong nhà tối đen như mực, chỉ có tiếng ào ào trong toilet phòng ngủ trên lầu. Tuấn Chung Quốc mở rộng cửa thấy ngay một hình ảnh cực mê hoặc: Kim Tại Hưởng đang tắm vòi hoa sen, dòng nước trong vắt đang chảy trên da thịt trắng nõn mềm mại của cậu, đan vào nhau tạo nên những đường nét tuyệt đẹp. Cơ thể cậu như được mặc lên một bộ quần áo trong suốt, đặc biệt gợi cảm.

Kim Tại Hưởng ung dung tựa người vào cạnh cửa, trong ánh mắt có chút dâm tà.

Kim Tại Hưởng bỗng nhiên cảm thấy được gì đó, cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, vô thức lấy tay che người, mặt mũi đỏ ửng lên vì ngượng: "Sao anh lại tùy tiện xông vào như thế chứ?".

Tuấn Chung Quốc chậm rãi đi tới trước mặt cậu, dừng lại, nước thấm ướt cả người anh nhưng điều đó cũng không làm anh bận tâm cho lắm. Giọng nói anh trầm khàn vang lên trong không gian ám muội: "Cùng là đàn ông con trai với nhau, hơn nữa cơ thể em anh cũng thuộc hết rồi, em còn sợ cái gì?".

Kim Tại Hưởng vừa thẹn vừa giận, ra vẻ tra hỏi để đánh trống lảng sang truyện khác: "Hôm nay anh đi đâu vậy? Thật muộn mới về nhà".

"Những lời này của em nghe cứ như là giọng điệu của một 'bà vợ' ấy". Tuấn Chung Quốc mỉm cười.

"Vậy anh không thích em mói thế à?". Kim Tại Hưởng chun mũi.

"Anh không có ý đó". Tuấn Chung Quốc khẽ xoa đầu cậu rồi lấy ra trong túi áo một món quà nhỏ, "Này, em xem đây là cái gì?".

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên xen lẫn thích thú. Trên tay Tuấn Chung Quốc là một quả cầu thơm bằng bạc được làm mô phỏng theo tài liệu từ đời Đường. Cậu còn nhớ mấy ngày trước trên TV có nói đến quả cầu này, cậu ngồi bên cạnh Tuấn Chung Quốc đã không ngừng cảm thán, vỗ đùi anh đen đét (:v) Không ngờ rằng Tuấn Chung Quốc lại để ý đến mà mua cho cậu.

"Anh là vì tìm mua cái này cho em nên mới về muộn à?". Kim Tại Hưởng ngắm nghía quả cậu thơm bằng bạc, có chút cảm động. Dưới ánh đèn, nó tỏa ra ánh sáng long lanh như ngọc làm nổi bật nụ cười nơi khóe môi cậu.

"Không thì còn gì nữa?". Tuấn Chung Quốc hỏi lại.

"Cảm ơn anh". Kim Tại Hưởng đang muốn vươn tay ra lấy nhưng Tuấn Chung Quốc đã nhanh chóng lùi tay lại.

"Đến lượt anh hỏi em". Tuấn Chung Quốc nhìn cậu chằm chằm: "Hôm nay em đã đi ra ngoài gặp Mân Doãn Khởi đúng không?".

Kim Tại Hưởng thành thực gật đầu, giải thích: "Em chỉ muốn nói cho anh ta biết chuyện chúng ta đang hẹn hò thôi".

"Hai người còn nói gì về anh nữa?". Tuấn Chung Quốc gặng hỏi.

Kim Tại Hưởng chậm rãi nhớ lại: "Ưm, anh ta khuyên em chia tay với anh, còn hỏi em có thích anh không, còn...".

Tuấn Chung Quốc ngắt lời cậu: "Vậy khi cậu ta hỏi em có thích anh không em trả lời thế nào?".

Kim Tại Hưởng ngây người, vội hắng giọng nói: "Anh đói bụng rồi chứ, ra ngoài trước đi, em tắm xong chúng ta cùng ăn cơm".

Tuấn Chung Quốc không chấp nhận: "Tại Hưởng, không được đánh trống lảng".

"Vấn đề này không quan trọng mà!". Kim Tại Hưởng bắt đầu dỗ anh.

Tuấn Chung Quốc nắm tay cậu, trong bắt bao phủ một tầng sương mù: "Quan trọng, ít nhất là đối với anh, nó rất quan trọng".

Kim Tại Hưởng bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, cậu nói khẽ: "Em nói, em thích anh".

Nghe vậy, Tuấn Chung Quốc thỏa mãn hôn cái chóc lên môi cậu: "Ngoan, giờ chúng ta cùng tắm, anh đói rồi".

Và sau đó thì..........

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

hai người họ tắm cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, và đi ngủ cùng nhau :)))))

-End Chap 31-

-----------------------------

Xin chào các tình yêu =))))))))

Thật ra là có H đấy nhưng tui hơm edit, ăn thịt nhiều, béoooooo  =))))

Thế nhá =)))))

P/s: tui có avt mới rồi nha 😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro