- Chap 7 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho fic mình edit , để cảm ơn chap này sẽ dài hơn một chút nha ^^ 

------------------------------------------------------------------------------

Tuấn Chung Quốc đang muốn đứng dậy thì tiếng bước chân vội vã vang lên. Tập trung nhìn thì thấy Kim Tại Hưởng cầm hòm thuốc chạy nhanh đến, ngồi xổm bên người anh lo lắng : "Tuấn Chung Quốc, cậu không sao chứ ?".

"Không sao". Tuấn Chung Quốc kiểm tra cánh tay, đáp :"Chỉ trầy da tí thôi".

"Làm tớ sợ muốn chết". Kim Tại Hưởng vuốt vuốt ngực : "Tớ chỉ sợ cậu lại gãy xương a".

"Yên tâm, chỉ cần không có cái bánh bao ngốc như cậu đâm vào tôi thì cổ tay tôi rất an toàn". Tuấn Chung Quốc nói móc.

"Tớ đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi mà". Kim Tại Hưởng bất mãn, chu mỏ cãi lại, sau đó vẫn là mở hòm thuốc ra băng bó cho anh.

Cậu quỳ cả hai chân xuống, cẩn thận từng li từng tí dùng nước sạch rửa bụi bẩn bên ngoài, thi thoảng lại chu môi phồng má lên mà thổi phù phù vào vết thương khiến Tuấn Chung Quốc không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu khẽ ngước mắt lên xem biểu tình của anh có phải đang đau đớn cam chịu như cậu nghĩ hay không :v  nhưng vừa nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm mình, cậu khẽ giật mình , rồi mặt mũi tự nhiên đỏ bừng lên, không biết làm gì cho hết xấu hổ đành cúi gằm mặt xuống mà mạnh tay dán cao lên vết thương :v 

Mái tóc Kim Tại Hưởng rất mềm, bị gió thổi làm cho hơi rối lên. Hai người ở khoảng cách rất gần nên Tuấn Chung Quốc có thể cảm nhận được mùi hoa lưu ly tỏa ra từ người cậu bay vào mũi anh, in sâu vào lòng anh, khiến anh mê mẩn. Gương mặt Kim Tại Hưởng được phóng đại, da trắng nõn gần như trong suốt, lông mi dài mà cong, đôi mắt cậu to tròn long lanh nước, đôi môi anh đào hơi cong lên, cực kì ... đáng yêu.

Không sai, trong đầu Tuấn Chung Quốc thật sự chỉ hiện lên hai chữ đáng yêu này.

Anh bỗng giật mình, lẽ nào mình thực sự giống như Trịnh Hạo Thạc đã nói... thích Kim Tại Hưởng mất rồi ?!

Anh chưa kịp xác định rõ thì Kim Tại Hưởng đã ngẩng đầu lên, nở nụ cười hình chữ nhật đặc trưng trông đến là ngốc nghếch :v "Sắp xong rồi, không đau chứ ?".

Tuấn Chung Quốc đột nhiên có loại cảm giác như đi nhìn trộm bị người ta phát hiện, mặt bỗng đỏ bừng cả lên. Anh quay đầu đi, miễn cưỡng nói : "Chân tay vụng về, trày da cũng bị cậu làm cho thành chảy máu đầm đìa rồi".

Kim Tại Hưởng tủi thân nói : "Động tác của tớ nhẹ lắm mà".

"Cái móng lợn của cậu đương nhiên không biết nặng nhẹ là gì !". Nói xong, Tuấn Chung Quốc xoay người đi không thèm nhìn cậu như thế đang cố trốn tránh một điều gì đó.

Nhưng thực ra anh cảm giác rất rõ rệt, trên cánh tay, chỗ Kim Tại Hưởng vừa chạm vào đang ấm ấm nóng nóng. Mà trong lòng, cũng có một loại cảm giác chưa từng có.

Bởi vì lúc trong sân bóng rổ vô duyên vô cớ bị Tuấn Chung Quốc đả kích, tâm trạng Kim tại hưởng không vui, cúi gằm mặt đi về lớp học, trong lòng thầm gào hét rủa xả tên Tuấn Chung Quốc đầu heo =))))))) Kết quả trên hành lang lại không cẩn thận đâm vào một người.

Kim Tại Hưởng vội vàng xin lỗi : "Ngại quá, cậu có bị làm sao không?".

Trời ạ, nghìn vạn lần đừng để cổ tay người ta bị gãy xương (đầu mầy làm bằng cái gì vậy Hưởng con :v)

Đang lúc lo lắng, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc : "Tại Hưởng? Cậu đi học lại rồi à?".

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, buột miệng gọi : "Kim Thạc Trấn?".

"Ai nha, Tiểu Tại của chúng ta có phải hay không càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng đáng yêu a?". Kim Thạc Trấn đưa tay xoa đầu, cất giọng ôn nhu mà trêu chọc khiến mặt cậu bây giờ đem so sánh với cà chua chắc chắn là đỏ hơn :3

"Thạc Trấn a, sao lại là xinh đẹp, phải khen tớ đẹp trai mới đúng a". Kim Tại Hưởng chu môi gân cổ cãi lại anh, khiến anh bật cười vì hành động đáng yêu của cậu.

"Được rồi được rồi, là Tại Hưởng đẹp trai , được chưa nào?". Anh mỉm cười ôn nhu đưa tay véo cái má hồng hồng nhỏ xinh của cậu khiến cậu kêu la thảm thiết.

Kim Thạc Trấn từng là bạn học của Kim Tại Hưởng, bề ngoài nho nhã, giỏi giang, đa tài. Lúc hai người còn học cùng lớp, Kim Tại Hưởng vẫn luôn có cảm tình với anh, tiếc rằng sau lại vì tai nạn giao thông bị ép tạm nghỉ học. Hơn nữa, nhà trường vì muốn tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh năm ba nên sắp xếp cho bọn họ một dãy nhà riêng, những cấp còn lại học ở chỗ khác. Vì vậy, hai người không có dịp qua lại nữa.

Không ngờ mấy ngày nay dãy nhà kia có chút trục trặc nên toàn bộ học sinh năm ba tạm thời sang chỗ bọn họ bên này. Chính vì thế nên hôm nay cậu mới có thể gặp lại anh. 

Càng không ngờ hơn chính là, Kim Thạc Trấn gặp được cậu lại cảm thấy rất mừng, Hôm đó hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trong lòng Kim Tại Hưởng dễ chịu hẳn lên.

Nhưng chuyện khiến cậu vui hơn nữa còn đang ở phía sau. Từ sau ngày hôm ấy, hai người vì cùng tham gia các hoạt động của trường mà thường xuyên gặp mặt, càng ngày càng thân thiết.

Giọng nói dịu dàng của Kim Thạc Trấn làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, còn nụ cười của anh như mang tới cả làn gió xuân khiến Kim Tại Hưởng say mê.

Vì muốn thể hiện sức hút của bản thân, Kim Tại Hưởng mỗi ngày đều mang thêm một phần cơm hộp được chuẩn bị công phu, hẹn Kim Thạc Trấn lên sân thượng cùng ăn.

Đương nhiên, để tránh lời ra tiếng vào, Kim Tại Hưởng làm mọi việc cực kì bí mật. Nhưng sự kì lạ trong khoảng thời gian này của cậu lại bị Tuấn Chung Quốc phát hiện.

Buổi trưa hôm nay, khi Kim Tại Hưởng lần thứ hai vô cớ biến mất, Tuấn Chung Quốc tìm đúng thời cơ, giả vờ vô tình dò hỏi Phác Chí Mẫn : "Kim Tại Hưởng chạy đâu mất rồi?".

Phác Chí Mẫn thật thà : "Lên sân thượng ăn rồi".

"Ý cậu là một mình cậu ta lên sân thượng ăn á?". Tuấn Chung Quốc nghi ngờ hỏi.

Phác Chí Mẫn mờ ám cười cười : "Đương nhiên không phải một mình, còn có cả Kim Thạc Trấn đẹp trai là bạn học hồi trước của cậu ấy nữa. Gần đây hai người bọn họ rất thân thiết. Tớ đoán sắp có chuyện vui rồi".

"Ý cậu là bây giờ cái bánh bao đó đang ngồi ăn cùng một người con trai?". Không biết vì sao, trong lòng Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên vô cớ bừng lên một ngọn lửa ( phaiiiiiiiii ớ ớ ớ ớ ớ ớ :v )

Như kiểu là, tức giận vì nghe nói người yêu mình yêu đương vụng trộm với người khác vậy.

Từ sau hôm ở sân bóng rổ đó, Tuấn Chung Quốc bắt đầu càng thêm quan tâm đến Kim Tại Hưởng. Anh muốn tìm ra khuyết điểm của cậu để khiến bản thân mình tỉnh táo lại. Thế nhưng không như mong muốn, khuôn mặt bánh bao của Kim Tại Hưởng trong mắt anh dần dần trở nên đáng yêu. Anh thích nghe giọng nói của cậu, thích ngắm nụ cười hình chữ nhật đáng yêu của cậu, thích từng cử động dù là nhỏ nhất của cậu.

Sự thay đổi này khiến anh cảm thấy hoảng loạn, Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên ý thứ được, có thể, anh thực sự đã thích cậu nhóc bánh bao nhỏ này rồi.

Vì thế khi nghe tin Kim Tại Hưởng và Kim Thạc Trấn đang ăn cùng nhau trên sân thượng, Tuấn Chung Quốc không nhịn được nữa, lao luôn ra khỏi phòng học, bước nhanh về phía sân thượng.

Nhưng vừa mới đi đến cầu thang đã gặp Kim Tại Hưởng cơm nước xong xuôi chuẩn bị quay lại lớp.

Tuấn Chung Quốc chặn cậu lại, chất vấn : "Kim Tại Hưởng, cậu vừa đi đâu?".

"Tớ... tớ đi lung tung thôi". Ánh mắt Kim Tại Hưởng né tránh.

"Vừa đi lên sân thượng đúng không?". Tuấn Chung Quốc nhíu mày : "Còn nữa, sao cậu lại cầm tận hai hộp cơm?".

"Tớ ăn nhiều lắm mà". Kim Tại Hưởng vội giấu hộp cơm ra sau người.

"Thảo nào lại tròn xoe như thế". Tuấn Chung Quốc nheo nheo mắt.

"Vậy tớ về lớp trước đây". Kim Tại Hưởng nói xong muốn đi ngay nhưng Tuấn Chung Quốc lại chống tay lên tường chặn cậu lại, "Rốt cục cậu, vừa mới làm gì hả?".

"Tớ ... Tớ đi ăn". Kim Tại Hưởng đáp nhỏ.

"Một mình cậu?". Tuấn Chung Quốc kẹp chặt cậu.

"Ừ". Kim Tại Hưởng đảo mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Nói dối, mũi cậu lõm vào rồi kìa :v " Tuấn Chung Quốc lạnh như băng nói.

"Mũi tớ không bị lõm, chỉ tại cậu cao thôi". Kim Tại Hưởng khẽ lầu bầu :"Hơn nữa, nói dỗi thì mũi dài ra mới đúng".

"Cậu không định nói thật hả?". Tuấn Chung Quốc nhướn mày uy hiếp.

Bị uy quyền khuất phục, Kim Tại Hưởng đành phải nói thật : "Tớ ăn cơm cùng một người bạn trên sân thượng".

"Vậy hai hộp cơm là thế nào?". Tuấn Chung Quốc tiếp tục tra hỏi.

"Một hộp là để cho cậu ấy". Kim Tại Hưởng sợ hãi nhìn Tuấn Chung Quốc, thực sự không rõ vì sao trong ánh mắt anh lại phảng phất như đang có lửa đốt.

Tuấn Chung Quốc hít sâu một hơi nói : "Từ ngày mai trở đi, cậu cũng phải mang cho tôi một phần cơm hộp".

"Tại sao a ?" Kim Tại Hưởng kinh ngạc.

"Bởi vì ..." Tuấn Chung Quốc kề sát vào mặt cậu, gằn từng câu từng chữ :"Cậu làm gãy cổ tay tôi !".

"Tay cậu đã sớm khỏi rồi còn gì, hơn nữa, tớ cũng dùng hành động thực tế để xin lỗi rồi mà". Kim Tại Hưởng cắn cắn môi dưới.

"Vậy ... ý cậu là không muốn hả?". Trong đôi mắt đẹp của Tuấn Chung Quốc bừng lên một tầng ánh sáng nguy hiểm.

"Đúng thế đấy!". Nói xong, hai chân Kim Tại Hưởng vòng thành một đường tròn trốn nhanh như chớp.

Nhìn bóng lưng đi xa dần của cậu, Tuấn Chung Quốc hết sức bình tĩnh. Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên : "Kim Tại Hưởng, mọi chuyện không phải do cậu quyết định!". 

  - End chap 7-

--------------------------------------------------------------

Vì edit chap này nên ta muộn học rồi nè >_<

#Sún





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro