Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều thứ sáu.

Liễu Ninh Ân mang cặp sách từ trong trường học đi ra, nhanh nhẹn leo lên chiếc xe đã đậu trước cổng trường. Cậu lúc ghi nguyện vọng thi đại học, cũng không quá rối rắm giống như những bạn học khác, trực tiếp viết tên hai trường ở trong thành phố, lúc không có lớp thì sẽ về nhà.

Ngoan bảo không có áp lực của học hành và tiền bạc, cũng không có chí hướng rộng lớn, mỗi tuần nghĩ nhiều nhất chính là làm thế nào để hoàn thành bài tập và về nhà thì có món gì ngon đang chờ.

May mắn hơn chính là học kỳ này thứ hai đều không cần nộp bài tập, như vậy cậu có thể tận hưởng thật thoải mái hai ngày nghỉ ngắn ngủi cuối tuần, nếu không có gì bất ngờ thứ sáu mỗi tuần tài xế trong nhà sẽ ở cổng trường chờ chở cậu về nhà.

Về đến trước cửa nhà, Liễu Ninh Ân lập tức nhảy xuống xe xông thẳng vào trong, phát hiện phòng khách truyền đến từng đợt tiếng cười, nghe được động tĩnh ở ngoài cửa, mọi người trong phòng khách nhất trí dừng lại nhìn về phía đó.

"Chị! Sao chị lại về?! Em rất nhớ chị a!" Liễu Ninh Ân liếc mắt một cái liền phát hiện Liễu Ninh Khê hàng năm ở nước ngoài công tác đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn. Cậu tiến đến ôm lấy Liễu Ninh Khê cọ cọ, Liễu Ninh Khê cười sờ đầu em trai, "Lâu như vậy không gặp, sao vẫn giống con chó con thế này."

"Chị, chị có mang gì ngon cho em không?" Liễu Ninh Ân chép miệng hỏi Liễu Ninh Khê.

Không chờ Liễu Ninh Khê trả lời, mẹ Liễu đã vội vã đánh gãy Liễu Ninh Ân, "Ân Ân mau đứng lên, đừng dính lấy chị như vậy, nhanh chào anh."

Bị mẹ Liễu cắt ngang, Liễu Ninh Ân mới chú ý đến người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông ôn hoà lên tiếng: "Ân Ân chào em, anh là Lục Phù An."

Liễu Ninh Ân lúc này mới an tĩnh lại đánh giá người đàn ông xa lạ trước mặt: người này đúng là lớn lên không tồi, cậu mắng thầm: Cái gì mà bạn bè, rõ ràng chính là bạn trai của chị.

"Anh......" Liễu Ninh Ân gọi người xong cũng tự cảm thấy thẹn thùng, lập tức la hét muốn đến phòng bếp rửa anh đào ăn.

Nhưng vừa định đi, tay cậu đã bị kéo lại, Lục Phù An nhẹ nhàng giữ cậu rồi rất nhanh lại buông ra, "Để anh làm đi, Khê Khê vừa trở về, nên tâm sự cùng mọi người nhiều hơn."

Ấm áp trên tay biến mất, Liễu Ninh Ân cuộn cuộn ngón tay lại, chậm rì rì ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhưng tầm mắt vẫn đuổi theo người vào phòng bếp, cậu khẽ kéo tay mẹ nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy thật cao......" Lúc nãy khi hai người đứng chung một chỗ, Liễu Ninh Ân 1m78 phải ngửa đầu nhìn anh a.

Liễu Ninh Khê đang cầm điện thoại xem công việc đúng lúc đâm một câu: "1m95 thì phải, em cái đồ trứng lùn." Liễu Ninh Ân ghét nhất người khác gọi cậu trứng lùn, lập tức đè lên người Liễu Ninh Khê nháo với cô.

So với Liễu Ninh Ân mỗi tuần đều về nhà, Liễu Ninh Khê đã hơn một năm không về mới đúng là chân chính về nhà, huống chi còn dưới sự thúc giục của mẹ thật sự mang bạn trai về theo. Buổi tối, ba trực tiếp lấy vò rượu trắng ủ dưới hầm ra, muốn cùng Lục Phù An 'thưởng rượu đối ẩm'.

Liễu Ninh Ân ngoan ngoãn ngồi ở trong góc gặm con tôm lớn chọc chọc Liễu Ninh Khê, "Chị không ngăn cản? Đợi chút nữa Lục Phù An phải bò đi đấy."

Liễu Ninh Khê lại thoạt nhìn rất bình tĩnh: "Chúng ta một nhà bốn người cùng nhau lên còn không hạ được Lục Phù An, yên tâm đi."

Tốc độ nhai thức ăn trong miệng Liễu Ninh Ân nhanh chóng tăng lên, giống y như một chú hamster nhỏ. Cậu nhìn Lục Phù An thong dong rót rượu, cụng ly với ba rồi cuối cùng uống hết trong một ngụm, nguyên lai anh rể lợi hại như vậy a, cậu thầm nghĩ.

Đúng như Liễu Ninh Khê nói, một bữa cơm qua đi, ba ba trực tiếp tựa lưng vào ghế nói không nên lời, còn Lục Phù An một tay chống đầu, trên mặt chỉ mang theo chút men say.

Nhưng không biết vì sao cậu nhìn Lục Phù An lại có chút mê mẩn. Lục Phù An bề ngoài thanh lãnh, nhưng quan sát cả buổi tối cậu phát hiện anh là người rất hài hước thú vị, lớn lên vừa cao vừa đẹp trai, quả thực chính là hình mẫu lý tưởng khi đi học của cậu.

"Ân Ân, giúp chị đỡ Lục Phù An một chút, nặng quá." Liễu Ninh Khê đột nhiên đánh tỉnh Liễu Ninh Ân đang phát ngốc, hai người đem Lục Phù An đã hơi say vào phòng ngủ Liễu Ninh Khê.

Đến khi trở lại phòng ngủ của mình, Liễu Ninh Ân mới thở dài, lẩm bẩm tự nói: "Không hổ là chị gái của mình, hình mẫu người yêu mà cũng giống mình a."

Thế nhưng hai người trong phòng ngủ bên kia lại không nghĩ như vậy.

Nghe được ngoài cửa không còn động tĩnh gì nữa, Liễu Ninh Khê mới đá đá chân Lục Phù An đang rũ xuống giường.

"Ngưng diễn được rồi."

Lục Phù An mở mắt ra, ngay sau đó ngồi dậy chỉnh sửa cổ áo của mình, cười nói: "Thế nào, kỹ thuật diễn của tôi không còn gì để chê đi?"

"Ảnh đế." Liễu Ninh Khê giơ ngón tay cái với anh, chính mình cũng nằm xoài trên giường: "Cuối cùng cũng lừa gạt được ba mẹ, lần này có thể tạm hoãn một thời gian rồi."

"Chuyện của cậu cùng Hoàng Lị không tính nói cho ba mẹ cậu hay sao?"

"Nói sau đi, Hoàng Lị còn chưa chuẩn bị sẵn sàng công khai với hai bên gia đình, tôi cũng không ép cô ấy."

"Em trai cậu thì sao? Thoạt nhìn...... rất đáng yêu." Lục Phù An nghĩ đến khuôn mặt ngây ngô của Liễu Ninh Ân hôm nay, có người phản ứng cậu liền sôi nổi lên, lúc không ai phản ứng cậu liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên tự chơi giống như chú chó con.

Liễu Ninh Khê mệt mỏi nhắm mắt lại, cuốn lấy chăn tính toán đi ngủ, thanh âm cũng mang theo chút mệt mỏi: "Em trai tôi càng quản không được chuyện này...... Cậu ở trên sô pha ngủ tạm một đêm đi hoặc lên giường cũng được, tôi không ngại, đi một ngày rồi lại phải diễn kịch thêm một ngày, mệt chết đi được, tôi ngủ trước đây." Giọng Liễu Ninh Khê càng ngày càng nhỏ, đầu nghiêng sang một bên, mặt chôn trong chăn không nhúc nhích nữa.

Lục Phù An đứng trên ban công hút hết một điếu thuốc, quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Ninh Khê ở trên giường rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro