Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhanh...... thì làm sao thỏa mãn Ân Ân được?" Nước ấm chảy dọc theo thân thể trần trụi của hai người, Lục Phù An cúi đầu, trong mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm Liễu Ninh Ân, nước không ngừng chảy qua gương mặt thâm thuý của anh, rơi xuống trên mặt cậu. Anh véo eo Liễu Ninh Ân, đem chân cậu gác lên bồn tắm bên cạnh, côn thịt thao tiến huyệt nộn không ngừng thọc vào rút ra.

Liễu Ninh Ân hai mắt tích đầy nước, tầm mắt mông lung nhìn mặt Lục Phù An, ôm lấy rồi hôn xuống, không cho anh nói lời thô tục nữa.

Côn thịt thô nóng cứ như vậy thọc vào rút ra, lúc côn thịt hoàn toàn tiến vào, hai hòn bi lớn cũng đánh vào huyệt khẩu, khiến nơi riêng tư của cậu đỏ bừng. Quy đầu chà xát ở miệng tử cung, chọc Liễu Ninh Ân hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xuống đất, cũng may Lục Phù An đã kịp đỡ lấy cậu, để cậu khom lưng đỡ bồn tắm, bản thân thì ôm lấy một chân Liễu Ninh Ân thao từ phía bên.

"Tê...... Sâu như vậy, anh rể muốn thao mở miệng tử cung Ân Ân thì làm sao bây giờ? Ân Ân sinh em bé cho anh rể đi." Hai người giao triền bên nhau, thân thể trải qua cả đêm hỗn chiến đã có thể ăn ý nghênh hợp với đối phương. Lục Phù An côn thịt dính đầy dâm thủy trong tiểu huyệt cậu liên tục trừu động, nhìn thấy hai vú Liễu Ninh Ân theo chuyển động của anh mà không ngừng lay động, hai mắt cũng đỏ sậm.

Lục Phù An dường như không biết mệt mỏi mà mãnh liệt thao Liễu Ninh Ân, Liễu Ninh Ân cũng không dám kêu quá lớn, chỉ có thể há miệng vô lực lắc đầu, nước bọt trong suốt theo khóe miệng cậu chảy xuống, hạ thân vừa sướng vừa ngứa, tiểu huyệt mới khai bao đã phải ăn dương vật lớn như vậy, cậu bị làm đến dục tiên dục tử, cảm giác chính mình muốn bị thao hỏng rồi.

"A a a...... anh rể, tiểu huyệt ha a...... muốn bị dương vật lớn, thao hỏng rồi...... ha a...... thật sướng......"

"Anh rể cũng sướng quá...... Ân hừ...... lỗ dâm kẹp dương vật của anh rể không chịu nhả ra." Lục Phù An thấp giọng thở hổn hển, gân xanh trên trán đều nổi lên.

"Anh rể, ô...... dương vật của em, thật khó chịu...... A ha...... Sờ, sờ một chút...... A nga ưm......" Liễu Ninh Ân cảm giác chính mình bị thao đến đầu óc rối loạn, hai chân trắng nõn loạn rung. Lục Phù An thỏa mãn nắm lấy côn thịt cậu, theo tần suất của bản thân điên cuồng tuốt động.

Lỗ nhỏ bọc lấy dương vật lớn, dương vật của mình lại bị anh rể tuốt động, lông chim thô cứng của anh rể cọ xát vào âm đế kiều nộn của cậu, dưới sự công kích nặng nề ở ba nơi mẫn cảm, Liễu Ninh Ân run rẩy thẳng lưng cao trào, lỗ nhỏ co rút mút mát dương vật, côn thịt cũng bắn ra tinh dịch.

Lúc cậu cao trào, Lục Phù An vẫn còn đang thao, cửa tử cung bị tàn nhẫn dồn dập va chạm, tay đang tuốt côn thịt cũng không dừng lại, không phút nào là anh để Liễu Ninh Ân có cơ hội thở dốc, Liễu Ninh Ân ý thức bắt đầu tan rã, hơi nước bốc lên tràn ngập toàn bộ phòng tắm khiến cậu có chút khó thở.

Liễu Ninh Ân năn nỉ: "Không, từ bỏ...... Ô ô...... anh rể......"

"Hô......là do lỗ dâm Ân Ân hút chặt dương vật anh rể, anh rể không dừng được......" Lục Phù An đem Liễu Ninh Ân ôm đến bồn rửa mặt, lại sờ lên côn thịt cậu.

Chim nhỏ ngây ngô bị anh vuốt đến đỏ bừng, Liễu Ninh Ân vô lực dựa vào trong lòng anh, bị anh bắt tiếp nhận tình ái thô bạo, cậu cảm giác chính mình giây tiếp theo liền muốn bị thao ngất.

Nghe tiếng Lục Phù An càng ngày càng nặng nề, Liễu Ninh Ân đỏ mặt thở dốc, sau khi Lục Phù An liên tục thọc vào rút ra mấy chục lần, hai người liền cùng nhau đạt tới cao trào.

Lục Phù An đem côn thịt rút ra, bắn trên đùi Liễu Ninh Ân. Côn thịt Liễu Ninh Ân vẫn còn ở trong tay Lục Phù An, một cổ nhiệt lưu từ côn thịt lao ra, trong lúc nhất thời nước tiểu và dâm thủy cùng nhau phun lên người Lục Phù An, tiểu huyệt bị thao quá lâu đã biến thành màu đỏ thắm, không kịp co rút lại, hấp hé mở ra một cái lỗ nhỏ.

Ước chừng sau mười giây, hai cổ chất lỏng mới chậm rãi dừng lại, Liễu Ninh Ân bị thao mất khống chế không biết giấu mặt vào đâu, há miệng nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt ào ào chảy ra, bị Lục Phù An ôm lại vào bồn tắm rửa trôi chất lỏng cùng khí vị dâm mĩ trên người.

Lục Phù An ôm Liễu Ninh Ân như ôm tiểu hài tử không ngừng trấn an: "Không có việc gì không có việc gì, không khóc không khóc."

"Đều là, đều là anh rể, ô......" Liễu Ninh Ân ghé vào trên vai Lục Phù An khóc đến nấc lên, "Em đã nói từ bỏ, anh còn cưỡng ép xông tới."

"Là anh rể sai, lần sau Ân Ân nói dừng là dừng, nói động là động được không." Lục Phù An cười nhận sai.

"Đau quá......" Nghe anh rể nhận sai, Liễu Ninh Ân mới khóc nhỏ lại.

"Tắm rửa sạch sẽ xong anh rể sẽ bôi thuốc cho em, rất nhanh sẽ không đau." Một bên dỗ dành Liễu Ninh Ân một bên dùng khăn lông lau khô nước trên người cả hai.

Lúc Liễu Ninh Ân ngoan ngoãn đứng để Lục Phù An hầu hạ, ác liệt trong người này lại nổi lên, anh từ một bên quần móc ra một tuýp thuốc mỡ nói phải bôi thuốc cho Liễu Ninh Ân, nhưng khi ngón tay dính thuốc cắm vào tiểu huyệt thì lại bắt đầu lộn xộn, đâm bên này chọc bên kia, làm Liễu Ninh Ân nhíu mày đẩy tay Lục Phù An ra, mặc quần áo chạy ra khỏi phòng tắm, để lại Lục Phù An đứng tại chỗ bật cười.

Hai người hồ nháo cho đã, đến khi thu dọn phòng ngủ cùng phòng tắm xong thì cũng đến bảy giờ rưỡi, lúc mẹ đi xuống đã nhìn thấy bọn họ ngồi trên bàn cơm ăn bữa sáng, vừa nói vừa cười. Bà hơi chút kinh ngạc, rõ ràng ngày hôm qua còn không thân mật như vậy, sao ngủ một giấc dậy lại giống như hai vợ chồng già...

Hai vợ chồng??

Mẹ cảm giác mình não có vấn đề rồi, lắc đầu đi qua cùng bọn họ ăn sáng. "Tiểu Lục ngủ có ngon không? Sớm như vậy dậy rồi."

Lục Phù An uống một ngụm cháo cuối cùng, cười gật đầu: "Ngủ còn ngon hơn nhà con nữa."

Liễu Ninh Ân trừng mắt liếc Lục Phù An một cái, ở dưới bàn ăn đem cái chân đang câu chân cậu đá văng.

"Cháu có thói quen chạy bộ buổi sáng, liền tiện đường mua chút thức ăn trở về, không biết dì với chú có thích ăn không."

Mẹ mặc dù cảm thấy Lục Phù An nói câu "Ngủ còn ngon hơn nhà mình" kia chỉ là lời khách sáo nhưng tay cầm bánh quẩy vẫn cười đến hoa bay đầy trời, không cảm thấy người này miệng lưỡi trơn tru mà là mẹ vợ xem con rể càng xem càng thích "Thích ăn thích ăn, ai u Tiểu Lục miệng ngọt quá, con có thể cùng Khê Khê trở về là dì đã vui lắm rồi."

Nói chuyện một lát, ba ba cùng Liễu Ninh Khê cũng xuống lầu, mấy người thương lượng lịch trình hôm nay. Mẹ đề nghị Liễu Ninh Ân mang anh chị đi chơi, Liễu Ninh Ân còn chưa kịp cự tuyệt chuyện khổ sai này thì Liễu Ninh Khê đã tỏ vẻ mình bị lệch múi giờ, mệt mỏi không muốn đi, đợi cô ngủ đủ rồi nói sau.

Ba ba ôm mẹ, tay vung lên mạnh mẽ nói: "Ân Ân, hai đứa con trai có nhiều điểm chung, ba ba cho tiền, con mang anh đi vào trong thành phố chơi, nhé."

"Con mới không cần, trời nóng như vậy." Liễu Ninh Ân bĩu môi, phụng phịu gục xuống, một bộ không chịu đi. Tay Lục Phù An không tự giác cọ xát hai cái, cảm thấy Liễu Ninh Ân giận dỗi cũng đáng yêu muốn chết.

Rõ ràng hai người hôm qua mới quen biết nhưng Lục Phù An lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền muốn trêu chọc cậu.

"Không sao, cháu một mình ra ngoài đi dạo cũng được." Lục Phù An làm bộ mất mát lại rất hiểu chuyện, ánh mắt nhìn Liễu Ninh Ân tràn đầy "tha thứ", "Cháu ngày hôm qua đã tìm hiểu một vài trang web du lịch trong thành phố, nói Lệ Sơn cảnh sắc rất xinh đẹp, cháu sẽ đến đó thử xem."

Liễu Ninh Ân ngây thơ lại không nhận ra Lục Phù An đang diễn kịch: "Ngốc quá, những cái trang web du lịch đó đều là lừa đảo, Lệ Sơn chỉ là một sườn núi nhỏ, chẳng có gì đẹp cả." Cậu cầm chén đũa đứng lên như một chiếc bình trà nhỏ đang sôi, "Được rồi, vẫn là để em mang anh đi chơi đi."

"Vậy thì thật là cảm ơn Ân Ân." Lục Phù An cong cong mặt mũi cười nói.

Liễu Ninh Ân được cảm ơn thì cảm thấy lâng lâng, chỉ là cậu kỳ thật cũng không quá rành mấy địa điểm du lịch ở đây, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui quyết định đi đến nơi cậu thường hay đến nhất.

Lúc hai người đứng ở cửa khu trò chơi điện tử, Lục Phù An bật cười xoa lớp thịt mỏng sau cổ Liễu Ninh Ân, cảm giác ngứa ngáy làm Liễu Ninh Ân ôm trà sữa tránh trái tránh phải. Lục Phù An nhướng mày, ở trong mắt Liễu Ninh Ân lại thành khiêu khích, phần trung nhị trong lòng tiểu nam sinh bị khơi mào, thề sẽ ở trong trò chơi đánh Lục Phù An hoa rơi nước chảy.

Nhưng trên thực tế, cho dù đã được nhường, cả một buổi trưa cậu vẫn bị đánh bại thảm thiết bởi Lục Phù An.

Liễu Ninh Khê ngồi trên sô pha ăn kem, nhìn em trai phồng má đi vào, tóc đẫm mồ hôi ướt nhẹp hỗn độn dính bên mặt, siết chặt nắm tay thở phì phì đoạt lấy kem của Liễu Ninh Khê mạnh mẽ cắn xuống.

Liễu Ninh Khê buồn cười ngồi thẳng dậy: "Đây là làm sao, đi chơi với Lục Phù An không vui?"

Lục Phù An từ phía sau xách theo hai túi đồ ăn vặt dỗ dành Liễu Ninh Ân: "Cũng không phải, chỉ là......" Lời nói còn chưa nói xong, Liễu Ninh Ân đã vội vã đánh gãy, "Không cho nói! Người xấu!" 42 - 8, thành tích này vô luận ai nghe cũng đều sẽ bị chê cười đến chết.

Trả kem lại cho chị, cậu tức giận chạy về phòng.

Lục Phù An buồn cười cầm đồ ăn vặt trong tay: "Tôi đi dỗ em ấy."

Liễu Ninh Khê hồ nghi nhìn bóng dáng Lục Phù An, cảm giác hai người này sao lại giống như các cặp đôi yêu nhau giận dỗi vậy? Rõ ràng mình mới là "chính cung" cơ mà.

Lục Phù An đi vào phòng, phát hiện Liễu Ninh Ân đã trốn vào trong chăn phồng lên thành một cục, anh không nói gì, từ trong gói đồ ăn vặt tìm được một bao kẹo, sau khi mở ra, lấy một viên đưa vào trong chăn.

Người ở trong chăn không hề có hành động nào, vào lúc Lục Phù An cho rằng Liễu Ninh Ân sẽ không ăn, nhóc con vẫn đem cục kẹo ngậm vào.

Cánh môi mềm mại chạm vào ngón tay anh, sau khi nhanh chóng rời đi vẫn ở trên đầu ngón tay lưu lại một chút nước miếng.

Lục Phù An ngón tay xoa xoa nước miếng Liễu Ninh Ân lưu lại, lợi dụng lúc cậu thả lỏng cảnh giác liền một phát xốc chăn lên chui vào.

Liễu Ninh Ân bị doạ đến lập tức đánh người, há miệng muốn mắng, lại bị Lục Phù An nắm mông hôn xuống thật mạnh. Đầu lưỡi ướt át cường thế xâm lấn vào khoang miệng Liễu Ninh Ân, lập tức cảm nhận được hương vị kẹo ngọt.

Viên kẹo chưa kịp tan ở giữa môi lưỡi hai người lăn qua lăn lại, Lục Phù An giảo hoạt muốn đem kẹo cuốn đi, Liễu Ninh Ân sốt ruột liền cắn xuống, kẹo nát.

"Tê." Lục Phù An đau đến hít một hơi, buông môi Liễu Ninh Ân ra. "Nhóc hư hỏng, cắn đầu lưỡi anh rể?"

"Ai biểu anh muốn cướp kẹo của em." Liễu Ninh Ân nhỏ giọng phun tào, có chút chột dạ.

Quần đùi bị cọ xát đã sớm rơi ra, Lục Phù An kéo một cái liền lộ ra quần lót nhỏ màu xanh nhạt bên trong, bàn tay to của anh ở trên cánh mông mềm mại xoa bóp, chân nhân cơ hội cắm vào giữa hai chân Liễu Ninh Ân cọ cọ háng cậu.

Liễu Ninh Ân thắng lợi ngậm được kẹo nhưng lại không hề vui sướng, bởi vì côn thịt dưới thân bị Lục Phù An đỉnh trướng đau. Cậu bị Lục Phù An cường thế sờ đến phát run, không thể không mềm giọng cầu xin: "Anh rể, anh rể, em sai rồi...... Nhẹ chút."

Lục Phù An trong lòng cười thầm nhưng vẻ mặt bất biến, bàn tay to nắm lấy côn thịt Liễu Ninh Ân dùng đầu ngón tay vân vê quy đầu.

"Ô...... anh rể......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro