Chương 22: Lễ Hội Ngoài Khơi (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù An An nhẹ nhàng khiêng thang gỗ tiến vào bên trong, càng tới gần những thùng đựng hàng, càng ngửi thấy mùi tanh tưởi mơ hồ xuất hiện quanh quẩn ở trên chóp mũi.

Phù An An hít hít mấy cái, cô cứ tưởng không khí ở trên boong tàu dễ ngửi hơn chứ. Cô tìm một cái khăn tay bịt mũi mình lại, sau đó tiếp tục đi về nơi mà mình đã nhìn trúng trước đó.

Ở bên ngoài phòng nhỏ, Phó Ý Chi mở cửa phòng ra, ánh mắt lạnh băng nhìn người ngoài cửa.

"Ngài, thưa ngài."

Tôn Thải Ngôn thấy Phù An An rời đi, cố ý chờ ở cửa, ánh mắt nhìn Phó Ý Chi mang vẻ theo nịnh nọt và lấy lòng.

Phù An An bỏ rơi cô ta cũng chẳng sao, người đàn ông trước mặt này vừa đẹp trai, thân thủ lại tốt, mấu chốt chính là anh ta còn có súng! Mới liếc mắt một cái, cô ta đã nhận định anh chính là mục tiêu tiếp theo của mình.

"Ngài có thể thu lưu em không?" Tôn Thải Ngôn ra vẻ yếu đuối, đáng thương nhìn Phó Ý Chi nói, "Em và bạn đồng hành có chút hiểu lầm, hiện tại em một mình lẻ loi hiu quạnh, bên ngoài vừa tối lại vừa đáng sợ."

Phó Ý Chi không đáp lại, dường như coi cô ta như là không khí.

Tôn Thải Ngôn cắn môi, chắp tay trước ngực cầu xin Phó Ý Chi, "Không biết đến bao lâu con thuyền này mới có thể cập bến, một mình em không thể nào vượt qua được. Xin ngài hãy giúp đỡ em."

"Cút."

"Cạch!!!" Cửa phòng ngay lập tức bị đóng sầm lại.

Bị người ta coi như là vô hình rồi đuổi đi, Tôn Thải Ngôn cắn chặt môi dưới, giận dữ liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, mang theo oán hận đi tìm chỗ khác.

Bên kia, Phù An An khiêng thang tiếp tục đi về phía những thùng đựng hàng.

Nhưng mà, càng tới gần trung tâm khu đựng hàng, mùi tanh tưởi càng lúc càng nồng, mùi này khá tương tự với mùi thi thể hư thối ở dưới khoang thuyền.

Bước chân Phù An An dần chậm lại...

Thùng đựng hàng được chồng lên nhau cực cao, Phù An An đứng ở phía dưới, nhìn thùng đựng hàng màu đỏ sậm bên cạnh.

Chân thùng đã bị rò rỉ, nước chảy ra từ chỗ bị rỉ lan ra khắp nơi, bốc lên mùi hôi nồng nặc, con số đánh dấu bên ngoài cũng rất mơ hồ, không còn thấy rõ hình dạng ban đầu.

Phù An An đang chuẩn bị tránh ra, đột nhiên phát hiện một góc của thùng đựng hàng giống như bị thủng một lỗ, bên trong giống như có thứ gì đang đong đưa.

Lòng hiếu kỳ xuất hiện, Phù An An chậm rãi ngồi xổm xuống, tiến lại gần muốn nhìn xem đó là thứ gì.

Trời ạ.

Từ cái lỗ vươn ra một ngón tay trắng bệch, móng tay còn sơn màu đỏ chót. Thứ đó cứng đờ vặn vẹo ở trong không khí, bị mép thùng sắc bén cắt qua da thịt, máu đen chậm rãi chảy ra.

Phù An An lấy dao phay ra, nhẹ nhàng chọc vào ngón tay này.

Đột nhiên, tiếng gào thét và tiếng đập phá kịch liệt phát ra từ trong thùng hàng.

Tiếng động này cứ như một giọt nước rơi vào chảo dầu, gây nên một loạt phản ứng dữ dội. Mấy chục thùng đựng hàng xung quanh cũng không im lặng nữa. Tiếng gào, tiếng đánh, tiếng móng tay và tiếng răng đặc thù của xác sống liên tục tác động lên vách của thùng đựng hàng...

Bị những âm thanh này bao vây, da đầu Phù An An tê dại.

Mẹ kiếp!

Phù An An ném cái thang xuống, chạy như bay trở về. "Thầy Phó! Không ổn rồi, bên thùng đựng hàng ở khu B toàn bộ đều là zombie!" Phù An An lau mồ hôi lạnh trên trán, đóng chặt cửa sổ trong phòng lại.

Phó Ý Chi nghe được lời này cũng không kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh, "Không chỉ ở khu B, thùng đựng hàng ở bốn khu lớn, 70% bên trong chính là zombie."

Tới sớm hơn Phù An An một ngày, Phó Ý Chi đã thăm dò toàn bộ boong thuyền một lần.

70%! Phù An An sốc nặng.

Lúc trước, cô còn tưởng trên boong thuyền tương đối an toàn, thế nên mới liều chết lao ra. Giờ thì hay rồi, trực tiếp xông vào hang ổ của zombie.

Phù An An mệt mỏi ngồi trên mặt đất, yên lặng lau nước mắt, "Cái trò chơi quỷ quái này thật quá kinh khủng. Cái gì cũng không nói, đây là muốn người ta dò mìn sao? Bảy tầng thùng đựng hàng, vậy thì có bao nhiêu zombie cơ chứ."

Phó Ý Chi: "Đại khái khoảng hai mươi nghìn con."

"Sao anh biết được? Anh đếm qua rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro