Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:

Edit: Thảo Lê

"Đã qua cửa trò chơi, hoan nghênh đội E107 trở về chủ khu."

Một màn hình tròn trôi nổi giữa không trung, xuất hiện trước mặt mọi người, màn hình lớn đến mức tất cả mọi người từ khu A đến khu E đều có thể nhìn thấy.

Ánh sáng màu vàng nhạt phủ kín đài phun nước khu vực trung tâm, Kiều Dặc Chu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy dòng người phun trào, hai bên đường trồng đầy hoa diên vĩ, trông vô cùng tươi đẹp.

So với trò chơi đầy oán khí, nơi này giống như thiên đường.

Kiều Dặc Chu: "Đây là chủ khu?"

Phương Diễm không kiên nhẫn giải thích: "Chủ khu, khu vực trung ương, vùng đất của thần, gọi thế nào cũng được."

Dòng người phun trào trong khu vực E, người qua đường dồn dập ngẩng đầu, nhìn thấy chủ hệ thống phát ra thông báo kinh người: [Đội chơi E107, đạt được biểu hiện cấp S, đang thực hiện kết toán điểm số.]

Biểu hiện cấp S là gì?

Kiều Dặc Chu còn chưa kịp hiểu, đã nghe mọi người ở đây trầm trồ thán phục.

"Ôi đệt, biểu hiện cấp S!"

"Người lần trước đạt được là ai?"

"Sở Liệu đó! Hiện tại là đội trưởng đội A Sở đại thần!"

Biểu hiện cấp S, làm cho tất cả mọi người đều sinh ra một suy nghĩ —— người ở đội E107 này, có thể sánh vai với Sở Liệu! !

Nhân tài từ đâu tới vậy! Còn lợi hại như vậy!

Trong khu E, còn có thêm mấy trăm đội ngũ nhỏ nữa, hơn nửa số người tham gia trò chơi đều tụ tập lại để nhìn thử thông báo. Nhìn thấy chủ hệ thống thông báo xong, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, toàn trường không có ai không nhìn chăm chú.

Mọi người sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới một chuyện: "Đội E107 đâu? Mau hỏi bọn họ làm thế nào qua cửa được!"

"Cái đám ăn hôi các người, hỏi thì hỏi đi, chen lấn làm cái gì!"

"Vầng sáng đội E, đại lão tương lai, tôi phải nhanh chân trước mọi người ôm được cái đùi lớn này!"

Khung cảnh quá mức hù người, người người chen lấn. Phương Diễm lặng lẽ kéo Kiều Dặc Chu, kéo mũ trùm trên người Kiều Dặc Chu xuống, để tránh bị người phát hiện.

Phương Diễm thấp giọng nói: "Chạy mau."

Kiều Dặc Chu bị kéo đi, mới phát hiện mấy người đội khác cũng thật lợi hại, đặc biệt là hai em giai kia. Bọn họ là bông hậu giao tiếp của đội E, mỗi ngày đều tìm kiếm thu thập tình báo, vậy nên rất nhanh chóng nhận ra thân phận bọn họ.

"Mau nhìn —— bọn họ là đội E107!"

Hai tiểu đệ bị tầng tầng lớp lớp vây nhốt, từng vòng sóng người chen tới.

Bọn họ ngẩng đầu, mới phát hiện đại ca đã mang người chạy mất!

Mấy người xung quanh còn không ngừng dò hỏi: "Nói mau, trong đội E107, rốt cuộc là ai đạt được biểu hiện cấp S hả!"

"Mọe nó đây tuyệt đối là mầm non tương lai của đội A, trâu bò muốn chết!"

Hai tiểu đệ: "..." Khóc không ra nước mắt.

Bọn tui cũng đâu biết đâu, kết toán cũng đâu được công bố.

Nhìn thấy trên mặt mọi người khu E tràn đầy cuồng nhiệt, hai tiểu đệ quả thực không ngừng kêu khổ. Bọn họ nằm trong đội E vốn là tầng thấp nhất, lại còn có hàng trăm đội ngũ nhỏ. Mà càng là tầng trên cao, thực lực của đội ngũ sẽ mạnh hơn, đội ngũ cũng ít hơn.

Nghe đâu trong đội A mạnh nhất khu vực, ai cũng đều là đại lão, lại chỉ có duy nhất một đội ngũ, trân quý như thế nào ai cũng biết.

Đội A một mình độc hưởng một khu vực, không giống như đội E, người đông như mắc cửi, quả thực là đạp lên nhau mà sống!

Hơn nữa, đội A đội B thẳng thừng nói bọn họ là rác thải, ngay cả mặt cũng không cho nhìn thấy. Hiện tại xuất hiện một người tiền đồ rộng mở, cũng khó trách những người này kích động như vậy.

Nhưng mà Giang Thời và Lâm Cáp cũng cảm thấy buồn bực, rốt cuộc ai là người đạt được biểu hiện cấp S vậy?

Là đại ca hay là Phó ca?

Nhưng mà có thể chắc chắn không phải là Kiều Dặc Chu vốn yếu ớt đâu.

Kiều Dặc Chu bị Phương Diễm kéo một mạch về khu vực đội E107, lúc này mới dừng bước.

[Kết toán phần thưởng thu được sau vòng chơi]

[Khen thưởng đặc thù: Khúc hát ru của quỷ ]

[Cậu phá hủy từ đường, giải phóng toàn bộ quỷ nước. Tấm vải đỏ cuối cùng trong tay cậu, trước khi ma nữ phát điên, đã tới được tay ma nữ. Ma nữ coi cậu là con trai nàng, tự mình ngâm nga toàn bộ khúc hát ru.]

[Yêu cầu: cữu rỗi cho 1000 con quỷ ở trong game bằng bài hát ru.]

[Tiến độ: 0/1000.]

[Ma quỷ sẽ có hảo cảm với cậu, coi cậu thành con trai mình. Sau khi hoàn thành đạt được bảo vệ gấp đôi, nhìn thấy cậu yếu ớt, thấy cậu bị thương, hiệu quả sẽ gấp bội.]

Kiều Dặc Chu: ? ? ?

Nhìn thấy hắn yếu ớt bị thương? Hiệu quả gấp bội?

Còn nữa? Coi hắn thành con trai? Nếu đúng theo như cái phần thưởng đặc thù này, vậy chẳng phải là hắn sẽ có rất nhiều quỷ ba quỷ mẹ sao?

Kiều Dặc Chu rùng mình một cái, sau đó nhìn thấy điểm số được thưởng ——

[Số điểm ban đầu: 2000. ]

[Người mới X2]

[Biểu hiện cấp S X2]

[Số điểm sau cùng: 8000.]

Kiều Dặc Chu nhất thời sợ ngây người: "! ! !"

Mọe nó, thì ra người đạt được biểu hiện cấp S là hắn! ?

Tình cảnh vừa nãy vẫn còn hiện rõ trong mắt Kiều Dặc Chu, nhất thời cảm thấy tấm lưng nhỏ bé của mình lung lay sắp đổ.

Phương Diễm bên kia cũng đã kết toán xong, nhìn về phía Kiều Dặc Chu: "Thế nào?"

Kiều Dặc Chu tạc mao: "Cái gì mà thế nào?"

Phương Diễm: "... Có đạt được thứ gì đặc biệt không?"

Kiều Dặc Chu đột nhiên cảnh giác: "Anh là đội trưởng, không nhìn được sao?"

Phương Diễm: "Vì bảo vệ quyền lợi người chơi, không để người chơi chém giết nhau trong chủ khu, chủ hệ thống chắc chắn sẽ không công bố. Có thể vì biểu hiện cấp S quá đặc biệt, chủ hệ thống mới công bố ra ngoài."

Phương Diễm hơi ngừng lại, nheo mắt hỏi: "Cậu cũng nghe rồi đó, người lần trước đạt được biểu hiện cấp S là Sở Liệu."

Nói tới Sở Liệu, có vẻ tất cả mọi người trong chủ khu đều phát điên giống nhau, cuồng nhiệt sùng bái thành như vậy.

Cũng có phải tà giáo đâu!

Khóe miệng Kiều Dặc Chu hơi rút: "Thì ra lợi hại như vậy? Chỉ tiếc không phải tôi."

Hắn quả thật không muốn bị nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, như vậy rất đáng sợ!

Phương Diễm ồ một tiếng, biểu tình như đã sớm đoán được: "Không phải tôi, cũng không phải cậu, xem ra là bên phía ba người kia."

Kiều Dặc Chu: "..." Ha ha.

Kiều Dặc Chu thông minh cắt lời: "Bọn họ có lẽ sẽ không nói thật, anh cũng thấy đấy, mấy người trong khu E cuồng nhiệt như vậy, có thể sẽ bị người ngấp nghé!"

Phương Diễm cũng biết đạo lý này, không khỏi chau mày: "Người đạt được biểu hiện cấp S trong chúng ta là ai cũng không quan trọng, chỉ sợ..."

Kiều Dặc Chu: "Chỉ sợ?"

Phương Diễm không tiếp tục nói hết, chỉ sợ những người chơi trong khu vực khác chú ý tới.

Đạt được ưu ái của cường giả không hẳn là chuyện tốt, hoặc là toàn lực lôi kéo, giống như bảo bối tỉ mỉ bồi dưỡng; hoặc là... Vì tài nguyên trong trò chơi, mà ra tay sát hại.

Nơi này tạo thành từ năm khu vực lớn, có quy định cực kỳ nghiêm khắc, đội E chỉ có thể ở trong khu E, muốn đến những khu vực khác phải được đội trưởng các đội cao hơn mời.

Không chỉ như vậy, đội E nằm ở tầng thấp nhất trong trò chơi, người đội E không thể đi những khu vực khác, nhưng mà những người khu khác đều có thể đến khu E.

Đạt được biểu hiện cấp S, bọn họ nhất định sẽ bị muôn người để ý.

Thật muốn chết mà!

Phương Diễm cũng không thể đoán được, người đạt được biểu hiện cấp S trong đội là ai, sẽ được đám người trên cao kia quý trọng như là bảo bối, hay là bị ganh ghét kiêng kị.

Nếu là vế trước thì tốt.

Phương Diễm âm thầm cầu khẩn trong lòng.

Hai người đi tới cửa phòng họp trong suốt, bốn mặt tường đều làm bằng thủy tinh, có thể tự động thay đổi, mặt tường lúc thì biến thành đại dương màu xanh lam, lúc thì biến thành ngày thu lá rụng rải rác, lúc thì biến thành chốn đô thị phồn hoa.

Chờ bọn họ tiến vào bên trong, hai tiểu đệ cùng với Phó Vân Thu mới tới nơi.

Hai tiểu đệ thở hổn hển: "Lão đại, anh quả thật không có tình người mà, bỏ bọn tôi lại chạy trước như vậy!"

Phương Diễm không thèm quan tâm, chỉ nhìn Phó Vân Thu: "Vân Thu, cậu có bị người vây lại không?"

Lúc hắn hỏi Phó Vân Thu, quả thật khác hoàn toàn với bộ dáng hung ác thường ngày, ngữ khí chung quy dịu dàng hơn ba phần.

Quả thật phân biệt đối xử rõ ràng.

Phó Vân Thu lắc đầu: "Địa điểm tôi và mọi người rơi xuống không giống nhau, bên kia rất yên tĩnh."

Phương Diễm nghe xong mới thả lỏng tâm tình.

Ở trên lầu nghe được tiếng động, hai người đồng đội dồn dập đi xuống nghênh đón: "Đội trưởng!"

Lúc nhìn thấy Kiều Dặc Chu, cả hai không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Con gái?

Toàn thân cậu ướt đẫm, nước nhỏ xuống từ những lọn tóc mềm mại, nhìn qua có chút chật vật. Nhưng mà đôi mắt vô cùng trong trẻo, giống như trân châu, váy đỏ trên người kề sát da thịt, có một cảm giác ẩm ướt mê hoặc.

Quả thật rất xinh đẹp!

Cho dù chật vật như vậy, lại cảm thấy giống như đóa hoa dưới gió táp mưa bay, đáng yêu run rẩy!

Bọn họ sững sờ một lúc lâu, nhìn không chớp mắt.

Phương Diễm mặt đen thui, một thằng con trai thôi mà nhìn gì mà nhìn lắm vậy?

Mà đến khi hắn nhìn qua, so với mấy người khác còn nhìn lâu hơn.

Phương Diễm nhất thời phục hồi tinh thần lại, hung ác nói: "Kiều Dặc Chu, mau chọn một phòng thay quần áo trước đi, thay xong mới bắt đầu họp!"

Kiều Dặc Chu đương nhiên cầu còn không được, ở trong game bị Vương Cường đẩy vào nước, lúc này cả người đều ướt đẫm, thân thể không ngừng phát run. Kiều Dặc Chu đi lên lầu hai, tùy tiện chọn một căn phòng.

Chọn giữa phòng nam và nữ, xoắn xuýt một chốc, vẫn chọn đi vào.

Hắn mở cửa phòng ra, vội vàng đi vào trong.

Mặt tường sơn màu hồng nhạt, hồng muốn lóa mắt, đâm vào con tim thanh niên rắn rỏi của Kiều Dặc Chu, biểu tình thanh tĩnh vì được tới chủ khu nhất thời trở nên khổ sở hơn mấy phần.

Kiều Dặc Chu hít sâu mấy hơi, tâm tình cũng coi như trấn định trở lại.

Không được hoảng loạn!

Chỉ là hồng nhạt thôi mà, không thể bị hồng nhạt đánh gục!

Kiều Dặc Chu mở tủ quần áo ra, phòng trong chủ khu có thể dò xét đại não người chơi, chọn ra quần áo có thể làm người chơi thích nhất. Bên trong lóe sáng, toàn bộ đều là thắt lưng, váy ngắn, còn có tai mèo, tai thỏ, trang phục hầu gái...

Kiều Dặc Chu mặt đen thui, hắn quả thật thích nhìn mấy cô nàng mặt những thứ này, nhưng mà áp lên bản thân mình, quả thật không thoải mái chút nào hết á.

Mọe nó, hắn bị đánh gục rồi, được chưa!

Hệ thống trong đầu cũng bắt đầu phùn tào: [Còn không kiên trì nổi ba giây. ]

Kiều Dặc Chu: "..."

Hệ thống: [Kí chủ mau thực hiện trừng phạt. ]

[Trừng phạt gì, tui quên rồi... ]

[Tất đen] hệ thống lạnh lùng nhắc nhở Kiều Dặc Chu.

Cả người Kiều Dặc Chu đều viết hai chữ từ chối: "Mi có thấy ta giống biến thái không?"

Hệ thống: [Không giống.]

Kiều Dặc Chu thở phào nhẹ nhõm.

Hệ thống: [Vốn đã là biến thái.]

Kiều Dặc Chu hít thở không thông, bàn tay vàng khóc huhu đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ còn muốn hắn chủ động mang tất đen!

Không được, nhất quyết không được!

Hệ thống: [Nhân vật OOC, có khóc cũng không đánh nổi ác quỷ đâu, chúng ta còn phải tránh né ý thức của thế giới. ]

Kiều Dặc Chu: "..."

Hắn đành phải nhận mệnh, nghĩ linh tinh tự khích lệ mình: "Kiều Dặc Chu, mày phải dũng cảm, tuyệt đối không thể lùi bước! Mày phải dũng cảm, tuyệt đối không thể lùi bước!"

Niệm lâu như vậy, mới lấy lại được tí xíu tự tin.

Hắn cầm tất chân lên, cam chịu mở ra.

Mặc vào!

Đầu ngón tay mang theo nhiệt độ nóng rực, tất đen từng tấc từng tấc che đậy hai đùi trắng nõn, hai tay Kiều Dặc Chu run run, cảm thấy cả người đều không ổn.

Chân hắn gác trên ghế, giống như đang phải làm một việc rất khó, đôi mắt rũ xuống, đáy mắt như nhuộm một tầng hơi nước.

"Kiều..." Cửa Phương Diễm vừa định gõ cửa, nhắc nhở Kiều Dặc Chu nhanh một chút, mọi người đều đang chờ.

Vừa đẩy cửa ra, lại thấy được một hình ảnh như vậy. Hắn có thể rõ ràng nhìn thấy đáy mắt sương mù của đối phương, còn có đôi má hơi ửng hồng.

Phương Diễm cảm thấy đầu óc nóng hầm hập, tay run một cái, oành một tiếng rời khỏi phòng.

Hắn nhớ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy, nhịp tim dần dần tăng nhanh. Hình ảnh mê hoặc kia, hoàn toàn không thể làm nó biến mất khỏi đầu.

Điên rồi!

Hai tai Phương Diễm đỏ chót, gắt gao che mặt, "Mẹ nó, cậu, cậu, cậu, mặc đồ nữ không nói,bây giờ ngay cả tất đen cũng mang vào!"

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Kiều Dặc Chu: À hiểu rồi, bị người thấy được, tui nên giết người diệt khẩu, hay là nên giết người diệt khẩu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro