Chương 1: Con không muốn trở thành người mà con ghét nhất kia đâu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Con không muốn trở thành cái người mà con ghét nhất kia đâu!

Đêm mai thần tượng lưu lượng đang nổi Hoắc Hi sẽ tham gia thương diễn ở Thất Viên Tùng, các fan liền sôi nổi ra sân bay tiếp đón. Là tiền tuyến trạm tỷ, fan lão bà lâu năm của Hoắc Hi, Kiều Tiều khiêng camera ra cửa.

Lên xe rồi lướt Weibo, cô liền phát hiện "Thịnh Kiều" lại trở thành cụm từ được lên hot search.

Nói về minh tinh Kiều Tiều ghét nhất trong giới giải trí, quả thật không ai có thể sánh bằng tiểu hoa đán Thịnh Kiều.

Vị tiểu hoa đán này ra mắt trong một chương trình thực tế ngoài trời, không có bất kỳ một tác phẩm tiêu biểu nào, sau khi dựa danh "Hoắc Hi tiểu sư muội" thì tức khắc mở ra kiếp sống làm trời làm đất làm không khí làm minh tinh.

Rõ ràng ngay từ đầu đã không có một chút quan hệ nào với Hoắc Hi.

Một bên là thần tượng lưu lượng có hơn bảy ngàn vạn fan trên Weibo, một bên là tân tiểu hoa không có nổi một tác phẩm tiêu biểu, ngoại trừ cùng công ty quản lý thì bắn đại bác cũng không tới. Nói đạo lý thì ngay từ đâu fan Hoắc Hi đã không đặt vị sư muội này vào mắt.
Không phải chỉ là một chút gia vị thôi sao, thay vì "xé" cô ta thì giúp đỡ người nghèo còn tốt hơn!

Thế nhưng tất cả đều bị phá hủy ở tổng nghệ kỳ thứ tư có Hoắc Hi làm khách quý.

Vị tiểu sư muội này không phụ sự kỳ vọng của mọi người vươn móng vuốt đến Hoắc Hi, trong lúc quay chụp thì dáng vẻ kệch cỡm, lại chơi lắm trò, làm Hoắc Hi hoạt động đến quá sức. Nhân viên công tác cho biết tin nóng, Hoắc Hi sau khi quay chụp kết thúc thì đã sinh bệnh.

Lần này quả là chọc phải tổ ong vò vẽ. Fan của thần tượng lưu lượng dễ chọc ư? Trực tiếp bưng vị người mới không có nhiệt độ này lên đứng đầu hot search.

Trong vòng một ngày quần chúng ăn dưa trên cơ bản đều biết có một người như vậy tên Thịnh Kiều.

Nhưng vị tiểu sư muội này không hề nhân lúc ăn đau khổ mà rời xa Hoắc Hi, ngược lại bắt đầu dính chặt vào Hoắc Hi cọ nhiệt tạo CP*, các tin tức đầy tai tiếng cứ như vậy truyền ra.

(*) CP: viết tắt của couple.

Fan tức giận đến chửi ầm lên, toàn thể chung tay "xé" Thịnh Kiều, cứ như vậy ngày qua ngày, người mới Thịnh Kiều không có tác phẩm tiêu biểu nào, lại bị fan Hoắc Hi "xé" thành tiểu hoa nổi tiếng...

Từ từ? Fan lập tức ngớ người, chúng ta có phải đã bị người ta lợi dụng?

Đấy, cừu oán cứ thế mà kết thành.

Việc mỗi ngày đều đi dìm Thịnh Kiều trở thành hoạt động thường ngày của fan Hoắc Hi, mà đoàn đội của Thịnh Kiều có vẻ cũng tính lấy việc bị bôi đen làm con đường đi lên, dù bị toàn dân chửi cũng không hề sợ hãi. Sau đó Thịnh Kiều lại nhận mấy bộ phim cổ trang, giá trị nhan sắc đủ dùng, nhưng diễn xuất khá tệ, rating chỉ thường thường, hầu hết tiết mục chiếu ra chỉ tăng nhiệt khi có tai tiếng cùng Hoắc Hi.

Đời này cái thuốc cao da chó này là ném không đi đúng không? Công ty truyền thông Tinh Diệu lần nữa để mặc đoàn đội của Thịnh Kiều ăn vạ Hoắc Hi. Vì thế, fan lại đẩy truyền thông Tinh Diệu lên hot search.

Sức chiến đấu của fan Hoắc Hi, phóng mắt nhìn toàn bộ giới giải trí này cũng khó tìm được định thủ, trong đó, nhân tài kiệt xuất phải nói đến chính cung trạm tỷ Kiều Tiều.

Lúc này, nhân tài kiệt xuất Kiều Tiều đang cười lạnh xem hot search, thì đằng trước, điện thoại của tài xế vang lên. Tài xế vừa nghe điện thoại vừa quẹo phải theo hướng đèn trên cao. Kiều Tiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đang muốn nói tài xế đừng nghe điện thoại, đằng sau đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng còi xe dồn dập.

Kiều Tiều còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng phanh lớn, đuôi sau xe bị đâm, cả người cô đều hướng về phía trước, gần như bay ra ngoài, trong lòng còn ôm ống  kính vừa mua từ nước ngoài chưa kịp dùng.
Trong lúc trời đất quay cuồng, cô chỉ có một suy nghĩ.

Chết trên đường truy tinh, thật quá mất mặt.

*******

Tỉnh lại ở bệnh viện.

Không chết, thật tốt quá.

Kiều Tiều giãy giụa ngồi dậy, trong phòng bệnh trắng như tuyết không  một bóng người, nhìn xung quanh một lượt, không thấy đống thiết bị nhiếp ảnh giá trị mấy chục vạn của mình đâu. Trên mu bàn tay vẫn còn cắm ống truyền dịch, cô liền ấn chuông gọi y tá.

"Túi đồ của tôi đâu rồi? Nó màu đen, có chứa thiết bị camera."

"Xin lỗi, không có thấy cái túi mà cô nói đến."

Kiều Tiều có chút gấp gáp, liền khoa tay múa chân: "Cái túi lớn như vầy, đã được đóng gói lại, cô có thể tìm giúp tôi xem."

"Thật sự không có." Giọng điệu cô y tá không tốt lắm, nhìn cô vài lần, "Thịnh tiểu thư, lúc cô được đưa đến viện, cái gì cũng không có, nếu không tin cô có thể hỏi người đại diện của cô."

Kiều Tiều có chút không phản ứng kịp, chần chờ hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"

"Thịnh tiểu thư."

Kiều Tiều đột nhiên run rẩy, da gà nháy mắt liền nổi khắp người, cô gian nan hỏi lại một lần: "Thịnh cái gì?"

"Thịnh Kiều. Thịnh tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái phải không? Tôi giúp cô gọi bác sĩ."

Kiều Tiều chớp mắt một cái liền ngất đi luôn.

Khi tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã có thêm một người phụ nữ mang mắt kính gọng vàng, khuôn mặt gầy ốm, xương gò má rất cao, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại. Kiều Tiều trợn mắt nhìn chị ta, đến nói cũng không muốn nói.

Cùng đoàn đội của Thịnh Kiều đấu đá bao năm nay, cô sao có thể không biết người đại diện của cô ta, Cao Mỹ Linh.

Cao Mỹ Linh thấy cô đã tỉnh, nhíu nhíu mày, ngữ khí không quá ôn hòa, hỏi: "Khỏe hơn chưa?"

Kiều Tiều nhắm mắt, quay đầu, không muốn nói chuyện với chị ta.

Cao Mỹ Linh đẩy cô một chút, "Còn có chỗ nào không thoải mái?Một lát nữa xuất viện, có kiểm tra gì thì làm luôn một lần."

Trong đầu Kiều Tiều chạy qua một vạn con thảo nê mã*, thanh âm gian nan từ trong miệng truyền đến: "Chị ra ngoài trước đi, tôi muốn được yên tĩnh."

(*) Đây là một câu chửi ở Trung Quốc

"Thịnh Kiều, chị rất vất vả mới tranh thủ được một Talk Show cho cô, còn một giờ nữa là ghi hình rồi, cô xác định muốn yên tĩnh sao?"

Kiều Tiều: "....."

Đây là mộng, chắc chắn là mộng. Ông trời ơi, con không cần trở thành cái người mà con ghét nhất kia đâu!

Kiều Tiều nhắm chặt mắt liều mạng lắc đầu, Cao Mỹ Linh mất kiên nhẫn, lập tức xốc chăn của cô lên.

"Thịnh Kiều cô bị đụng nên ngốc rồi phải không? Cái Talk show kia chị phải tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được, cô nói không đi là không đi?" Giọng Cao Mỹ Linh không còn kiên nhẫn, "Nhanh lên, đi rửa mặt đi, Quất Tử sắp tới rồi."

Quất Tử là stylist của Thịnh Kiều.

Kiều Tiều vẫn còn chưa tiếp thu được sự thật này, "Tôi không..."

Bị Cao Mỹ Linh hung hăng trừng mắt một cái, lời nói còn lại Kiều Tiều cũng không dám nói tiếp. Rốt cuộc cô đã biết vì cái gì đoàn đội của Thịnh Kiều lại khó chơi như vậy, người đại diện này cũng thật quá cmn dữ rồi.

Quất Tử rất nhanh đã đem đến ba tầng rương bao, "Chị Kiều Kiều, chị không có việc gì chứ? Nghe chị bị tai nạn xe cộ, em bị hù gần chết."

Đang nói chuyện, Cao Mỹ Linh từ bên ngoài tiến vào, mang theo một phần văn kiện đưa cho cô, "Vấn đề người chủ trì sẽ hỏi đêm nay, xem một lần đi."

Kiều Tiều cầm phần văn kiện, Cao Mỹ Linh nhìn bộ dáng chậm chạp của cô liềnbực mình, quát: "Nói cô xem một lần có nghe không? Kế hoạch năm nay tôi đã nói với cô rồi, ráng mà làm quen với nó! Ra đường rẽ xem tôi xử lý cô thế nào!"

Kiều Tiều nhịn gần hỏng, không tình nguyện lật xem văn kiện.

Thời gian quá gấp, Quất Tử chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Khi đi vào buồng vệ sinh, Kiều Tiều ngơ ngác nhìn khuôn mặt mà mình từng chán ghét nhất trong gương.

Mặt nhỏ, bàn tay thon, da cũng mịn, như nước trong veo, đẹp mà không quá mị hoặc, nếu không phải trước đây bị bôi đen, thì đại khái đây là khuôn mặt mối tình đầu của mọi người đàn ông.

Cao Mỹ Linh ở bên ngoài lại quát cô: "Được chưa? Đi ra nhanh lên, chuẩn bị đi rồi."

...........

Kiều Tiều nhận lệnh đi theo chị ta đến phòng phát sóng.
Tiết mục được thu trong lúc đầu óc cô toàn là hồ dính, cũng may người chủ trì bản lĩnh thâm hậu, Kiều Tiều máy móc trả lời theo sách vở, cuối cùng cũng an toàn quay xong.

Ngày mai không có lịch trình gì, Cao Mỹ Linh nghiêm mặt thuyết giáo cô vài câu rồi gọi trợ lý đưa cô về.

Xe lên đường, Kiều Tiều ngồi liệt ở ghế sau, hồi tưởng lại tất cả sự việc phát sinh hôm nay.

Mọi thứ đều chân thật.

Cô đích xác đã biến thành Thịnh Kiều.

Tuy không biết vì sao chuyện này lại xảy ra, nhưng trước mắt việc quan trọng nhất là tìm được cách trở về là chính mình. Xe chạy như bay, rất nhanh đã đưa cô đến chỗ ở của Thịnh Kiều. Vào nhà đóng cửa rồi bật đèn, Kiều Tiều kinh ngạc với cách bài trí trong phòng.

Phòng thật sự rất trống. Ngoại trừ những vật dụng sinh hoạt thiết yếu thì cái không có gì hết, tạo cảm giác vắng lạnh như băng.

Cô nhìn qua khắp nơi, nhà này có hai phòng ngủ, hai phòng làm việc, không tính là lớn, trang trí cũng đơn giản, không hề giống nơi ở của một nữ minh tinh.

Tham quan xong, Kiều Tiều thay đổi quần áo, đội mũ đeo khẩu trang rồi ra cửa bắt taxi.

Báo địa chỉ nhà của chính mình.

Kiều gia tuy không được coi là hào môn nhưng vẫn là gia đình phú quý. Nhiều năm trước cha Kiều đã sớm lập nghiệp, làm ở mảng địa ốc, Kiều thị hiện tại cũng được xem là tập đoàn địa ốc có danh tiếng. Mẹ Kiều là họa sĩ nổi tiếng trong nước, chỉ là bẩm sinh cơ thể yếu, chân hoạt động không tiện, hằng năm đều phải ngồi xe lăn.
Kiều Tiều còn có một người anh học luật, hiện tại đang là luật sư nổi danh trong giới kinh tế.

Người trong nhà đều là những người mũi nhọn*, chỉ có cô là trầm mê vào truy tinh.

(*) Mũi nhọn theo mình hiểu ở đây là người có công việc sự nghiệp thành công

Nói nhiều cũng chỉ cho có lệ, chẳng qua là do Hoắc Hi quá mê người.

Xe đến nơi rất nhanh.

Kiều Tiều vội vã đi vào trong, nhưng chưa được mấy bước đã có bảo an ngăn lại. Tiểu khu xa hoa, muốn vào thăm người cũng phải đăng kí trước, huống chi bây giờ buổi tối mà cô lại còn mang mũ với kính râm.

Kiều Tiều không có cách nào, chỉ có thể lấy căn cước ra rồi điền vào tờ khai thông tin, bảo an nhìn vài lần, lẩm bẩm: "Thịnh Kiều? Không phải là nữ minh tinh kia sao?"

Cô không dám ngẩng đầu lên , nhanh chân đi vào.

Quen cửa quen nẻo bước đến nhà của chính mình, một căn biệt thử nhỏ, trước cửa đang sáng đèn, trong phòng khách đèn cũng đang được mở, rèm che một nửa, miễn cưỡng có thể thấy cảnh trong phòng.
Cha Kiều đang ngồi trên sofa xem báo, mẹ Kiều thì ngồi trên xe lăn gọt táo, thần sắc của hai người đều bình thường, một chút dáng vẻ lo lắng cũng không có.

Chẳng lẽ thân thể của mình đã tỉnh?

Kiều Tiều có chút sốt ruột, muốn nhìn rõ ràng hơn, vừa bước về trước vài bước, cửa đột nhiên "xoạch" một tiếng mở ra, một chàng trai mang dép lê cầm túi rác từ trong nhà đi ra.

Thấy bồn hoa trước cửa có bóng người lén lút, anh lập tức cảnh giác hỏi: "Ai vậy?"
Kiều Tiều hoảng sợ, còn chưa kịp trả lời, chàng trai đã hùng hổ đến gần, một phát túm chặt lấy cánh tay cô. Lực rất lớn, Kiều Tiều ngay lập tức hét lên: "Kiều Vũ anh làm đau em!"

Người tới chính xác là anh trai cô.

Nghe đối phương gọi tên của mình, có vẻ như có quen biết, Kiều Vũ quả nhiên buông tay, đánh giá cô vài lần, hỏi: "Cô là ai? Trễ thế này rồi còn ở trước cửa nhà tôi làm gì?"

Đầu của Kiều Tiều xoay chuyển rất nhanh, sắp xếp từ ngữ: "Em là bạn học của Kiều Tiều, nghe nói hôm nay cậu ấy gặp tai nạn xe cộ nên đến thăm."

Cô đã đoán được tiếp theo Kiều Vũ sẽ hỏi thế nào:

--- Cô là bạn học của Kiều Kiều, vì sao không gọi điện thoại hay gõ cửa tiến vào?

Cô cũng đã nghĩ kỹ nên ứng phó thế nào:

--- Lúc trước em lỡ nói năng lỗ mãng về thần tượng Hoắc Hi của cậu ấy, bị Kiều Tiều kéo vào danh sách đen, chỉ dám lén tới.

Kiều Tiều tự vỗ tay khen cho trí thông minh của mình.

Vạn lần không nghĩ tới, Kiều Vũ nhìn cô vài lần rồi kì quái hỏi: “Kiều Tiều là ai?”

Kiều Tiều thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: "Em gái anh*"

Kiều Vũ nói: " Cô sao lại mắng người khác?"

(*) Đây là một câu chửi ở Trung Quốc

"Không đúng không đúng, em nói, Kiều Tiều là em gái của anh!"

Dứt lời, cảnh giác trong mắt Kiều Vũ vốn đã biến mất lại dâng lên: "Tôi từ từ bao giờ lại có em gái. Nói đi, cô rốt cuộc là ai?"

Động tĩnh ở cửa đã kinh động cha Kiều mẹ Kiều trong phòng. Cha Kiều đi ra, đứng ở cửa gọi: "Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"

Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiều, đầu cũng không quay lại: "Bắt được kẻ trộm."

Kiều Tiều gấp đến độ suýt thì không nói được: "Em không phải là kẻ trộm! Em đến thăm Kiều Tiều!"

Cha Kiều thấy cô chỉ là một cô gái, dáng người cũng gầy yếu, thấy thế nào cũng không giống ăn trộm, ôn hòa nói: "Cháu có phải tìm nhầm chỗ rồi không? Ở nơi này không có ai tên là Kiều Tiều."

Kiều Tiều giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, có chút đứng không vững, cô theo bản năng bắt lấy tay của Kiều Vũ. Ai ngờ Kiều Vũ nghiêng người né tránh, Kiều Tiều đầu trọng cước khinh, lảo đảo một cái liền như bị quăng ngã mà té phịch xuống đất.

Đầu vang lên từng tiếng ong ong, cô duỗi tay túm chặt ống quần của Kiều Vũ, gian nan nói từng chữ: "Kiều Kiều đấy, tiểu Kiều đấy, anh hay gọi cậu ấy là cái đồ não tàn chỉ biết truy tinh đấy, là em gái của anh đấy...."

Kiều Vũ nhíu mày, cha Kiều đến gần, "Tiểu Vũ, mau đỡ con bé dậy, xem thử có cần đưa đến bệnh không."

Kiều Vũ ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá cô vài lần, cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, còn đang nghĩ ngợi, cha Kiều đã vỗ một cái vào gáy anh, " Tiểu tử thối! Còn không mau đỡ con bé dậy!"

Kiều Vũ vừa duỗi tay, không ngờ người trước mắt đột nhiên khóc nháo lên, "Em không cần anh đỡ! Anh giả vờ không quen biết em! Anh không được chạm vào em!"

Trời đã tối rồi, bệnh nhân tâm thần từ đâu chui ra đây?

Kiều Vũ bất đắc dĩ nói với cha Kiều: "Vẫn nên đi báo nguy trước đi, hình như nơi này có vấn đề." Anh chỉ chỉ đầu.

Cha Kiều gật gật đầu, móc di động ra chuẩn bị báo nguy, từ ngoài đường đột nhiên truyền đến tiếng nói nhàn nhạt, "Cô ấy là bạn tôi."

Kiều Vũ và cha Kiều đồng thời quay đầu lại, thiếu niên mặc bộ đồ thể thao chậm rãi lại gần, hơi nâng vành nón, để lộ ra đôi mắt đạm bạc.

Kiều Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra anh: "Hoắc Hi?"

Anh gật đầu, nhìn Kiều Tiều còn đang ngồi khóc dưới đất, "Cô ấy đến tìm tôi, đã quấy rầy mọi người rồi." Dứt lời liền ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay Kiều Tiều, "Đi thôi."

Kiều Tiều khóc đến đau cả tim, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn khuôn mặt quen thuộc nhất cũng là xa xôi nhất đang xuất hiện trước mắt mình, tiếng khóc liền tắc ở cổ họng.

Hoắc Hi thuận thế đỡ cô dậy, đưa Kiều Tiều còn đang trong trạng thái mơ màng đi.

Thẳng đến lúc hình ảnh của hai người biến mất ở đường cây, Kiều Vũ mới phản ứng lại, cô gái kia... hình như là Thịnh Kiều?

______☆______

Chú thích của tác giả:

1. Tiền tuyến trạm tỷ: quản lí các hoạt động truy tinh, sẽ khiêng máy chụp hình lấy hàng trước, chụp hình sửa hình đăng hình (gần giống như các master)

2. Trạm tử: tổ chức tiếp ứng minh tinh không chính thức, thành viên trạm tử được gọi là trạm tỷ (gần giống như các fansite)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro