EP 01: Lần đầu gặp gỡ HAY gặp lại nhau lần nữa (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vote đi rồi đọc tiếp

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.





Chú ý:

• Chỉ có tên gọi của nhân vật là lấy từ đời thực, xin vui lòng không đánh đồng với người thật.
• Trong phòng phát sóng trực tiếp ngoại trừ nhân viên của tổ chương trình thì không có người ngoài.
• Truyện có tình tiết đổi giới tính nhân vật thành nữ, xin vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc.

Son Siwoo nghiêng đầu nhìn vết thương trên chân của mình, đang định xin tổ chương trình lấy cho mình hộp đồ y tế, thì thấy Song Kyungho lấy ra từ trong túi ngoài áo khoác thứ gì đó. Nắng xuyên qua cửa sổ sát đất phủ lên chiếc áo khoác nhung đen dài, hai miếng băng cá nhân hình hoạt hình trong tay anh, bị ánh mặt trời chiếu vào khiến cô cảm thấy có hơi chói mắt.

Song Kyungho tỏ vẻ vô tội nhún vai, mặt đăm chiêu kéo Son Siwoo ngồi xuống ghế sô pha, bình thản nói: "Từ lúc ở trên lầu đã nhìn thấy chân em bị thương rồi, nhưng mà thấy em chẳng để ý gì cả, không biết lúc nào em mới phát hiện ra." Cô nàng cũng chẳng đáp lại lời anh, im lặng xé băng cá nhân dán lên miệng vết thương.

{ Livestream: Bầu không khí sao lại thế này, hình như tui bỏ lỡ gì thì phải? }

{ Có cảm giác Kyungho là Doraemon thiệc á, sao lúc nào trong túi cũng có băng cá nhân thiệc vậy! }

Song Kyungho vẫn nghiêm chỉnh đứng trước ghế sô pha, sau khi Son Siwoo dán băng cá nhân lên còn không yên tâm phải kiểm tra lại, cô nàng bật cười nói: "Ơ cái anh này, em có phải trẻ con lên ba đâu anh, dán băng cá nhân xong cũng phải kiểm tra lại, em  là người trưởng thành rồi đấy anh!"

Song Kyungho đang muốn cãi lại, cửa căn biệt thự đột nhiên bị mở ra, một cô gái mặc đồ đen đang đi vào, điều đầu tiên mà Han Wangho nhìn thấy là hai người kia đang chuẩn bị lao vào nhau đấu võ mồm. Cô hoảng sợ tìm thứ gì đó chặn cửa, nhẹ nhàng chạy tới huyền quan, chủ động chào hỏi hai vị khách vẫn còn đang sửng sốt: "Hai người đang bận à~ Tui không xem ngang cuộc trò chuyện chứ? Tôi tên là Han Wangho nha~"

Son Siwoo nhanh chóng hoàn hồn, mảnh giấy thừa từ miếng băng cá nhân trên tay rơi xuống, đứng dậy nhảy lò cò chạy tới đón Han Wangho. Cô (Han Wangho) nhìn xuống miếng băng cá nhân rồi lại nhìn Song Kyungho đứng bên cạnh, hỏi thăm tình trạng vết thương của Siwoo. Son Siwoo kể lại hành trình vách đống hành lý đồ sộ của mình, đồng thời tự giới thiệu tên mình và anh chàng kia.

"Son Siwoo, Song Kyungho, là Kyungho đúng không?" Han Wangho lặp lại tên của hai người trước mặt, cúi đầu thấy họ đang đi dép trong nhà, thân thiết kéo tay cô nàng gọi: "Siwoo yêu dấu ơi~ Giúp mình tìm dép trong nhà ik~"

Son Siwoo cũng rất vui trước lời đề nghị ấy, dường như Han Wangho đã giúp cô cảm thấy bớt xấu hổ, cho nên cô mỉm cười gật đầu với cô ấy, hồ hởi kéo người kia ra chỗ tủ để giày, gợi ý cô ấy nên chọn đôi dép trong nhà nào.

Ý định tiếp tục cuộc trò chuyện tắt ngóm trong đầu Song Kyungho, cảm thấy mình ở đây có hơi dư thừa, anh nhặt miếng giấy Son Siwoo vừa mới làm rơi lên vứt vào thùng rác, phóng khoáng bước lên lầu.

Cho đến khi ba người ngồi xuống chiếc ghế sô pha dài trên tầng hai, Song Kyungho mới cởi chiếc áo khoác dày nặng trên người mình ra đặt lên ghế, còn Son Siwoo và Han Wangho lúc này mới chú ý tới nội thất của tầng hai.

Trước mặt là chiếc sô pha dài và bàn trà đủ cho mười người ngồi, sau lưng là chiếc lò sưởi âm tường kiểu dáng châu Âu xinh đẹp, tuy rằng ngọn lửa chỉ là hình ảnh hiển thị thôi nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra. Cạnh cửa sổ là giá sách cho những ai có nhu cầu. Sau đó là lối rẽ dân ra sân phơi trong nhà, nhìn ra xa bên ngoài, là rừng tùng bách xanh um, rất khó mà đoán được thời tiết đã chuyển dần sang mùa đông lạnh giá.

{ Livestream: Oa, tổ chương trình của chúng ta sao tìm được một căn biệt thự thần tiên quá! }

{ Chắc là do có nhiều kinh phí đó. }

{ Dù phần này qua gòi những có ai thấy giống tui không, là Wangho mới đến đối xử với hai khách mời khác nhau quá! }

{ Đúng đó, ẻm có nhiệt tình với Kyungho lắm đâu nhỉ? }

Han Wangho treo túi xách màu trắng của mình vào tay vịn sô pha bên cạnh áo khoác của Song Kyungho, kéo Son Siwoo cùng nhau nghiên cứu bộ board game ở trên bàn.

Thật ra Son Siwoo vô cùng hứng thú cô nàng có làn da trắng nõn mặc một đồ Chanel khoanh chân ngồi trước bàn trà làm bằng pha lê này, sao trên đời này lại có một con người có thể phối một bộ đồ như vậy với một đôi tất cánh cụt được! Suy nghĩ ấy khiến đầu óc cô rối bời, không cam lòng bèn mở miệng hỏi chính chủ.

Han Wangho nghe vậy cười một tràng giòn tan, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó rồi mới đáp lời cô nàng: "Không tất cánh cụt thì sẽ bị thương giống Siwoo đó nha~" Son Siwoo giả vờ bực mình muốn lao ra đấm cô nàng kia, nhưng lại ngã xuống sô pha chọc cười Song Kyungho, anh đáp lời một cách tự nhiên: "Thế bé cánh cụt bỏ trốn đến Nam Cực mà quên mang theo hành lý à?"

Han Wangho chẳng thèm để ý lắc đầu nói: "Hành lý của em nhiều đến mức dọa mọi người đó, nên em nhờ tổ chương trình chuyển đến đây giúp rồi ạ!" Son Siwoo nghe xong ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật lớn, hận thế gian này không có thuốc hối hận với canh Mạnh Bà, chỉ làm mặt khóc với camera.

{ Son Siwoo: Sao tổ chương trình không cung cấp dịch vụ này cho tui! Thế thì tui cũng sẽ không bị thương, sao cùng là phận khách mời mà đối xử với tui tàn ác zậy! Tui muốn rời khỏi chương trình này! }

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro