Chương 2: Bị bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cv + Edit + Beta: Jenny

Thẩm gia chuẩn bị cho Thẩm Khước Chiết Tranh viện đích xác là dụng tâm. Ánh sáng tốt, phòng ốc rộng rãi thoáng mát. Trong phòng là những đồ dùng đặc thù của Ngạc Nam khéo léo tinh xảo, lại xếp đặt vài món đồ cổ tinh tế.

Thật sự là chỗ nào cũng tốt, ngoại trừ nơi này ở xa chính viện.

Tô ma ma cùng Hồng Anh bận trước bận sau, dàn xếp cho Thẩm Khước tốt rồi mới rời đi. Các nàng hai người, người trước là người bên cạnh mẫu thân của Thẩm Khước Hà thị, người sau là người bên cạnh lão phu nhân.

Tô ma ma trở về phòng của Hà thị, vấn an bà.

Hà thị dựa trên giường, sắc mặt thập phần không tốt. Hà thị dù có chút lớn tuổi, nhưng bộ dáng thùy mị vẫn còn như cũ. Lúc còn ở khuê phòng đích thị là một mỹ nhân. Đôi mắt bà rất đen, lúc ánh mắt đảo qua lộ ra một cỗ sạch sẽ. Nhưng khi ngẫu nhiên nhìn thất thần ở một chỗ, trong mắt còn toát ra một thái độ mỏi mệt.

"Phu nhân, Tam cô nương bên kia đều được dàn xếp ổn thỏa rồi." Tô ma ma bẩm báo.

"Ừ..." Hà thị lên tiếng thật dài, cả buổi cũng không nói gì thêm.

Tô ma ma vẫn không rời khỏi, như cũ cúi đầu đứng đấy. Hầu hạ Hà thị hơn nửa đời người, bà biết rõ Hà thị sẽ hỏi tiếp.

"Đại thiếu gia sắp trở lại rồi." Hà thị không hỏi Thẩm Khước, mà là hỏi tới Đại thiếu gia trong phủ Thẩm Hưu, Thẩm Hưu cùng Thẩm Khước đều là con của bà, hơn nữa còn là long phượng thai.

Tuy rằng không hiểu Hà thị vì sao lại hỏi về Thẩm Hưu lúc này, Tô ma ma vẫn trả lời theo tình hình thực tế: "Hồi phu nhân, Đại thiếu gia qua năm ngày nữa sẽ trở về phủ."

Mấy vị thiếu gia của Thẩm gia đều được đưa đến trong thư viện. Bọn hắn bình thường ở trong thư viện, cách mỗi mười ngày thì về nhà ở ba ngày.

Hà thị gật đầu nhẹ, lại hỏi: "Nàng cùng Đại thiếu gia lớn lên có giống nhau không?"

Tô ma ma đã hiểu ý tứ vì sao Hà thị hỏi đến Đại thiếu gia, liền nói: "Hồi phu nhân, Tam cô nương cùng Đại thiếu gia dù sao cũng là song sinh. Là rất giống, thế nhưng khí chất ngược lại khác nhau rất lớn."

"A?" Hà thị có chút tò mò.

"Tam cô nương dù sao cũng là thân nữ nhi, mang theo chút ôn nhu, hơn nữa trên thân có một loại khí chất lành lạnh. Mà Đại thiếu gia, trên trán... có mười phần khí khái hào hùng, cũng không giống nhau."

Tô ma ma tìm kiếm cả buổi mới dùng cái từ "khí khái hào hùng". Nhưng mà trên thực tế, với tư cách đích tôn trưởng tử của Thẩm gia Thẩm Hưu, thì đó chính là ngang ngược càn rỡ.

Hà thị làm sao không hiểu Tô ma ma đang tìm từ dễ nghe, bà đối với đức hạnh của đứa con trai kia so với ai khác càng hiểu rõ ràng.

Hà thị trầm ngâm một chút, lại hỏi: "Nha đầu kia có mất hứng?"

"Không có, không có. Cũng không biết có phải do tính tình hay không, theo lão nô thấy tính tình Tam cô nương ngược lại không so đo, rất dễ ở chung." Tô ma ma nhìn thoáng qua Hà thị nhíu chặt lông mày, nói tiếp: "Phu nhân quan tâm tiểu thư như vậy, không ngại đi nhìn nàng một cái. Dù sao... cũng là miếng thịt trên người mình rớt xuống. Lão nô biết rõ những năm này, phu nhân vẫn nghĩ đến nàng."

"Ngươi không hiểu..." Hà thị lắc đầu, thở thật dài một tiếng. "Ai biết có thật sự không so đo, hay là tâm tư quá sâu."

"Mà thôi," Hà thị vẫy vẫy tay, "Nghỉ ngơi đi, sáng mai liền gặp được. Không vội vào lúc này."

Thẩm Khước đi qua trước bàn trang điểm, trực tiếp cởi áo đuôi ngắn ra, chỉ mặc áo trong màu trắng, mềm nhũn mà nằm ở trên bàn trang điểm.

Nóng, nóng quá.

Tiểu nha đầu Niếp Tuyết đem khăn ướt vắt khô, sau đó mở ra, trải lại trên lưng Thẩm Khước. Cảm giác mát nhè nhẹ thấm lên làn da, còn có vị thuốc nhàn nhạt.

Niếp Tuyết ngồi ở một bên, trừng mắt, chu miệng.

Thẩm Khước lập tức cảm thấy buồn cười.

"Cô nương làm sao còn có thể cười! Thẩm gia bọn hắn quả thực là khi dễ người! Ở đó như vậy mà coi là nghênh đón tiểu thư nhà mình hay sao? Chúng ta ngàn dặm xa xôi gấp trở về, vào Thẩm phủ, rõ ràng lại đem cỗ kiệu đứng ở cửa hông! Cái gì gọi là có khách ở ngoài đang sợ đụng phải chứ?"

"Thẩm phủ to như vậy thậm chí ngay cả nhuyễn kiệu* cũng không có sao? Ngồi ở trong nhuyễn kiệu, mang tới hậu viện thì làm sao đụng được? Hơn nữa, ngay cả phu nhân cũng đều không gặp, coi như là vội vàng chiêu đãi khách, cho dù có rút ra một ít thời gian nhìn liếc qua cũng được mà. Vậy mà lại để Đại cô nương đến đón chờ người. Đại cô nương nếu là tỷ tỷ ruột thịt của người thì thôi! Nàng chỉ là thứ tỷ! Người còn xem lúc dùng bữa tối, lời Đại cô nương và Tứ cô nương nói chẳng phải là làm cho ngài ngột ngạt sao! Còn có Nhị cô nương trên bàn cơm lại làm rơi đũa, khuê nữ ở Túc Bắc chúng ta cũng không có bộ dạng như vậy! Ngũ cô nương cũng nhíu mày, nhìn người giống như đang nhìn cừu nhân* vậy. Chúng ta trở về cái nơi đổ nát này làm gì? Không bằng lưu lại Túc Bắc tiêu dao khoái hoạt*!"

*nhuyễn kiệu: kiệu mềm
*cừu nhân: kẻ thù
*tiêu dao khoái hoạt: ung dung tự tại, vui sướng hân hoan

Niếp Tuyết nói xong trong một hơi, tức giận đến nỗi mặt đỏ lên.

Niếp Tuyết năm nay cùng Thẩm Khước bằng tuổi, mẹ nàng là vú nuôi của Thẩm Khước. Lúc ở Túc Bắc quy củ không có nhiều như vậy, Thẩm Khước cùng Niếp Tuyết không chỉ là chủ tớ, mà hơn nữa lại giống như bạn bè sống nương tựa lẫn nhau.

Thẩm Khước vươn tay, dùng đầu ngón tay chọc chọc quai hàm tức giận của Niếp Tuyết.

Ngón tay của nàng hết sức nhỏ nhắn trắng nõn, nhưng mà trên mu bàn tay có dấu vết bị bỏng năm xưa. Cởi áo ngoài ra liền nhìn thấy. Vết sẹo kia lớn bằng nửa mu bàn tay, màu sắc đã rất nhạt, nhưng vẫn có thể thấy được năm đó bị bỏng có bao nhiêu lợi hại.

"Là Thẩm gia của chúng ta." Thẩm Khước uốn nắn lời nói của Niếp Tuyết, "Về sau cũng không được nói Đại cô nương là thứ xuất nữa, nàng đã sớm được ghi tạc dưới danh nghĩa của mẫu thân, coi như là đích tỷ trên danh nghĩa."

Niếp Tuyết tranh luận: "Thứ xuất vẫn là thứ xuất, không phải được ghi tạc dưới danh nghĩa phu nhân là có thể thay đổi được sự thật nàng ta chui ra từ trong bụng người nào!"

Thẩm Khước "Haaa" cười ra tiếng, nói: "Bộ dáng này của ngươi cùng vú nuôi càng lúc càng giống rồi."

Hai người đều trầm mặc lại, năm trước vú nuôi của Thẩm Khước cũng đã mất, vứt bỏ lại hai nữ nhi cơ khổ lúc đó mới được chín tuổi.

Một lát sau, Thẩm Khước rũ mắt, nhẹ nói: "Nơi này là nhà của ta, ta cuối cùng cũng phải trở về."

Khí thế của Niếp Tuyết lập tức héo xuống, nàng đứng lên lấy khăn trên lưng Thẩm Khước xuống, da thịt dưới khăn có từng khối vết sẹo cực tối. Nàng lại nhíu mày nói: "Tiên sinh đã nói thuốc này một ngày cũng không thể ngừng, cô nương sáng nay người làm gì mà không chịu bôi dược! Ta biết rõ ngài là sợ mùi thuốc làm cho phu nhân không thích, thế nhưng cả gương mặt của phu nhân cũng không thấy..."

Niếp Tuyết nói qua, thanh âm càng ngày càng thấp, ánh mắt đã đỏ lên.

Giật mình tự thấy mình nói hơi nhiều, Niếp Tuyết ngước mắt nhìn Thẩm Khước, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta... có phải vừa lắm mồm không?"

"Ừ." Thẩm Khước thừa nhận, "Cũng may là ta, đổi lại chủ tử khác đã sớm một gậy đuổi ngươi đi."

Ngược lại, trên mặt Thẩm Khước lại không có ý tứ trách tội nào.

Niếp Tuyết thè lưỡi, động tác rất quen thuộc mà đem khăn thấm trong nước, sau đó lấy hộp dược trong rương gỗ bày ở một bên, kéo một chiếc ghế dựa hoa hồng nhỏ đến sau lưng Thẩm Khước, bản thân quỳ gối trên mặt ghế, cẩn thận bôi dược cao lên vết sẹo sau lưng Thẩm Khước.

Lúc bốn tuổi, Niếp Tuyết chính là quỳ gối sau lưng Thẩm Khước mà bôi thuốc cho nàng như vậy. Lúc đó trước người sau lưng Thẩm Khước đều bị bỏng, không thể nằm, cũng không thể nằm sấp, chỉ có thể đứng. Niếp Tuyết liền bò lên ghế, quỳ gối sau lưng Thẩm Khước tỉ mỉ thoa thuốc cho nàng.

Cái quỳ này chính là quỳ bảy năm.

Lúc đó dù sao Niếp Tuyết vẫn là một bên thoa thuốc, một bên khóc.

Nàng vừa khóc vừa nói: "Không đau, không đau, đều sẽ khá hơn. Tỷ tỷ về sau chiếu cố người, bảo hộ người, không bao giờ để cho người khác khi dễ người!"

Về sau khi nàng lớn hơn mấy tuổi, biết rõ Thẩm Khước là chủ tử, mình là hạ nhân, liền không còn tự xưng tỷ tỷ nữa. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn luôn xem Thẩm Khước là thân muội muội.

"Vừa bớt chút ít, tiên sinh nói qua ba năm năm nữa vết sẹo trên thân người có thể toàn bộ tiêu tán rồi." Niếp Tuyết cau mày lại dặn dò một câu: "Về sau phải thoa thuốc hai lần sớm tối, không được ngừng đâu đấy!"

"Ừ, ừ." Thẩm Khước đáp lời, bản thân tự bôi dược trên mu bàn tay bị bỏng.

Tám năm trước, nàng bị bỏng một nửa khắp người. Một cô nương gia, trên người có một chút vết sẹo cũng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân sau này, huống chi là hoàn toàn bị hủy hoại như nàng.

May mắn lúc ấy Thẩm lão gia tại chuyến đi Túc Bắc, làm quen được Lạc thần y nổi danh tại đó, liền mang nàng đến chỗ của Lạc thần y trị liệu.

Thế nhưng biến hóa dù sao vẫn làm cho người ta trở tay không kịp.

Không đến ba tháng Thẩm Khước bị đưa đến chỗ Lạc thần y, Thẩm gia lại bị triệu trở về Hoàng Thành. Thẩm gia bị gọi trở về cũng không phải là lên chức, mà là liên lụy đến một vụ án tham ô lớn, là bị áp trở về.

Mà Thẩm Khước bị lưu lại Túc Bắc, bên người nàng chỉ có vú nuôi cùng Niếp Tuyết.

Lại qua một năm, Lạc thần y cũng mất.

Thẩm Khước vĩnh viễn đều nhớ kỹ một năm nàng bốn tuổi kia, nàng ngâm mình trong thùng dược cả một ngày, Lạc thần y mất, vú nuôi bệnh nặng, không có người lo lắng cho nàng. Trên người nàng bị bỏng có một chút bong bóng vỡ ra, nóng rát mà đau đớn. Nước sắp kết băng, nàng vừa lạnh vừa đói, đây là lần đầu tiên nàng biết rõ cái gì là tuyệt vọng. Cuối cùng lúc nàng sắp bất tỉnh, Thích Giác xách nàng bẩn thỉu như vậy từ trong làn nước lạnh buốt ra.

Nàng giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, gắt gao trèo trong ngực Thích Giác, co lại mà khóc.

Thích Giác cởi thắt lưng, giấu thân thể nho nhỏ của nàng ở trong áo bào, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ngoan, về sau ta nuôi dưỡng ngươi."

Thẩm Khước trong nháy mắt liền ngừng khóc.

Giữa mũi miệng đều là mùi thuốc nhàn nhạt trên thân Thích Giác. Ngay lúc đó Thẩm Khước động một cái toàn thân bị bỏng đều đau đớn không thôi. Thế nhưng nàng còn nỗ lực nghiêng thân thể, ngước cổ nhìn tới bên sườn mặt Thích Giác.

Thẩm Khước ngơ ngẩn.

Nàng cảm thấy sườn mặt của Thích Giác thật sự đẹp nhất thiên hạ, lúc ấy nàng nghĩ như vậy, về sau trưởng thành thấy càng nhiều người hơn, nàng lại càng thêm cho rằng là như vậy.

Ngay cả khi hắn không nhìn thấy.

Thẩm Khước nằm ở trên bàn trang điểm, suy nghĩ bay trở về Túc Bắc. Nàng giống như lại nhìn thấy tiên sinh đánh đàn dâng hương, chơi cờ và nghe tuyết rơi.

"Cô nương?" Niếp Tuyết nhẹ kêu một tiếng, Thẩm Khước cũng không có phản ứng, nàng hơi thở dài, đúng là ngủ rồi.

Niếp Tuyết nhón chân xuống ghế, nhẹ chân nhẹ tay đem dược cao thu thập xong, lại đem khăn giặt sạch, làm xong những thứ này trở về trông thấy Thẩm Khước còn chưa tỉnh. Niếp Tuyết tính thời gian, liền đi tịnh phòng đổi nước.

Thẩm Vi nói Túc Bắc rét lạnh, mùa đông đến nước tắm còn không có quả thực là buồn cười. Thẩm Khước lúc nhỏ, mỗi ngày đều ngâm mình nửa canh giờ ở trong thùng tắm đấy.

Đổi một thùng nước, toàn bộ tịnh phòng đều bay mùi thuốc nhàn nhạt.

"Cô nương, tỉnh. Nước đổi xong rồi."

Niếp Tuyết đẩy nhẹ Thẩm Khước một cái, Thẩm Khước liền tỉnh. Vừa mới tỉnh dậy, nàng có một chút không thích ứng, hơn nữa vành mắt có chút đỏ.

"Đây là thế nào? Gặp ác mộng hả?" Niếp Tuyết cẩn thận dò xét sắc mặt Thẩm Khước.

"Niếp Tuyết," Thẩm Khước cầm chặt tay Niếp Tuyết, "Ngươi nói chúng ta đều rời đi, tiên sinh một mình lưu lại Túc Bắc có thể cô đơn hay không?"

Niếp Tuyết nhíu nhíu mày, nói: "Chắc có lẽ là không... Tính tình tiên sinh yêu thích yên tĩnh, ngày thường ghét nhất ta nhao nhao."

Thẩm Khước không nói, nàng buông tay Niếp Tuyết ra, vượt qua tấm bình phong thêu lục linh khổng tước* đi tịnh phòng. Nàng muốn đi tắm sớm rồi đi ngủ, ngày mai còn một trận chiến lớn đang chờ nàng đây.

*lục linh khổng tước: chim công lông xanh

Lần này trở về không chỉ bởi vì nơi này là nhà của nàng.

Trận lửa lớn năm đó thật kỳ lạ, nàng cũng không tin đây chẳng qua là ngoài ý muốn. Lần này trở về nàng nhất định phải tra rõ ràng chân tướng năm đó, người kia làm nàng chịu đau khổ nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên muốn bắt được người đó.

Tiên sinh đã dạy nàng từ nhỏ:

Sống hào hoa phong nhã, đứng ở trên đầu địch nhân cười nói không quan hệ, mới thật sự là lấy dao cùn mài thịt*.

*lấy dao cùn mài thịt: làm chuyện vô nghĩa, không giải quyết được gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro