Chương 7: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cv + Edit + Beta: Jenny

Hà thị mang theo hai nha hoàn vội vã chạy tới Chiết Tranh viện.

"Ngươi hỗn tiểu tử này! Mau ra khỏi khuê phòng của muội muội ngươi!" Nàng vò khăn tay chỉ vào cửa phòng đang đóng, tức giận đến phát run.

Thẩm Khước rõ ràng cảm giác được sau khi nghe thấy âm thanh của Hà thị, sắc mặt Thẩm Hưu càng thêm khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo tia cừu hận làm lòng người kinh hãi.

Thẩm Khước cả kinh, nàng nhẹ nhàng lắc lắc cổ tay Thẩm Hưu, sắc mặt của Thẩm Hưu mới tốt hơn một chút.

"Mẫu thân cũng là quan tâm tới ta, không phải cố ý chỉ trích huynh. Ta đi mở cửa." Thẩm Khước vòng qua Thẩm Hưu, mở cửa ra, lôi kéo Thẩm Hưu đi ra ngoài.

Nhìn tay hai huynh muội lôi kéo cùng một chỗ, Hà thị cứng đờ. Nàng đè xuống hỏa khí trong nội tâm, nhìn Thẩm Hưu, chất vấn: "Ngày mai mới là ngày trở về, ngươi như thế nào hôm nay đã trở lại, có phải là lén lút trở về không, vì sao ngươi vừa về đến liền không yên ổn! Ngươi có biết ngươi dọa A Ninh thành cái dạng gì rồi không! Nàng mới có năm tuổi! Ngươi có bộ dáng của ca ca không!"

Thẩm Hưu trợn trắng mắt, làm như không nghe thấy, hai mắt nhìn trời.

Thẩm Lưu cũng chạy tới, nhìn thấy Hà thị đã ở đây, sắc mặt nàng hòa hoãn trở lại, ném cây roi trong tay cho nha hoàn. Không sai, lúc nàng chạy tới đây, trong tay cầm một cây roi chín đoạn.

"Mẫu thân..." Thẩm Khước muốn khuyên can.

"Ngươi im ngay cho ta!" Hà thị hô một tiếng quát chói tai, cắt ngang lời Thẩm Khước.

Thẩm Hưu quay sang trừng nàng, tức giận nói: "Rống cái gì mà rống, bà thì có bộ dạng của mẫu thân sao?"

Thẩm Khước kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hưu, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Hưu đã ương ngạnh đến tình trạng này, càng không nghĩ đến hắn lại giúp mình nói chuyện. Theo lý, hắn ngay cả mẫu thân cũng chống đối, vì sao lại giúp đỡ Thẩm Khước? Chỉ bởi vì nàng và hắn là song sinh sao?

"Ngươi!" Hà thị tức giận đến suýt ngất đi, "Ta lẽ ra không nên sinh ra ngươi!"

Thẩm Hưu cười lạnh, nói: "Nếu không sinh ra ta, bà đã không thể làm chủ mẫu của Thẩm gia."

Sắc mặt Hà thị trở nên cực kỳ khó coi, Thẩm Lưu qua đỡ Hà thị, quay đầu trừng mắt với Thẩm Hưu: "Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, nói xem giống cái gì! Sao có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy!"

Mẹ đẻ của Thẩm Lưu lúc sinh nàng bị khó sinh mà mất, từ lúc sinh ra Thẩm Lưu đã được dưỡng bên người của Hà thị.

Trận răn dạy cùng tranh luận này đã sớm khiến cho hạ nhân hầu hạ quỳ đầy đất, thở cũng không dám thở mạnh. Mà Thẩm Khước cũng lâm vào khiếp sợ thật lâu không thể hồi phục tinh thần, nàng nheo mắt lại ngẩng đầu quan sát phía đông. Ánh mặt trời đã lên cao rồi, nhưng mặt trời vừa mới lên mà đã chiếu gắt đến như vậy.

Thẩm Khước vươn tay lau mồ hôi ngay thái dương.

Động tác thật nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt của Thẩm Hưu, Thẩm Hưu liếc nhìn nàng một cái, hỏi: "Muội rất sợ nóng?"

"Ta..."

Thẩm Khước muốn nói một câu "Ta không sao", nhưng mới vừa nói được một chữ "Ta", đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người ngã về phía sau.

"Thẩm Khước!" đồng tử Thẩm Hưu mãnh liệt phóng đại, vững vàng tiếp được thân thể nho nhỏ của Thẩm Khước. Hắn vội vàng hô lớn với đám hạ nhân quỳ đầy đất: "Đều là người chết sao? Còn không mau đi mời đại phu!"

Thẩm Khước cũng không phải là sinh bệnh, mà là bị cảm nắng.

Đại phu hỏi: "Tam cô nương có phải đã vài đêm nay đều ngủ không được ngon?"

"Cái này..." Hà thị đáp không được.

Đại phu lại hỏi: "Gần đây nhất có phải Tam cô nương không thể nào ăn món chính, chỉ ăn trái cây, còn là trái cây ướp lạnh?"

Hà thị trầm mặc.

Đại phu hỏi tiếp: "Gần đây Tam cô nương có phải có tâm sự gì hay không?"

Hà thị ho nhẹ một tiếng che giấu sự lúng túng.

Nàng đáp không được, nàng cái gì cũng không biết. Nàng chuẩn bị tiểu viện cho Thẩm Khước có thể nói là đã tốn hết tâm tư, mọi thứ tại đông tại tây đều là cho thể diện lớn nhất. Nàng cung cấp thức ăn ngon cho Thẩm Khước, nhưng mà nàng xác thực là không hề quan tâm đến Thẩm Khước, thậm chí lôi kéo nàng nói vài lời mẹ con hỏi thăm thân thể đều không có.

Thẩm Hưu nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Khước trong mơ hồ đã mơ rất nhiều giấc mộng, trong mộng đều là nhớ thương Túc Bắc.

Nàng mơ thấy thời gian lúc trước, chung quy vẫn là mùi vị của những thứ dược thảo kia trộn lẫn với nước mắt đắng chát. Giống nhau, trong mỗi một giấc mộng đều là thân ảnh của Thích Giác.

Nàng sợ Thích Giác, mấy năm nay đã đỡ hơn một ít. Mỗi lúc ở trước mặt Thích Giác nàng đều nghe lời giống như con thỏ nhỏ, đi đường đều là điểm lấy mũi chân mà đi, sợ tiên sinh của nàng có một chút xíu nhíu mày. Bảy năm này, trong thế giới của nàng chỉ có một mình Thích Giác, hắn là thân nhân duy nhất của nàng.

Thẩm Khước một bên mơ mơ màng màng nằm mộng, một bên cũng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên tai. Nàng nghe thấy cái miệng của Niếp Tuyết không ngừng càm ràm. Nàng nghĩ đợi nàng tốt lên nhất định phải thưởng cho nàng ấy vài gậy.

Nàng biết rõ Hà thị đã tới mấy lần, mỗi lần đứng ở bên giường hơn nửa ngày, cuối cùng lại thở dài rời đi, cả tay của nàng cũng không hề chạm qua.

Thẩm Hưu mỗi lần tới đây đều muốn đập phá lung tung mắng chửi người, về sau cũng không biết ai nói với hắn như vậy sẽ ầm ĩ đến Thẩm Khước, hắn mới an tĩnh trở lại.

Lúc sau Thẩm Khước lại ngủ một giấc mới nhớ tới người răn dạy Thẩm Hưu chính là Thẩm Lưu.

Thẩm Khước dù sao cũng không ngủ mãi, lúc nàng tỉnh dậy cả người ngơ ngác nhìn qua rèm che. Giống như tất cả xương cốt tứ chi chỉ có một cảm giác oi bức. Loại cảm giác này làm cho nàng muốn tiếp tục nằm ngủ.

Bọn nha hoàn hầu hạ hỏi nàng muốn ăn chút gì, nàng chỉ luôn nói: "Băng..."

Thế nhưng không ai dám cho nàng băng một lần nữa.

Ngày thứ hai Thẩm Khước bị bệnh, phụ thân nàng Thẩm Nhân liền tới xem qua nàng, đứng ở bên giường nói chuyện với nàng một hồi lâu. Thẩm Nhân người này, một bộ dung mạo phong lưu phóng khoáng, hài tử đều đã lớn như vậy, nhưng vẻ tuấn tú vẫn như cũ không giảm. Hình dáng mặt mày Thẩm Khước rất giống với Thẩm Nhân. Thế nhưng trên trán Thẩm Nhân luôn che phủ một tầng u sầu, như thể tản ra tâm sự.

Ngay cả Thẩm Lão phu nhân đều đã sang đây nhìn qua nàng, lão thái thái vừa nhìn thấy bộ dáng gầy gò của Thẩm Khước nước mắt liền rơi xuống, người trong nhà cũng không dám để cho bà tới đây nữa.

Thẩm Khước một lần bệnh này chính là bệnh hơn nửa tháng. Thỉnh an cùng đi học đều được miễn, toàn bộ đại phu của Ngạc Nam đều được mời đến mấy lần, ngay cả thái y trong nội cung cũng tới xem qua. Toàn bộ Ngạc Nam vì vậy cũng biết Thẩm gia có một đích nữ được dưỡng bên ngoài từ nhỏ bây giờ quay về rồi, hơn nữa còn bệnh dậy không nổi. Nhìn động tĩnh này của Thẩm gia, ai cũng biết nữ nhi này quả thực là được Thẩm gia để ý.

Trong Chiết Tranh viện thấm nồng nặc mùi thuốc, tại ngày mùa hè nóng bức như thế này đặc biệt gay mũi. Những hạ nhân kia lúc đi qua Chiết Tranh viện đều muốn bước đi nhanh hơn. Nhưng với Thẩm Khước đã thân thiết với mùi thuốc vẫn có thể bình ổn tinh thần.

Trong nội tâm nàng đều rõ ràng, mình không thể nào bị bệnh được. Nếu nàng chết rồi, không biết có thể kiếm được vài giọt nước mắt rẻ mạt của người nào không.

Thời gian của mình, nàng phải sống sót thật tốt.

Sáng sớm này, Thẩm Hưu lại đây xem nàng.

Thẩm Khước nỗ lực mở mắt ra nhìn hắn, nhẹ nói: "Ca ca gần đây một mực ở nhà sao? Không cần đi thư viện sao?"

"Ta đi rồi!" Thanh âm Thẩm Hưu rầu rĩ, hắn sớm có thói quen mới vừa mở miệng liền nổi giận, nhưng mà đối với Thẩm Khước hắn liền cố nén ngọn lửa không tên này. Giọng điệu này nghe qua vừa quái dị vừa buồn cười.

Trên mặt Lục Nghị cùng Hồng Nê hầu hạ một bên không hiện sắc thái, trong nội tâm lại vô cùng ngạc nhiên. Bộ dáng này của Thẩm Hưu, các nàng chưa hề gặp qua.

"Nghỉ ngơi đi! Chốc nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến." Thẩm Hưu nói.

Thẩm Khước nhẹ giọng dặn dò: "Đã đến thư viện, thì nên nghe lời tiên sinh cho thật tốt, đừng làm cho phụ thân, mẫu thân mất hứng."

"Không phải đi thư viện, Trầm Tiêu Quân quay về Ngạc Nam rồi, phụ thân bảo ta cầm thiếp mời đi thăm hỏi! Cảm tạ hắn chiếu cố muội mấy năm nay!' Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn, hắn đứng dậy rời đi, lại phát hiện góc áo bị níu lại. Hắn cúi đầu, liền nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé trắng nõn níu lại góc áo của hắn.

Thẩm Khước vịn nửa người đứng dậy, ngửa đầu nhìn qua hắn, khẩn thiết nói: "Có thể mang ta cùng đi không?"

Trong mắt nàng có ánh sáng mà Thẩm Hưu chưa từng nhìn thấy qua.

"Không được! Thân thể này của muội đã thành cái dạng gì rồi hả? Chỉ sợ cả bước đi cũng không được! Không thể đi!" Thẩm Hưu nói giọng cực lớn rồi đứng lên.

Thẩm Khước lung lay cánh tay của Thẩm Hưu, đáng thương nói: "Tiên sinh chiếu cố ta nhiều năm như vậy, lại là sư phụ của ta, đau khổ dạy bảo ta nhiều năm như vậy, hắn quay về Ngạc Nam rồi, ta đương nhiên muốn đi cúi đầu bái hắn."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khước một hơi nói nhiều như vậy từ khi bị bệnh, nói xong cũng bắt đầu thở gấp.

Thẩm Hưu còn cự tuyệt: "Hôm nay bên ngoài mặt trời rất nóng! Muội vừa ra cửa có khi bất tỉnh đấy!"

"Ngồi ở trong kiệu nắng cũng không chiếu đến! Ta còn có thể che lấy đầu, che dù. Luôn có biện pháp không bị phơi nắng! Cầu huynh..." Thẩm Khước nhếch môi làm nũng với Thẩm Hưu. Giọng nói của nàng vốn đã mềm mại, làm nũng như thế này, càng có vẻ điềm đạm đáng yêu nói không nên lời.

Thẩm Hưu đã lớn như vậy đây là lần đầu tiên nếm phải mùi vị mềm lòng.

"Nếu muội không thoải mái lập tức nói với ta, không cho phép cậy mạnh!" Thẩm Hưu thất bại dưới trận đánh.

Thẩm Khước liên tục gật đầu, vội vàng đáp ứng: "Ca ca, huynh không nhớ sao, tiên sinh là đệ tử thân cận của Lạc thần y. Những năm này cũng là tiên sinh điều trị thân thể cho ta, nói không chừng ta đi đến chỗ của tiên sinh, tiên sinh còn kê đơn thuốc cho ta nữa đấy!"

Thẩm Hưu lúc này mới thật sự mang Thẩm Khước đi qua.

Gương mặt Thẩm Khước tươi cười giãn ra, gò má tái nhợt lại có khí sắc, Thẩm Hưu thấy được liền sững sờ.

Thẩm gia đã có người bắt đầu truyền tin Tam cô nương mới từ Túc Bắc trở về sắp không xong rồi. Bây giờ lại đột nhiên nghe nói Tam cô nương muốn ra cửa! Hà thị là người đầu tiên không đáp ứng, thế nhưng lúc nàng vội vã đuổi theo đi ra chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng xe ngựa đã đi xa.

Thẩm Khước cho rằng Hà thị sẽ không đồng ý, cho nên nàng theo Thẩm Hưu lên ngựa rồi mới bảo Lục Nghị đi xin phép Hà thị.

Lúc này, Hà thị tức giận đến giậm chân, cằn nhằn: "Hỗn trướng! Ca ca không đúng mực! Nha đầu kia cũng không biết xấu hổ! Khi còn bé cùng nam nhân ở cùng nhau, trưởng thành còn xông vào phủ đệ của nam nhân! Còn biết xấu hổ hay không? Quả nhiên là lớn lên từ cái địa phương thâm sơn cùng cốc Túc Bắc kia!"

Tô ma ma cùng theo nàng cúi đầu, cũng không dám nói gì, trong nội tâm lại âm thầm nghĩ: Tam cô nương cùng nam nhân không có quan hệ huyết thống sinh hoạt chung một chỗ từ nhỏ còn không phải là do người ban tặng.

Trên đường đi, Thẩm Khước rất nhiều lần hỏi Thẩm Hưu còn bao lâu nữa mới đến.

"Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!" Thẩm Hưu mỗi lần đều nói như vậy. Thẩm Hưu nhìn bộ dáng muội muội mình lo lắng, trong nội tâm không biết là tư vị gì. Nhất là một vòng ánh sáng kỳ dị trong mắt Thẩm Khước kia tương đối đả thương lòng tự ái của hắn. Hắn là thân ca ca của nàng! Như thế nào lại chưa bao giờ thấy nàng nhìn mình như vậy? Hừ! Thế nhưng nghĩ lại, những năm này, thiệt thòi cho Thích Giác chiếu cố Thẩm Khước, nếu không có Thích Giác, lúc này không biết Thẩm Khước sẽ thành cái dạng gì.

Ba chữ "Trầm Tiêu phủ" phiêu dật xuất hiện trong tầm mắt rõ ràng, trong mắt Thẩm Khước đúng là nhiễm lên một tầng hơi nước.

Nàng thật không ngờ tại Ngạc Nam còn có một Trầm Tiêu phủ, càng không nghĩ đến còn có cơ hội gặp lại tiên sinh.

"Ca ca, chúng ta xuống xe nhanh một chút đi!" Thẩm Khước rất gấp, trong nội tâm nàng rất bất an, lo lắng xảy ra biến cố gì, không chừng lại có người nào đó đột nhiên xuất hiện đem nàng bắt đi, không cho nàng gặp tiên sinh.

"Hừ!" Thẩm Hưu buồn bực xuống xe, đầu tiên cau mày trừng mắt liếc nhìn mặt trời nóng rát, rồi mới đỡ Thẩm Khước xuống xe ngựa.

Một nam đồng nhỏ tuổi tầm mười hai mười ba tuổi đẩy cửa đi ra, kinh ngạc nhìn Thẩm Khước đang xuống xe, nói: "Hai tháng không thấy, cô nương lại gầy đi không ít. Cẩn thận tiên sinh lại giáo huấn người!"

Thẩm Khước ngượng ngùng cong mi mắt, nói: "Ngư Đồng, nếu tiên sinh giáo huấn ta, ngươi cần phải giúp đỡ một chút đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro