Chương 9: Xử phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cv + Edit + Beta: Jenny

"Không, không có, ta rất tốt. Thẩm gia đối với ta rất tốt..., mẫu thân cho ta tiểu viện thật lớn. Ta nhìn thấy phụ thân của ta rồi, giống như trong ấn tượng của ta. Tổ mẫu rất thương ta, trong nhà còn có rất nhiều tỷ muội. Còn có ca ca cũng vừa vặn đối với ta rất tốt, còn có..."

"Thẩm Khước." Thích Giác cắt ngang lời nàng nói, thanh âm phát lạnh.

Thẩm Khước sững sờ đứng lên, có chút tay chân luống cuống. Chỉ có khi nàng phạm sai lầm, khi tiên sinh muốn đánh tay nàng mới gọi cả họ tên nàng ra như vậy. Nàng gấp gáp nói: "Tiên sinh, ta không có nói sai, ta thật sự rất tốt. Tiên sinh nếu người không tin có thể hỏi Niếp Tuyết, lần sau ta nhất định mang nàng đến!"

Thẩm Khước nói mấy thứ gì đó Thích Giác cũng không muốn nghe, hắn chỉ cảm thấy tay nhỏ trong lòng bàn tay mình muốn rời ra, trong tay liền cảm thấy trống rỗng.

"Ngồi xuống." Thích Giác khẽ thở dài một tiếng, tựa đầu ở trên ghế dài, hướng đến mặt trời nheo mắt lại, không nói gì thêm.

Thẩm Khước ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn qua bộ dáng nhíu nhíu mày của Thích Giác.

Gió mùa hạ thổi tới, mang theo cảm giác mát mẻ khó có được và quét sạch đi mùi hương thơm nồng. Thẩm Khước cảm thấy có chút buồn ngủ, nàng học bộ dáng của Thích Giác, tựa lưng vào ghế ngồi, nheo mắt lại hướng mặt trời cực nóng.

Nàng từ nhỏ, đã ưa thích bắt chước Thích Giác.

Nắng thật gắt.

Thẩm Khước nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại.

Lúc đầu đối diện mặt trời, dù cho nhắm mắt lại cũng có thể trông thấy ánh sáng màu vàng. Thẩm Khước hơi hơi kinh ngạc, đúng là nhất thời không còn cảm thấy mặt trời nóng đến mức nướng người như vậy nữa, thậm chí còn có một cỗ ấm áp theo da mặt mỏng tiến vào thân thể của nàng, rất thoải mái.

"Tiên sinh..."

"Ừ?"

Thẩm Khước không có đáp lại, hô hấp nàng đều đều, đúng là đã ngủ rồi.

Thẩm Khước ngủ cho đến buổi chiều mặt trời dần chìm xuống phía tây.

Nàng là bị đói tỉnh.

Sáng sớm đã cùng Thẩm Hưu đến Trầm Tiêu phủ, sau đó đến buổi trưa lại ngủ, mãi cho đến canh giờ này cũng chưa ăn gì.

Thẩm Khước dụi dụi mắt, có chút mơ hồ.

"Tiên sinh?" Nàng gọi.

"Ừ." Thích Giác cách nàng không xa.

"A..." Thẩm Khước lại nhắm mắt lại.

Sau một lúc lâu, Thẩm Khước mãnh liệt mở mắt ra.

Ở giữa nhà ấm trồng hoa đặt một cái bếp lò nhỏ, trên lò lửa có một cái nồi nấu cháo, có mùi thịt từ trong nồi bay ra.

Mà lúc này Thích Giác tùy ý ngồi dưới đất, vạt sau áo bào trắng muốt lót trên mặt đất. Trong tay hắn cầm quạt, quạt cho lửa than vừa phải.

"Tiên sinh, làm sao lại tự mình nấu ăn, để ta làm là được rồi!" Thẩm Khước vội vàng đứng dậy đi qua, ngồi xổm bên cạnh Thích Giác.

"Cũng xong cả rồi." Thích Giác buông cây quạt xuống.

"Được rồi." Thẩm Khước cầm lấy một miếng vải bố trên bàn đá bên cạnh, cầm cái nồi trên lửa than đặt ở trên bàn đá. Nàng cẩn thận từng li từng tí mở nắp ra, mùi thịt liền xông vào mũi.

"Là thịt bồ câu!" Thẩm Khước ngẩng mặt cười lên.

Thích Giác mỉm cười gật đầu.

Thẩm Khước có chút nghi hoặc hỏi: "Ta ngủ lâu như vậy, ca ca của ta đâu rồi? Chúng ta ăn thôi sao? Mặc kệ hắn?"

"Lúc chiều ca ca ngươi tới một chuyến, trông thấy ngươi ngủ ở đây cũng không có gọi ngươi dậy. Hắn và Ân Nhị công tử ra ngoài chơi, vẫn chưa trở về." Thích Giác nói qua, xếp hai chén sứ trắng nhỏ trên bàn đá.

"A..." Thẩm Khước không suy nghĩ nhiều, múc tràn đầy hai chén cháo thịt bồ câu.

Nàng múc một muỗng thật to ăn thử, còn chưa nuốt xuống, liền đẩy cái bát khác đến trước mặt Thích Giác. Thích Giác nếm thử một miếng, liền buông muỗng. Cháo này vốn là dược thiện cố ý nấu cho Thẩm Khước, hắn cũng không thích ăn thịt.

"Tiên sinh, người phải ăn nhiều thịt một chút mới tốt!" Thẩm Khước lại ăn một muỗng, nói từng chữ không rõ ràng lắm.

Thích Giác quả thật lại ăn thêm một muỗng.

"Tiên sinh, về sau đừng tự mình nấu cháo nữa, cẩn thận bếp lò làm bị thương tay người!" Thẩm Khước nói. Nàng ngẩng đầu, nhìn qua Thích Giác, lông mày cong cong.

"Được." Thích Giác ngừng lại, rồi đáp ứng.

Lúc Thẩm Hưu đi đến nhà ấm trồng hoa chính là nhìn thấy một màn như vậy. Hắn ngu ngơ hơn nửa ngày mới hung hăng trừng mắt liếc Hồng Nê đang canh giữ ở cửa nhà hoa, Hồng Nê rụt cổ một cái, lui về phía sau một bước. Thẩm Hưu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nặng nề hừ lạnh một tiếng, lại quay người rời đi. Từ trưa đến giờ hắn đã ghé qua nhiều lần, mỗi lần đều thấy Thẩm Khước đang ngủ. Mấy ngày nay Thẩm Khước ăn không ngon, ngủ không yên, Thẩm Hưu làm sao đành lòng đánh thức nàng. Lúc này tới đây rốt cuộc cũng thấy nàng tỉnh dậy, không nghĩ tới lại đang ăn. Nhìn nàng ăn ngon như vậy, hắn lại không nỡ gọi nàng.

Mà thôi, để cho nàng lưu lại trong chốc lát vậy, tối đa nửa canh giờ!

Chờ Thẩm Khước ăn sạch một chén cháo thịt bồ câu rồi buông bát, Thích Giác đột nhiên hỏi: "Hôm nay có nóng không?"

Thẩm Khước muốn nói rất nóng, thế nhưng nàng suy nghĩ một chút, hình như cũng không quá nóng thì phải?

Nàng có chút do dự nói: "Tiên sinh, A Khước không thích Ngạc Nam. Nơi đây thật nóng, mặt trời muốn đem ta thiêu trụi. Thế nhưng lại rất kỳ quái, hôm nay lẽ ra là rất nóng. Nhưng ta lại không cảm thấy không thoải mái, cái này là vì sao đây?"

Nàng quay đầu về phía Thích Giác, tóc dài như thác nước đổ xuống khắp nơi.

"Bởi vì ta ở chỗ này." Thích Giác cong cong khóe miệng.

Thẩm Khước sững sờ, nàng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, rồi thở phào thật dài một cái, nói: "A Khước hiểu rồi, mấy ngày nay là ta nghĩ sai. Không nên cả ngày nghĩ ngợi lung tung, lại càng không nên sinh ra tham niệm. Là ta có ý nghĩ xằng bậy, lại cầu mà không được, tích tụ trong lòng không được xả ra. Trong tâm trong sạch, tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài."

Nàng cúi đầu xuống, rầu rĩ.

"Còn nhớ lúc trước khi rời khỏi Túc Bắc, ngươi đã nói với ta những gì không?"

Thẩm Khước nặng nề gật đầu, nói: "Nhớ kỹ. A Khước quay về Ngạc Nam là để hưởng phúc đấy!"

Thích Giác gật đầu, hỏi: "Sau khi quay về Thẩm gia có còn không quan tâm mà mê man rồi lại ăn băng không?"

Thẩm Khước khẽ hừ một tiếng, nỉ non: "Tiểu hỗn trướng Niếp Tuyết kia, lại vụng trộm truyền tin tức, ta nên thưởng nàng vài gậy!"

Nếu như là kiếp trước, Thích Giác sẽ vừa lòng với thiện ý báo cáo của Niếp Tuyết, nhưng mà Thích Giác đã chết qua một lần lại nói: "Đúng."

"Tiên sinh, người nói cái gì?" Thẩm Khước kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

"A Khước, có lẽ về sau sẽ có rất nhiều người đối tốt với ngươi, nhưng ngươi không thể vì nhớ mãi một chút ân huệ của người khác mà xem nhẹ lỗi lầm của hắn. Thiện ý trong lòng mỗi người đều nên có chừng mực. Ngươi cho rằng trong lòng ngươi có thiện ý, đối với người rộng lượng thì kết quả cũng chưa hẳn là thiện ý như vậy." Thích Giác chậm rãi lên tiếng.

Thẩm Khước chăm chú nhíu lại lông mày, nàng lặng yên cả buổi, chậm rãi lắc đầu, nói thực tình: "Tiên sinh, ta không hiểu."

Thích Giác kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Niếp Tuyết một lòng đối đãi với ngươi, nàng cảm thấy nói cho ta biết tình cảnh là tốt cho ngươi. Nhưng mà có chút sự tình ngươi cũng không muốn để cho ta biết rõ. Nếu ngày sau nàng tín nhiệm người nào, lại đem chuyện của ngươi nói cho hắn biết thì sao? Lại nếu như, ta vốn chính là người xấu thì sao?"

"Tiên sinh không phải người xấu!" Thẩm Khước lập tức phản bác, thế nhưng lời Thích Giác nói nàng đã thật sự nghe hiểu rồi.

"Ừ, ta không phải người xấu." Thích Giác mỉm cười đáp lời.

"Lời tiên sinh nói, ta đều hiểu rồi, ta biết phải làm sao." Thẩm Khước nói. Nàng nhìn cửa nhà hoa, Thẩm Hưu đứng ở đó đang lườm nàng. Nàng vội vội vàng vàng xoay đầu lại, làm như không nhìn thấy Thẩm Hưu.

"Cần phải trở về rồi." Thích Giác nhẹ giọng nói.

Thẩm Khước bĩu môi, cảm giác không muốn vô cùng to lớn. Thế nhưng nàng cũng biết không thể ở lâu, nán lại Trầm Tiêu phủ cả một ngày đã rất không nói nổi rồi, trở về không chừng cũng bị răn dạy một trận. Thế nhưng nàng chính là không nỡ rời đi.

Nàng cảm thấy Trầm Tiêu phủ mới chính là nhà của nàng.

Thẩm Hưu đi tới, kéo tay Thẩm Khước, đen mặt nói: "Cần phải trở về."

Thẩm Khước đứng lên, nói: "Lần sau, ta lại đến thăm tiên sinh!"

Ánh mắt nàng buồn bã.

Lần sau? Không biết tới khi nào mới được gặp lại tiên sinh.

Thích Giác khẽ gật đầu với Thẩm Hưu, bỗng nhiên lại mở miệng: "Hương Lô yến mấy ngày nữa, ngươi đi đi."

Thẩm Hưu đối với ngữ khí mệnh lệnh này của Thích Giác thật bất mãn hết sức, hắn một tay kéo Thẩm Khước bên người Thích Giác qua, tức giận nói: "Thân thể kém như vậy, không được đi đâu cả!"

"Ta đi!" Trên mặt Thẩm Khước có một tia hy vọng, "Tiên sinh cũng sẽ đi, đúng không?"

Thích Giác gật đầu, khóe miệng chứa ý cười.

Thẩm Hưu lại nằng nặng hừ một tiếng.

Thẩm Khước cùng theo Thẩm Hưu rời đi hai bước, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn qua Thích Giác. Thích Giác khom người, lần mò theo dàn dây leo, lấy một đóa hoa ngọc trâm sắp héo rũ xuống. Giống như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Khước, ánh mắt trống rỗng liền nhìn sang.

Thẩm Khước hoảng hốt, vội vàng xoay người lại.

Đến khi Thẩm Khước trở về Thẩm gia, người Thẩm gia kinh ngạc phát hiện Tam cô nương mấy ngày trước còn tưởng rằng không qua khỏi, bây giờ nét mặt tỏa sáng, nhìn không ra nửa điểm bị bệnh.

Hai huynh muội đồng lòng nhất trí lời nói. Thích Giác đã bắt mạch, thi châm, nấu thuốc, chẩn trị và chữa bệnh cho Thẩm Khước hơn nửa ngày, lại thần kỳ mà làm cho Thẩm Khước khỏe lên. Người Thẩm gia cảm thán y thuật đệ tử thân cận của Lạc thần y quả thật khó lường.

Hà thị trên danh nghĩa sang đây nhìn xem Thẩm Khước, thực tế là muốn hưng sư vấn tội. Thế nhưng nhìn Thẩm Khước sắc mặt hồng nhuận phơi phới, bệnh quả thật tốt hơn phân nửa, liền nhịn xuống lời muốn nói, cái gì cũng không nói. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được hồ nghi: Không phải là nàng giả bệnh đấy chứ?

"Mẫu thân," Thẩm Khước ngoan ngoãn nói: "Thân thể nữ nhi đã tốt, rất muốn cùng bọn tỷ muội cùng đi đọc sách học quy củ."

Hà thị có chút do dự.

Thẩm Khước còn nói: "Nữ nhi đã đáp ứng tổ mẫu không thể làm mất mặt tại Hương Lô yến."

Trên mặt Hà thị liền lộ ra thần tình chán ghét. Nàng không nghĩ tới Thẩm Khước còn muốn tới Hương Lô yến, bây giờ mới có mười một tuổi liền lo lắng đến Hương Lô yến, có phải là muốn nịnh bợ các thế gia, muốn sớm ngày gả vào danh môn thế gia sao? Quả thật là từ nhỏ cùng ngoại nam ở một chỗ, đúng là không biết xấu hổ.

"Tùy ngươi vậy!" Hà thị không kiên nhẫn nói, "Hôm nay nhìn ngươi khỏe lên, ta cũng yên tâm. Mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, liền đi khỏi.

Hà thị cũng không phải là không biết che giấu tâm tình của mình, mà là đối với Thẩm Khước, nàng căn bản không muốn che giấu.

"Tiễn đưa mẫu thân." Thẩm Khước cong cong gối, quy củ hành lễ.

Chờ Hà thị đi xa, Niếp Tuyết chào đón: "Sắc mặt cô nương đã tốt hơn nhiều, cô nương có mệt hay không? Có muốn rửa mặt không? Hay là ăn chút gì đi? Niếp Tuyết đi làm cho người!"

Thẩm Khước liếc nhìn Niếp Tuyết, một mình đi đến ghế hoa hồng nhỏ ngồi xuống, nói: "Hôm nay lúc ta đi Trầm Tiêu phủ, phát hiện hạ nhân hầu hạ chỗ tiên sinh rất ít, ngay cả một nha hoàn cũng không có. Niếp Tuyết, hay là ta đưa ngươi cho tiên sinh đi."

Thẩm Khước lặng yên nhìn qua Niếp Tuyết, ánh mắt trong suốt.

Niếp Tuyết bối rối, hơn nửa ngày không kịp phản ứng.

Thẩm Khước cười cười: "Ngươi muốn bây giờ đi cũng được. Nhưng mà ta thấy canh giờ không còn sớm, ngày mai lại đi cũng được. Huống chi còn phiền toái ngươi đem công việc bàn giao lại cho Lục Nghị cùng Hồng Nê."

Niếp Tuyết "phù phù" một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch. Giọng nói nàng run rẩy nói: "Cô nương, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên lén lút sau lưng người. Cầu cô nương tha thứ cho nô tỳ lúc này, đừng đem nô tỳ tặng cho người khác!"

Niếp Tuyết bắt đầu dập đầu, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cả cơ thể bắt đầu phát run. Nàng biết rõ, Thẩm Khước đang thực sự tức giận, vậy mà muốn tặng nàng cho người khác!

"Ta biết rõ ngươi không muốn đi." Thẩm Khước bình tĩnh nói.

"Vâng! Cô nương trách phạt nô tỳ như thế nào cũng được, van cầu người đừng đuổi ta đi! Nô tỳ từ nhỏ đã đi theo người, không muốn rời đi đâu!" Niếp Tuyết quỳ đến bên người Thẩm Khước, ôm chặt lấy chân Thẩm Khước.

Thẩm Khước nhịn xuống khó chịu trong nội tâm, nói với Lục Nghị: "Lấy thước."

Lục Nghị cùng Hồng Nê đã sớm bị hù dọa, lẳng lặng đứng ở một bên, lúc này nghe xong mệnh lệnh, Lục Nghị vội vàng đi lấy thước.

"Được được được, cô nương người cứ đánh ta, người cứ phạt ta, chỉ cần người không đuổi ta đi là được!" Niếp Tuyết thấy Thẩm Khước muốn thước, liền thấy vui mừng. Chỉ cần không đuổi nàng đi là tốt rồi!

Thẩm Khước khẽ thở dài một tiếng, nói: "Ta biết rõ ngươi không muốn đi, ta cũng không nỡ bỏ ngươi."

Chân mày nàng rủ xuống, nhìn qua cây thước trong tay.

Sau đó, hung hăng đánh vào lòng bàn tay của mình.

"Chát" từng tiếng vang, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Khước lập tức sưng đỏ một khối lớn.

"Cô nương! Người làm gì vậy?" Niếp Tuyết kinh hô, vội vàng ôm lấy tay Thẩm Khước, khóc ròng nói: "Cô nương, người đánh ta, đánh ta đi! Nô tỳ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi! Người là chủ tử của ta, nô tỳ không nên ở sau lưng người, có một chút ý thức muốn nói sự tình của người cho tiên sinh biết. Nô tỳ cũng không dám nữa!"

"Hai người các ngươi kéo nàng ra." Thẩm Khước chịu đựng lòng bàn tay nóng rát đau, nói.

Lục Nghị cùng Hồng Nê vội vàng tiến tới kéo Niếp Tuyết ra.

Thẩm Khước nhìn Niếp Tuyết nói: "Từ xưa đến nay, điêu nô dù sao cũng là do chủ tử dưỡng hư. Ngươi hôm nay như vậy, là khuyết điểm của ta. Chưa bao giờ dạy bảo ngươi, là ta không đúng, ta tự phạt."

Lại "Chát" một tiếng, Thẩm Khước hung hăng quất thêm một cái trên lòng bàn tay mình.

Lục Nghị cùng Hồng Nê đều kinh ngạc.

"Cô nương..." Lục Nghị muốn khuyên, lại bị ánh mắt Thẩm Khước ngăn cản trở về.

Thẩm Khước lặng lẽ cắn môi, lại hung hăng đánh vào lòng bàn tay ba cái, lòng bàn tay mềm mại sưng đỏ một mảnh, vô cùng thê thảm. Nàng nâng giọng, nghiêm mặt nói: "Lúc này đây, ta thay ngươi bị phạt. Lần tới, tuyệt không nuông chiều!"

Niếp Tuyết dập đầu, lệ rơi đầy mặt mà tạ ơn.

Thẩm Khước lúc này mới buông thước, đôi mắt của nàng cũng đỏ lên.

Đạo lý tiên sinh nói nàng đều hiểu, nhưng nàng phát hiện mình không nhẫn tâm được như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro