Dương bát"lang"truyền kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit drop(18 chương)
Nữ chính: Dương Hiểu Quân
Nam chính: n+1
Vân án:
Dương Hiểu Quân là con cháu đời sau của Dương Nghiệp thời Tống triều, Có ba mẹ là một trong mười tỷ phú ở Pháp. Nàng là một người thích nghiên cứu về các cổ vật và ham mê du lịch, khám phá những nơi di tích cổ xưa và còn thích thu thập trai đẹp. Trong một lần trở về Trung Quốc và đến Khai Phong, là Biện Kinh thủ đô của Bắc Tống thời xưa để xem khu di tích của triều Tống, vì vô tình chạm vào đồ vật của tổ tiên mình, linh hồn của nàng đã bị xuyên về Tống triều.

Sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình lại xuyên vào chính thân thể của tổ tiên mình – Dương Bát Muội, còn là Dương Bát Muội lúc năm tuổi, vì một đồ án thần kỳ ở sau lưng mà tướng quân lão cha đã bắt nàng phải giả trai, trở thành Dương Bát ‘Lang’.

Nàng còn phát hiện được một điều kỳ lạ, đó là Bắc Tống mà nàng bị xuyên qua, vốn không giống trong lịch sử mà nàng học ở hiện đại chút nào. Bởi vì những tên thất Hổ trong Dương gia quân, vốn không phải là thất Hổ mà là tứ Hổ nhưng mà tam Lang. Lang thì Lang đi nhưng tại sao lại Lang tới phòng ngủ của nàng rồi? Từ Tứ Lang đến Ngũ Lang, rồi cái tên Thất Lang kia nữa, nàng là Bát “đệ” của bọn họ, sao họ lại có thể trộm đậu hủ non của nàng mỗi đêm chứ?

Còn Dương lão cha thì suốt ngày bắt nàng học Tứ Thư Ngũ Kinh, thi từ ca phú thời Đường, cầm kỳ thi họa, với lý do “Nhà đã đủ Hổ, cho nên cần một tên Trạng Nguyên!” Nàng không muốn! Nàng chỉ muốn học võ công, Kỳ Môn Độn Giáp, Ngũ Hành Bát Quái để ra chiến trường. Cha mẹ sủng nàng như trứng mỏng, không cho nàng ra ngoài sinh sự. Các ca ca sủng nàng như báu vật, không cho bất kỳ sinh vật “đực” nào đến cạnh nàng. Nhưng mà nàng vẫn gây họa, vẫn náo Hoàng Cung, vẫn trêu ghẹo mỹ nam!

“A! Thật là đáng ghét mà! Ta không phát huy, các người tưởng ta là mèo bệnh! Không cho ta học võ công chứ gì? Ta vẫn cứ học. Không cho ta ra đường sinh sự? Ta vẫn cứ đi. Ăn lén đâu hủ ta phải không? Ai ăn ai còn chưa biết nha! Không cho ta tìm mỹ nam thì ta vẫn cứ tìm. Không những một mà còn là một đại quân luôn. Hứ!”

Nàng tham dự cuộc thi Trạng Nguyên, nhưng lại trở thành Võ Trạng Nguyên, làm cho lão cha tức giận muốn hộc máu. Nàng đại náo Hoàng Cung làm cho gà bay chó sủa còn cướp cả trái tim của Hoàng đế trẻ tuổi. Nàng xung phong ra trận giết địch, thắng trận khải hoàn trở về và còn thắng được cả trái tim của Thái tử Liêu Quốc. Còn rất nhiều, rất nhiều mỹ nam bị nàng cướp đi trái tim, đến cửa đòi nàng chịu trách nhiệm. Nhưng nàng chỉ nói một câu, “Dương Bát “Lang” ta chỉ thích xài, không thích nuôi!”

Cảnh 1:

“Phu nhân! Đây là quà sinh nhật ta tặng nàng.” Vị lão cha Tướng Quân cười ngọt ngào nhìn phu nhân xinh đẹp của mình, từ trong ngực áo lấy ra một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật nhỏ đưa cho nàng.

“Là gì vậy, lão gia?” Phu nhân xinh đẹp cũng cười ngọt ngào hỏi hắn.

“Nàng mở ra xem sẽ biết.”

“Chúng ta đã lớn tuổi hết rồi mà chàng còn thần thần bí bí!” Phu nhân xinh đẹp cười ngượng ngùng, e thẹn nói. Sau đó, nàng mở hộp gỗ ra, nhìn thấy vật bên trong, nàng lập tức kinh ngạc mở to mắt và miệng, rồi quay sang nhìn tướng công của mình, “Lão gia, chàng tặng ta cái này thật sao?”

“Đúng vậy! Nàng thích không? Đây là do chính tay ta chọn cho nàng.” Vị lão cha Tướng quân vẫn chưa hay biết điều gì, còn thản nhiên nói ra quà là do mình chọn, như là muốn được nương tử thưởng cho.

Phu nhân xinh đẹp vừa nghe hắn nói xong, mặt lập tức chuyển từ kinh ngạc sang trắng xanh, cuối cùng là tím ngắt và đứng lên quát lớn, “Dương Nghiệp! Chàng dám đem thứ dùng cho kỹ nữ lầu xanh tặng cho ta sao? Chàng chán sống rồi phải không? Từ đâu chàng có được thứ này? A! Ta biết rồi, chàng đến thanh lâu đúng không!?”

“Hả! Nàng nói cái gì kỹ nữ, cái gì thanh lâu?” Lão cha Tướng quân mờ mịt hỏi.

“Chàng còn giả vờ không biết. Chàng tự mình xem đi!” Phu nhân xinh đẹp tức giân đưa hộp gỗ qua cho hắn.

“Hả! Đây là…đây là…” Lão cha Tướng quân nhìn thấy vật trong hộp gỗ, mặt thật kinh ngạc sau đó mặt hơi đỏ nói, “Ta rõ ràng là mua cho nàng Trâm Ngọc mà! Sau lại biến thành cái yếm…” Đó là một cái yếm chuyên dùng của kỹ nữ, trên yếm có thêu hình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro