Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Edit: Cheese

Vẫn là club mang tên 'Ảo ảnh', bất quá bên trong ban ngày và ban đêm trông khác biệt, không còn cảnh tượng tàn thuốc vương vãi khắp sàn đêm qua, thậm chí có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Tranh thủ lúc vắng người, Hạ Xu đã đi dạo quanh toàn bộ quán vài lần, khi quay lại sân khấu chữ thập, cô nhìn thấy người đàn ông mặt ngăm đen đang ngồi trước quầy bar. Người kia mặc đồ hiệu thời thượng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, ngón tay gần như đeo đầy nhẫn, trên tay anh ta đeo ba cái vòng bên phải, ba cái vòng bên trái, lúc này anh ta lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, bấm bấm di động trong tay, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng mắng trong Wechat.

"Chà, ông chủ của club này cũng coi như là tuổi trẻ đầy triển vọng đi?" Tằng Vĩnh Gia dựa vào trên sân khấu cao ngang thắt lưng phía sau, bĩu môi nhìn về phía quầy bar: "Đây là chủ của quán bar này, chứng minh thư năm nay 25 tuổi, chiếc xe Jeep [*] lớn trước cửa quán có giá tới 200 vạn!"

[*] xe Jeep:

"Làm sao cậu biết không phải lão cha hắn đầy hứa hẹn?" Thường Bân bẹp bẹp miệng: "Buổi sáng đến đây nhìn chúng ta không có một chút hòa nhã, lúc này nhân viên lại đây chậm, còn ở bên kia quăng ngã đập đánh, hùng hùng hổ hổ, cũng không biết là cho ai nghe".

Trong khi họ đang nói chuyện, tên kia liền đứng dậy, đút hai tay vào túi, hếch cằm lên nhìn người bằng lỗ mũi: "Này, người các người muốn tôi đã liên hệ xong rồi, một lát nữa sẽ tới, không còn việc gì thì tôi đi trước". Nói xong ngáp một cái, sắc mặt không tốt lắm, đáy mắt cũng có chút xanh, nhìn như một đêm chưa ngủ.

"Tạm thời không thể rời đi". Hạ Xu đi tới, lấy ra giấy chứng nhận khám xét, cười nói: "Các đồng chí ở đồn cảnh sát có thể chưa nói rõ ràng với anh, hiện tại quán bar của anh đang bị tình nghi có liên quan đến hai vụ giết người. Ngoài việc ghi chép thông tin tất cả nhân viên... bao gồm cả anh, chúng tôi còn cần thu thập bằng chứng từ quán, xin hãy hợp tác".

Cô vừa nói xong, đối phương hiển nhiên kinh ngạc: "Giết người?... Mẹ kiếp...".

Người đàn ông nhìn thoáng qua giấy khám xét, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi đầu, lại ngẩng đầu lên.

Hạ Xu không quan tâm đến động tác nhỏ của anh ta mà ra hiệu cho Đinh Kỳ và những người khác bắt đầu thu thập bằng chứng.

Lúc này nhân viên bắt đầu lần lượt kéo đến, mỗi người đều lộ vẻ bơ phờ, dù sao cũng vừa mới tan làm không lâu, có người vừa về đến nhà nằm xuống khả năng đã bị gọi trở lại.

Tằng Vĩnh Gia cùng Thường Bân bắt đầu công việc ghi chép.

"Xin chào, vị cảnh sát này xưng hô thế nào? Tôi tên là Lâm Cẩm Hiên, tôi là ông chủ của quán bar này". Người đàn ông nói, tay nâng mũ lưỡi trai lên trên, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú vừa rồi bị vành mũ che mất, sau đó vươn tay phải ra.

Hạ Xu nhìn xuống bàn tay, hơi nghiêng đầu, đem hai tay để sau lưng một cách tự nhiên: "Tôi họ Hạ".

"Cảnh sát Hạ". Lâm Cẩm Hiên không thèm để ý, bộ dáng không kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một bộ dáng quá mức ân cần: "Cảnh sát các người trong tưởng tượng của tôi không giống nhau, tuổi trẻ lại còn xinh đẹp, hơn nữa còn không mặc đồng phục giống trong phim truyền hình khi đi phá án?".

"Ông chủ Lâm, chúng tôi đã tìm thấy một loại sequins trên thi thể của hai người đã chết, điều này xác nhận rằng đó chính là loại sequins được rải lên người các vũ công trong quán của anh. Sau khi chúng tôi tiến hành kiểm tra, có vẻ như đó là loại kem dưỡng thể được sử dụng trong quán của anh còn rất đặc biệt, đó là sản phẩm của thương hiệu quốc tế nổi tiếng J&A... Sử dụng một lọ sữa dưỡng thể với đơn giá hàng trăm đô la vì lợi ích của nhân viên? Thật là một vấn đề lớn". Hạ Xu không trả lời những câu hỏi của anh ta, mà bắt đầu thẩm vấn về vụ án.

"Tôi thật sự không phải khoác lác với các người, nơi này rất nhiều đồ đều là độc nhất của thành phố Tĩnh Hoài! Lấy thứ cô nói làm ví dụ, bôi lên người đều có mùi cao cấp, gọi là gì? Cái này gọi là bầu không khí, bầu không khí ở đây được nâng cao, khách hàng cảm thấy rằng họ ném vào bao nhiêu tiền cũng đáng!"

"Trộn sequins vào sữa dưỡng thể?"

"Bầu không khí, bầu không khí." Lâm Cẩm Hiên nhướng mi hai lần, ý muốn biểu đạt đã hiện rõ trên mặt: "Cảnh sát Hạ, cô đã nghe nói về kích thích thị giác chưa? Chi tiết quyết định thành bại".

Hạ Xu không tiếp tục dây dưa vào vấn đề này, sau đó hỏi: "Anh có ấn tượng gì về hai người này không?" Nói xong, cô đặt hai bức ảnh lên quầy bar.

"Đây là hai vị huynh đệ đã chết? Thật là xui xẻo...". Nam nhân còn muốn nói thêm mấy câu, lại thấy người đứng bên cạnh hơi nhíu mày, không biết vì sao lại không dám nữa, đem hình ảnh đẩy về: "Tôi khẳng định không nhớ rõ, cũng đâu phải ngày nào tôi cũng tới quán, cho dù có tới cũng tới tiếp các vị bằng hữu".

"Vào ngày 12 tháng 5 và đêm hôm trước, anh có biết ai là nhân viên đã khiêu vũ trong quán của anh không?"

"Tôi đây không quản, ai cũng được, chỉ cần có người đứng trên sân khấu là được!"

"Luôn có CCTV sao?"

"Có, cái này có!" Lâm Cẩm Hiên vỗ tay, nhiệt tình vẫy tay hướng người đàn ông gầy gò khoảng ba mươi tuổi đang xếp hàng thẩm vấn: "Đây là quản lý của quán, bình thường anh ta là người biết rõ nhất mọi chuyện trong quán, có gì thắc mắc cứ hỏi anh ta là được!"

"Anh có cái gì thì nói cái đó, hợp tác với cảnh sát Hạ làm việc".

Quản lý cửa hàng gật đầu lia lịa, sau đó dẫn hai người đi kiểm tra , đáng tiếc CCTV trong cửa hàng chỉ có thể duy trì năm ngày, cho nên một phần CCTV vào đêm ngày 12 tháng 5 khi Niếp Hàn chết bị che mất.

Trong phần CCTV còn lại vào sáng sớm, hoàn toàn không tìm thấy thân ảnh Niếp Hàn, bởi vì căn cứ theo khẩu cung của hộ gia đình đối diện khu nhà thuê, khoảng hơn mười giờ tối hôm đó, anh ta mới trở lại khu nhà thuê. Cho nên Hạ Xu chỉ có thể yêu cầu quản lý cửa hàng cho coi CCTV tối hôm trước người thứ hai bị giết, thực sự là tìm thấy đối phương.

"Là anh ta". Hạ Xu chỉ vào người kia trên màn hình, sau đó đưa hình ảnh cho quản lý cửa hàng.

Quản lý quán bar cầm bức ảnh có chút chần chờ, sau đó kết hợp với video lặp lại xác nhận mặt, mới gật đầu: "Vị này đúng là khách hàng quen của chúng tôi, nhưng trong bức ảnh này, anh ta nhắm hai mắt, sắc mặt cũng không đúng, tôi nhất thời không thể nhận ra. Tôi đều gọi anh ta là anh Thu, nhưng nghe người khác nói... Anh ta hình như họ Ứng".

"Người phụ nữ mà anh ta đang ôm là ai? Ăn mặc như vậy chắc hẳn là người của các anh".

Quản lý nheo mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Góc độ không tốt lắm... Tôi nhìn không rõ...". Một lúc sau, anh ta có chút không xác định nói: "Hình như là CC".

"Bây giờ cô ta có ở đây không?"

"Cô ấy không có ở đây... Kỳ thật những người khiêu vũ trong cửa hàng cũng không phải là nhân viên cố định của quán chúng tôi. Bọn họ đều là nhận biểu diễn khắp nơi chứ không riêng gì chỗ chúng tôi, cho nên người đến đây mỗi ngày đều khác nhau".

"Vậy người gọi là CC này, đêm ngày 12 cũng tới quán sao?"

"Tôi phải kiểm tra hồ sơ..." Quản lý quán bar vội vàng bấm vào một biểu mẫu trên máy tính bên cạnh, sau khi kéo lên xác nhận, anh ta khẳng định trả lời: "Ở đây, ở đây, ngày 12 cô ta cũng đến đây nhảy. Xem, tôi bên này nắm chắc, tôi trả cho cô ta một ngàn phí biểu diễn".

"Cảnh sát cần một bản sao của video, phiền anh cung cấp thông tin liên lạc của cô ta cho cảnh sát Tằng ở đằng kia". Hạ Xu chỉ vào Tằng Vĩnh Gia người đang ghi chép.

Người quản lý cửa hàng đầu tiên sao chép video, sau đó vội vã rời đi. Lâm Cẩm Hiên đứng phía sau hai người bên kia đảo mắt vài lần, thấy cô định rời đi, vội vàng đi theo, ra vẻ tiêu sái lắc lắc mái tóc bị mũ lưỡi trai giam cầm, sau đó lấy điện thoại ra nghịch: "Cảnh sát Hạ, sao cô không cho tôi thông tin liên lạc, để sau khi về nhà nếu tôi đột nhiên nghĩ ra manh mối quan trọng nào đó thì có thể nhanh chóng liên lạc với cô".

"..." Hạ Xu mặt không đổi sắc.

Bên kia Thường Bân vừa ghi chép vừa ăn dưa [**], hô kêu Tằng Vĩnh Gia cách đó không xa: "Này! Sao tôi nhìn thằng nhóc này cười không giống người tốt vậy? Cậu ta nhìn đội trưởng Hạ với ánh mắt không đúng lắm, có phải hay không đang tán gái?"

[**] ăn dưa: "Dưa" theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

"Phì..." Tằng Vĩnh Gia không khống chế được thanh âm, giống như nghe được chuyện cười gì đó, cảm thấy rất hoang đường: "Thật là người không biết không sợ".

Tán gái? Cua Hạ Xu? Mẹ nó người này quả thật là một thiên tài.

"Đây là muốn số điện thoại đi, vẫn là phương thức liên hệ bằng ứng dụng mạng xã hội? Cậu đoán xem Đội trưởng Hạ có đưa nó cho anh ta không?" Thường Bân đột nhiên trở nên hoạt bát, trông rất phấn khích.

"Khẳng định không......" Tằng Vĩnh Gia lời còn chưa dứt, liền trợn tròn đôi mắt nhìn một màn trước mắt.

Bên kia Hạ Xu thực sự lấy điện thoại của cô ra, quét mã QR trên màn hình điện thoại của Lâm Cẩm Hiên, hai người họ hẳn là thêm nhau làm bạn tốt.

Sau khi yêu cầu của Lâm Cẩm Hiên được đáp ứng, anh ta dường như có chút phấn khích, càng dính vào người cô một tấc cũng không rời, miệng thì nói cái gì cũng có mà không có, thật là ồn ào.

Cuối cùng, Hạ Xu đột nhiên dừng lại, xoay người đối mặt với anh, rất nghiêm túc hỏi: "Ông chủ Lâm, anh đang muốn cua tôi sao?"

"Cua...Hơi khó nghe, theo đuổi văn nhã hơn nhiều". Người đàn ông cười "hehe", có chút xấu hổ: "Tôi chỉ thích kết bạn thôi, cảnh sát Hạ đừng hiểu lầm".

"Không có hiểu lầm". Hạ Xu hàm chứa rất nhiều hàm ý nói ra hai chữ này, ánh mắt quét qua đối phương.

.......................

Chờ đến khi thời điểm lấy được ghi chép và bằng chứng, đã là thời gian quá giữa trưa, mọi người lái xe cảnh sát trở về Cục. Hạ Xu vẫn như cũ cầm lái, Tằng Vĩnh Gia nằm liệt ở vị trí phụ lái và nói với Thường Bân ở phía sau: "Tôi đảm bảo lát nữa quay lại nhà ăn sẽ chẳng còn gì đâu, phỏng chừng là còn ít mì gói".

Thường Bân duỗi eo: "Làm án xong xuôi, chúng ta nhất định phải ra ngoài ăn thật ngon, vừa vặn đội trưởng Hạ vừa tới, liền mở tiệc chào mừng?"

"Được, đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người". Hạ Xu vui vẻ đồng ý.

Hai người có được câu trả lời thỏa đáng, cười đến mãn nguyện.

Không lâu sau, xe cảnh sát lái vào khu nội thành, mấy người đang trên đường trở về văn phòng, Thường Bân suy nghĩ một chút, hướng về người phía trước nói: "Tôi nói này đội trưởng Hạ, ông chủ của câu lạc bộ 'Ảo ảnh', cô cẩn thận, tiểu tử kia nhất định không có ý tốt!"

Hạ Xu còn chưa kịp trả lời, Đinh Kỳ bưng hộp dụng cụ hai mắt sáng lên: "Chuyện gì xảy ra? Lúc đó tôi đang làm việc chăm chỉ nên không để ý".

"Chỉ là đội trưởng Hạ thêm phương thức liên lạc với tiểu tử kia qua mạng xã hội, tên kia rất đẹp trai, lại có chút tiền, xem vẻ mặt có cảm giác tửu sắc [***] quá độ, đội trưởng Hạ phẩm vị không đến mức thấp như vậy đi?" Tằng Vĩnh Gia nhếch môi, cậu ta không tin trên đời này còn có người có thể khống chế được người phụ nữ này.

[***] tửu sắc: Rượu và gái; sự chơi bời trụy lạc. Ham mê tửu sắc.

"Đồ độc thân như cậu thì biết cái gì!" Thường Bân nạt vào mặt cậu ta: "Cậu có nghe tôi nói không, liệt nữ sợ triền lang [****]? Cậu không thấy tiểu tử kia dính người à? Chả trách bây giờ còn chưa có đối tượng!"

[****] liệt nữ sợ triền lang: là một câu tục ngữ TQ, ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sợ đàn ông lì lợm đeo bám.

"Thật hay không? Vậy thì những thanh niên độc thân chưa vợ trong cục của chúng ta cũng phải chú ý, Đội trưởng Hạ rõ ràng là chất lượng cao cấp, làm cho người ngoài lấy đi cả chậu thì mặt mũi đội điều tra hình sự của các anh ở đâu?"

Giọng nói của mấy người không nhỏ, náo động suýt hét lên ở phía sau, kết quả là vừa bước vào tòa nhà văn phòng, họ đã đụng phải Kỷ Thần và hai đồng nghiệp khác đang đứng ở đó.

" Đội trưởng Kỷ..." Đinh Kỳ chào đón một cách nồng nhiệt và nhận được cái gật đầu đáp lại của Kỷ Thần.

Hạ Xu cũng giơ tay lên, không ngờ rằng ánh mắt của người đàn ông chỉ lướt qua cô trong chốc lát, rồi quay sang nói chuyện với người khác. Cô không còn cách nào khác đành rút tay về, sờ chóp mũi, thành thành thật thật đi theo đám người Tằng Vĩnh Gia vào thang máy.

Đinh!

Thang máy đóng lại đi lên, Kỷ Thần ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng chặt. Ngay sau, đôi mắt đẹp ấy khẽ híp lại.

Người theo đuổi? Trao đổi phương thức liên lạc?

...............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro