Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân dung ban đầu của hung thủ được cảnh sát viết là: Nữ, khoảng 25 tuổi, chiều cao tương đối cao, thời thơ ấu hoặc thời trẻ gặp phải tổn thương do quan hệ trai gái, có ngoại hình ưa nhìn, công việc
đang làm có thể thu hút sự chú ý của mọi người. Tính cách hướng ngoại, dễ dàng kết bạn, vùng an toàn là ở vùng Quyến Hùng Loan.

"Việc nghi phạm là 'nữ' chỉ là kết quả của quá trình lập hồ sơ ban đầu, hơn nữa tôi cảm thấy định nghĩa này khá rộng, rối loạn nhận dạng tình dục cũng được tính, đối phương trong lòng cảm thấy mình chính là phụ nữ, có gì lạ đâu." Hạ Xu giải thích.

"Ý của cô là, Lâm Cẩm Hiên mắc chứng rối loạn nhận dạng tình dục?" Tằng Vĩnh Gia vẫn còn cảm thấy mơ hồ: "Cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, làm sao có thể khẳng định."

"Tôi cũng không xác định, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, chúng ta đánh cược đi." Hạ Xu trên mặt tựa hồ như đang nói chuyện cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ giảo hoạt bán đứng cô, sau khi thấy vẻ mặt của ba người còn lại, thú vui nho nhỏ được thoả mãn, liền bắt đầu nghiêm túc nói: "Đúng là bề ngoài của Lâm Cẩm Hiên giống như một hoa hoa công tử [*], phú nhị đại [**], nhưng hầu kết của anh ta không rõ ràng, tay chân quá mảnh khảnh, hơn nữa cằm quá bóng loáng. Bình thường cho dù người đàn ông có cạo sạch sẽ thì vẫn còn dấu vết, nhưng vùng da ở cằm của anh ta rất mịn đến lỗ chân lông còn không lộ rõ."

[*] Hoa hoa công tử (花花公子): công tử nhà giàu quyền thế, ăn mặc lộng lẫy, chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt vui chơi, không kinh doanh.

[**] Phú nhị đại (富二代): "thế hệ giàu có đời thứ hai", dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.

"Nếu dùng estrogen lâu ngày rất dễ xảy ra tình trạng trên, áo khoác ngoài của anh ta ít nhất cũng lớn hơn hai cỡ, trời nóng như vậy mà anh ta còn phải mặc áo khoác da, có thể vì anh ta muốn che ngực vì dùng estrogen , đặc điểm này của phụ nữ không phù hợp với đàn ông."Cô nói tới đây thì dừng một chút, rồi tiếp tục phân tích: "Đương nhiên, nếu nói anh ta trời sinh đã như vậy thì không phải không thể, một điểm mà tôi hoài nghi chính là phản ứng lúc anh ta nhìn thấy tôi."

"Phản ứng? Phản ứng kiểu gì, chẳng phải chỉ là phản ứng của một con quỷ đói thèm khát nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp sao?" Tằng Vĩnh Gia tỏ vẻ khó hiểu, thậm chí còn nói một câu nịnh nọt khá tinh tế, khiến Tạ Tử Hào ở bên cạnh tỏ ra khinh thường.

"Một phú nhị đại lái chiếc xe trị giá hơn hai trăm vạn và quản lý một câu lạc bộ lớn trông giống như một tên ngốc sao? Phụ nữ nào mà anh ta chưa thấy qua, thời điểm cảnh sát đang phá án, anh ta lại tiếp cận một nữ cảnh sát như một con chó bông [***]? Người kinh doanh sao lại có ánh mặt như vậy?" Sau khi đưa ra vài câu hỏi, Hạ Thù đưa ra kết luận: "Nhất cử nhất động của anh ta đều phù hợp với tâm lý của sát thủ liên hoàn, anh ta nóng lòng muốn xem tiến độ điều tra của cảnh sát, thậm chí còn có ý đồ tham dự vào. Này sẽ cho anh ta có cảm giác chính mình là thượng đế, vẻ đẹp của nó không thua gì giết người đi."

"Điểm thứ ba không thích hợp, lần đầu gặp mặt, anh ta cùng tôi bắt tay, trong lức tôi vô thức chú ý tới, đó là lúc đối phương đang xem lệnh khám xét. Móng tay của anh ta không dài nhưng lại được cắt tỉa rất tỉ mi, hơn nữa bề mặt trên mấy cái ngón tay không bóng loáng, có dấu vết mài mòn tương đối rõ ràng, rất có thể là do thường xuyên cắt tỉa móng tay."

"Ngay từ đầu ngày hôm đó, trước khi xem lệnh khám xét, anh ta không cảnh giác lắm, nhưng sau khi đọc lệnh khám xét và biết mục đích chúng ta điều tra, tôi không thấy rõ móng tay của anh ta nữa. Chiều hôm đó, anh ta đến văn phòng và nói rằng anh ta nhớ ra một manh mối mới, hai tay không cắm túi quần cũng là tạo thành nắm đấm."

Thường Bân lúc này mới xen vào nói một câu: "Đúng vậy, tôi có ấn tượng về chuyện này. Đội trưởng Hạ ấy thậm chí còn thử anh ta bằng cốc nước, "quả nhiên rất cẩn thận, không có mắc mưu."

"Làm sao anh ta dám liên tiếp mời cô đi ăn tối như vậy? Không sợ thân thiết lập tức bị cô bắt được nhược điểm sao?" Tằng Vĩnh Gia bắt đầu chế độ nói chuyện một mình, giống như bộc lộ hoàn toàn suy nghĩ trong đầu: "Tôi biết, hành vi của anh ta nhất định là để thử cô, đội trưởng Hạ. Nếu cô dễ dàng đồng ý lời mời của anh ta, có thể là cô anh phát hiện anh ta có gì không ổn, liền gần gũi với anh ta để chứng thực vấn đề. Bằng cách này, anh ta sẽ biết là anh ta đã bị bại lộ hay không, còn sớm lập ra kế hoạch."

Hạ Xu mím môi, đồng ý với những gì anh ta nói: "Hơn nữa, bất kể Lâm Cẩm Hiên tự nói ra hay từ người quản lý hộp đêm, anh ta không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng trong hai ngày đó, không phải ngồi ngốc ở nhà một mình, chính là làm việc một mình trong văn phòng của hộp đêm. Video giám sát từ hộp đêm chuyển về đã xác nhận rằng anh ta không ra ngoài kể từ khi anh ta vào trong hai đêm, nhưng điều đó chỉ có thể chứng minh rằng anh ta chưa đi ra ngoài khi mặc trang phục nam."

Lúc này, một đồng nghiệp khác vừa đi vào, hất cằm với bốn người bọn họ: "Đội trưởng Hạ, đồ vật cô nhờ tôi tra trong kho lưu trữ đã có kết quả rồi." Nói xong liền đem đồ vật trong tay đưa qua.

Sau khi cầm lấy chiếc túi đựng hồ sơ đã bạc màu, Hạ Thù mở ra xem đại khái rồi đưa đồ cho Thường Bân bên cạnh.

Ba vị đại lão gia cùng nhau tụ tập lại, Tằng Vĩnh Gia có chút kinh ngạc: "Đây là... một vụ án cướp của giết người xảy ra mười lăm năm trước tại khu biệt thự 'hoa viên Kiến Trung'."

"Hoa viên Kiến Trung? Đó không phải là khu biệt thự sao? Người ở trong đó đều là người có tiền!" Thường Bân thở dài.

Tằng Vĩnh Gia đem hai mắt xem xét rồi nói ra đại khái vụ án: "Người chết Ngô Bạch Lan, 34 tuổi. Khi cảnh sát đến, họ phát hiện ra rằng hung thủ đã cắt cổ cô ấy, dẫn đến động mạch chủ bị đứt, chết vì mất máu quá nhiều. Người chết lõa thể, trên người có nhiều vết thương khi còn sống, hẳn là xảy ra ẩu đả, giám định pháp y cho thấy có dấu vết của hành vi xâm hại tình dục. Cửa sổ căn biệt thự có dấu vết bị cạy, sau khi cảnh sát kiểm tra, chủ nhà cho biết tài sản bị mất không ít, lẽ ra chỉ là một vụ trộm cắp đơn giản lại biến thành án mạng."

"Vụ án này không phải đã phá xong rồi sao?" Tạ Tử Hào nhấc chân trang và lật lại hai trang: "Kẻ giết người là một tội phạm xâm hại tình dục có tiền án, anh ta đã bị bắt và đưa ra công lý trong vài ngày sau khi vụ án xảy ra, cuối cùng bị kết án tử hình."

Hạ Xu nghe đến đó mới hoàn hồn, nhướng mày ý bảo: "Lát nữa đọc bản ghi chép."

Ba người đồng thời cúi đầu, lộ ra niềm vui không thể giải thích được, cuối cùng Tằng Vĩnh Gia rốt cuộc 'mẹ kiếp' một tiếng: "Con trai của người chết Ngô Bạch Lan là Lâm Cẩm Hiên? Sau khi cảnh sát đến hiện trường, họ phát hiện ra rằng đứa trẻ mười tuổi cũng bị đâm vào bụng, nhưng không bị tổn thương các cơ quan quan trọng, sau vài ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU liền chuyển tới phòng bệnh bình thường, hồi phục dần dần. Thời điểm hắn tỉnh lại, đã tìm được hung thủ, cảnh sát cố hỏi hắn có chứng kiến toàn bộ quá trình gây án hay không, đối phương cũng không hợp tác, bác sĩ nói có lẽ do bị kích thích nên bị mất trí nhớ tạm thời."

Thường Bân cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Đây hẳn là 'tổn thương quan hệ giới tính' trong hồ sơ? Năm đó Ngô Bạch Lan chết lúc đó Lâm Cẩm Hiên chỉ mới mười tuổi, mười tuổi chứng kiến mẹ của mình xảy ra việc như vậy, chúng mình cũng thiếu chút nữa bị giết, sau khi hồi phục về thể xác nhưng lại xuất hiện sự biến dạng về tâm lý, quá mức với bình thường, từ một người bị hại trở thành kẻ sát nhân."

Ong...Ong...

Hạ Xu lấy điện thoại ra và liếc nhìn bức ảnh bên kia gửi đến, sau đó lập tức đứng dậy: "Đinh Kỳ đã gửi kết quả so sánh dấu vân tay, dấu vân tay trên danh thiếp đó khớp với dấu vân tay của Lâm Cẩm Hiên trên giấy khám xét!"

"Ông đây lập tức đi bắt hắn!" Tằng Vĩnh Gia tràn đầy ý chiến đấu.

"Chúng ta chia nhau ra hành động đi." Hạ Thù liếc mắt nhìn bên ngoài, ban ngày cùng ba người phụ nữ kia tranh cãi, chờ đợi kết quả điều tra khắp nơi, lúc này trời đã tối: "Anh cùng lão Thường cùng nhóm đưa mọi người đến nhà của Lâm Cẩm Hiên, tôi và anh Tạ cùng nhóm xuất phát tới ' Ảo ảnh '!"

Tất cả mọi người sắc mặt trang nghiêm đáp lại, mặc dù bây giờ có đối tượng khả nghi, nhưng tình huống cũng không khả quan. Bởi vì không ai biết lúc này đối phương đang tìm kiếm con mồi tiếp theo , hay là... con mồi đã tới tay.

.............

Tư tư...Tư tư tư......

Một chiếc ô tô màu đen đỗ cách 'Ảo ảnh' không xa, thỉnh thoảng phát ra âm thanh sóng điện. Hạ Thù ngồi ở ghế sau đang dùng kính viễn vọng quan sát người ra vào, trong miệng nhai kẹo cao su, chốc lát sau có một bóng người từ trong quán đi ra, sau khi đi trên đường hai lần trái phải, cẩn thận quan sát một lúc sau nhanh chóng băng qua đường, chạy đến trước xe, mở cửa phụ rồi ngồi vào.

Thấy vậy, cô đưa ống nhòm cho Tạ Tử Hào ngồi ở ghế lái, không để ý đến lời lẩm bẩm của đối phương mà ra hiệu cho người bắt đầu báo cáo. Người thanh niên này được chi đội cho mượn trước khi xuất phát, trước đó bởi vì đại đội chuyên án đã thu thập chứng cứ từ quán bar, nếu bí mật đi vào để tìm hiểu tình hình có thể sẽ bị nhận ra, không có biện pháp cũng chỉ tạm thời cử người lạ mặt đi hoàn thành công việc.

Người thanh niên đeo kính đen, mặc quần áo bình thường, bất quá bên trong dính mùi thuốc lá và nước hoa nồng nặc, lập tức tràn ngập cả toa xe.

"Đội trưởng Hạ, vừa rồi tôi theo yêu cầu của cô đi loanh quanh một lúc lâu, nhưng không thấy Lâm Cẩm Hiên đâu. Thừa dịp mọi người không chú ý, tôi lẻn ra phía sau, phát hiện căn phòng khả nghi, cửa đóng, tôi đẩy nhẹ một cái, không đẩy ra được, sợ người khác chú ý, tôi lập tức rời đi."

"Không sai, là xe của Lâm Cẩm Hiên đậu ở cửa, theo dõi camera ở giao lộ phía trước, hắn lái chiếc xe này đến đây lúc 8 giờ 14 phút tối, mặc quần áo nam đi vào, sau đó không hề ra nữa. Thời gian so với chúng ta hoàn thành việc kiểm soát chưa đến nửa giờ..." Hạ Thù thấp giọng lầm bầm lầu bầu một phen, sau đó nói với thiết bị liên lạc kẹp trên cổ áo: "Tổ hai, tổ ba tình huống thế nào?"

Giây tiếp theo, một thanh âm từ tai nghe truyền đến: "Hẻm sau phía nam không có khác thường, tạm không có người ra vào."

"Ở phía bắc ngõ sau cũng không có khác thường gì, có người từ cửa sau của 'Ảo ảnh' đi ra, bất quá là nhân viên thu dọn rác, rất nhanh liền trở về."

"Được, đã nhận được." Hạ Xu trầm ngâm nheo mắt lại.

Vừa rồi cũng nhận được tin tức của Tằng Vĩnh Gia bên kia, nói rằng không phát hiện gì trong nhà của Lâm Cẩm Hiên trong một tòa chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, đang tiến hành việc thu thập bằng chứng liên quan.

"Người đối diện đang đứng ở lề đường hút thuốc, hút mười bảy mười tám phút rồi, hình như có điểm không thích hợp?" Tạ Tử Hào vừa quan sát vừa nghi hoặc nói.

Lời này vừa dứt, Hạ Xu còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe màu đỏ rượu đã dừng trước mặt người đàn ông. Người đàn ông mỉm cười ném đi nửa điếu thuốc còn đang cháy dl.ở trên tay, ngồi vào ghế phụ, giây tiếp theo, cùng với tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe, vượt lên vài chiếc xe liền biến mất không thấy bóng dáng.

Hạ Xu sắc mặt trầm xuống, trong lòng cảm giác có cái gì không đúng, hướng máy truyền tin kêu lên: "Tổ bốn?"

"Đội trưởng Hạ."

"Vừa rồi có phải một chiếc xe mang biển số 'Tĩnh ABB557' đã lái ra khỏi bãi đậu xe không?"

Người đối diện dừng một chút, tựa hồ đang kiểm tra, rất nhanh đã có kết quả: "Có, có. Có chiếc xe ở bãi đỗ xe rời đi chưa đầy hai phút trước, tôi sẽ gửi đoạn video giám sát của trạm thu phí qua cho cô."

Đinh ~

Thông báo di động vang lên, Hạ Xu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi: "Vừa rồi người mở cửa chiếc xe đó hẳn là Lâm Cẩm Hiên!"

Tạ Tử Hào cũng lắp bắp kinh hãi, liếc nhìn trên màn hình điện thoại di động xuất hiện mỹ nữ quyến rũ với mái tóc xoăn màu nâu nhạt đang ngồi trong xe, vội vàng khởi động xe: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Nếu không liên lạc với cảnh sát giao thông để xin hỗ trợ theo dõi?"

"Hiện tại hắn đã mang người đi, chờ đến khi báo cáo hỗ trợ điều tra của chúng ta được thông qua, đi tìm hắn có lẽ đã quá muộn." Hạ Xu cau mày, dùng đầu ngón tay gõ nhanh điện thoại, phát ra âm thanh 'lộc cộc' dồn dập.

Hiện trường thứ nhất của người chết thứ hai Ứng Vĩ Thu vẫn chưa tìm được ... Ngay cả khi hắn bước ra khỏi vùng an toàn và vứt xác, tại sao nó lại gần nơi bãi biển Ánh Mặt Trời ... Vụ án vào nhà giết người mười lăm nhiều năm trước...

Hoa viên Kiến Trung, bãi biển Ánh Mặt Trời! Khoảng cách giữa hai nơi này chưa đến mười cây số.

"Mau, đi hoa viên Kiến Trung đi!" Cô vỗ vỗ lưng ghế lái, để bảo đảm không phạm phải sai lầm [*], một giây trước khi xe lao ra, cô bấm số điện thoại của Cục, chuẩn bị phát báo cáo điều tra.

[*] Vạn vô nhất nhất (万无一失): rất chắc chắn và sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Xuất phát từ " Sử kí Hoài Âm Hầu".

Gần bốn mươi phút sau, khu biệt thự hoa viên Kiến Trung.

Lúc này, xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có hoa cỏ cây cối trong hoa viên được ánh đèn đường không mấy sáng sủa chiếu rọi, đổ bóng khắp nơi. Đột nhiên, dưới sự bảo vệ của ánh sáng mờ ảo trong bóng tối, một đám người lặng lẽ vây quanh biệt thự mà chiếc xe màu đỏ rượu đang đậu.

Tạ Tử Hào khom người, nhẹ nhàng đi phía sau Hạ Xu, cùng cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng hồng mờ nhạt hắt ra từ hai ô cửa sổ lầu hai, không khỏi hạ giọng: "Không nghĩ nhiều năm như vậy, căn nhà này vậy mà chưa bán đi?"

"Vào thời điểm đó nó được coi là một ngôi nhà ma ám, phỏng chừng không dễ bán, nhà họ Lâm cũng không thiếu tiền, dứt khoát liền để lại nơi này. Ba năm trước, đột nhiên xuất hiện người bán nhà mua nó với giá thấp, giấy chứng nhận bất động sản không phải là Lâm Cẩm Hiên hay những người còn lại của nhà họ Lâm đứng tên, cho nên ngay từ đầu chúng ta mới điều tra lậu." Hạ Xu cũng nhỏ giọng đáp lại: "Tôi đoán họ vừa mới đến không lâu, anh cùng tôi mang theo hai người đột kích đi vào từ cửa chính, những người còn lại thì canh giữ các vị trí đã định sẵn, đề phòng nghi phạm chạy thoát."

"Rõ".

Khi xác định mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Hạ Thù làm một cử chỉ, bốn bóng người nhanh chóng chạy đến trước cửa. Sau khi đến phía trước, xác nhận cửa đã bị khóa, nhân viên kỹ thuật nhanh chóng tiến lên mở khóa, may mắn là khóa cửa đã cũ, mở ra rất nhanh.

Bốn người trong nháy mắt tiến vào, tầng một tối đen như mực, bọn họ chỉ có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, bọn họ mới có thể tiếp tục hành động.

Hạ Xu ra hiệu cho hai đồng nghiệp khác phụ trách tầng một, cô và Tạ Tử Hào tay cầm súng đi lên tầng hai, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa phòng ngủ có ánh sáng, ​​cô tiến lại sát cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, tựa hồ loáng thoáng có tiếng người rì rầm.

Nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cô không nói lời nào liền nhấc chân lên đá!

Bang!

Cánh cửa văng ra sau một tiếng động lớn, thậm chí một vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện trên cửa gỗ.

Tạ Tử Hào sững sờ đứng đó nhìn bóng lưng của người phụ nữ, vài giây cũng chưa hoàn hồn lại. Không phải.... Loại thể lực này không phải là anh ta làm sao...

Vừa mở cửa ra đã thấy một chiếc giường đôi, trên đó có một người đàn ông đang nằm thành hình chữ X, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Hai tay của đối phương bị còng vào đầu giường không thể cử động, miệng còn cắn quả cầu nên chỉ có thể kêu lên một tiếng 'ô ô ô'.

Hạ Xu chạy đến mép giường, thấy vách tường bên trái có cánh cửa vẫn đang rung lắc, cô hét lên: "Lão Tạ?!"

Tạ Tử Hào vội vàng đáp ứng, đuổi theo ra ngoài cửa.

Hạ Thù bước tới giường và lấy quả bóng cắn của người đàn ông ra khỏi, nhìn tướng mạo cũng khoảng ba mươi mấy, khóc lên lại giống đứa trẻ 180 cân, một bên gào một bên kêu: "Cổ đau...đau..."

Cô nhìn kỹ lại thì phát hiện trên cổ anh ta có vết siết máu đang từ từ chảy ra, cổ tay bị còng cũng bị thương do giãy giụa.

Tình cờ có một đồng nghiệp ở tầng dưới nghe thấy tiếng động chạy lên, cô liền vội vàng công đạo kêu nhớ rõ gọi cho đội y tế, sau đó chạy ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận xác định phương hướng của âm thanh rồi không ngừng chạy [**] thẳng lên cầu thang lên tầng ba.

[**] Mã bất đình đề (马不停蹄): tiến lên không ngừng.

Đèn lầu ba còn chưa bật, bất quá bên cửa sổ nhỏ phòng khách trên lầu, hai bóng người đang dây dưa, người thấp bé từ phía sau ra sức siết cổ người cao hơn, nghe thấy có tiếng người đi tới, hắn liền đổi phương hướng, ôm chặt lấy người mà đang bị hắn bắt làm con tin.

Hạ Xu dùng tay phải sờ soạng trên vách tường, lạch cạch một tiếng, đèn sáng lên.

Tạ Tử Hào lúc này đang bị cưa dây quấn cổ, chắc hẳn anh ta đã phản ứng nhanh chóng dùng tay đỡ nó, bây giờ anh ta cũng đang dùng lực tay để chống cự cưa dây, cả lòng bàn tay chảy máu đầm đìa.

"Lâm Cẩm Hiên." Hạ Xu trong mắt đầy hàn quang [***], lạnh lùng nói. Thân hình đối phương so với Tạ Tử Hào mảnh khảnh hơn một chút, trốn ở sau lưng rất an toàn, khiến cô hiện tại không thể tùy tiện ra tay.

[***] Hàn quang (寒光): ánh sáng lạnh.

Lúc này, một thanh âm từ trong tai nghe truyền đến: "Đội trưởng Hạ, đối tượng tình nghi cách chúng ta quá gần, nếu như tay súng bắn tỉa nổ súng, rất có khả năng đả thương hắn!"

Hạ Xu một lời cũng chưa nói, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn thuốc dưới chân, chắc hẳn nó phải rớt xuống đất khi cả hai đang đánh nhau.

Cúi xuống, nhặt cái gạt tàn lên, liền dùng sức ném văng ra một cách lưu loát.

"A!" Với một tiếng hét thảm, chiếc gạt tàn đập vào cẳng chân của Tạ Tử Hào, khiến cả chân phải của anh ta vô thức cong lại, đau nhói.

Nhân cơ hội này, Hạ Thù ngồi xổm xuống, lưu loát hạ khẩu súng xuông bóp còi, viên đạn bắn ra trúng bắp chân ẩn đằng sau bị lộ do động tác của Tạ Tử Hào.

Lại một tiếng rên khác.

Tạ Tử Hào nhận thấy lực của chiếc cưa dây trên cổ anh ta đã nới lỏng, nhân cơ hội này vặn người một cái, thoát khỏi sự kiềm chế một cách thuận lợi. Không kịp lấy lại hơi, bên tai đã nghe thấy một tiếng hét lớn: "Cẩn thận!"

Hạ Xu tiến lên tóm lấy Tạ Tử Hào, chỉ thấy Lâm Cẩm Hiên không biết từ đâu lấy ra một con dao găm và suýt chút nữa đâm vào eo anh ta.

Tạ Tử Hào còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy một cổ mạnh mẻ truyền đến, cả người theo quán tính lao về phía trước, bụng đập vào góc bàn, đau đến nghiến răng nghiến lợi, hít mấy hơi khí lạnh.

Lâm Cẩm Hiên thấy một kích không thành, vì vậy hắn quay lại và lao về phía Hạ Xu.

Có thể thấy thân thủ của hắn khá tốt, nếu không Tạ Tử Hào sẽ không chật vật như vậy, nhưng đáng tiếc là bắp chân của hắn đã bị thương, động tác của hắn
có phần bị ảnh hưởng.

Hạ Xu chống lại nắm cổ tay cầm con dao găm, một đấm lưu loát hướng vào xương sườn dưới nách phải của đối phương, sau đó thừa cơ rút con dao găm thành công, một lần nữa xoay người lấy chân đá vào ngực đối phương.

Cổ họng Lâm Cẩm Hiên đầy vị ngọt, dùng hết sức đâm vào bức tường phía sau, hai mặt đều bị tấn công, nội tạng như bị chém thành từng mảnh, rơi xuống đất như một cái ống thổi bị hỏng, phát ra âm thanh 'hồng hộc'.

Hạ Xu dùng ngón cái cùng ngón trỏ cầm dao găm, vuốt lại mái tóc rối bời do cử động quá nhiều của cô.

"Đội trưởng Hạ...!" Tằng Vĩnh Gia và Thường Bân vừa từ chung cư kia chạy tới, vừa xông vào đã thấy một người nằm bò trong góc, một người quỳ bên bàn cà phê, còn một người nhàn nhã đứng ở giữa.

"..." Thường Bân trầm mặc một lát, sau đó hướng vào máy truyền tin: "Tôi nghĩ tầng ba cũng cần một đội y tế."

Tằng Vĩnh Gia vội vàng tiến lên đỡ Tạ Tử Hào đang ôm bụng: "Tôn tử [****] kia đánh anh thành như vậy? !"

[****] Tôn tử (孙子): cháu trai

"..." Lần đầu tiên trong đời Tạ Tử Hào cảm nhận được không nói nên lời là như thế nào, chỉ có thể nghiến răng, thật lâu sau mới thốt ra được mấy chữ: "Khó trách trong truyền thuyết nói rằng xương sườn của Kỷ Thần bị gãy." Chân vừa mới đá cửa, thêm lực độ chân đá người, không gãy mới là lạ.

Tằng Vĩnh Gia nghe những lời này cũng không có gì ngạc nhiên, đầu tiên là liếc nhìn Lâm Cẩm Hiên đang nằm trên mặt đất, sau đó nghiêm túc nói: "Hiện tại hiểu ra cũng không muộn, trải qua một số việc mới hiểu rõ có phải hay không? Nhớ năm đó tôi một chút cũng không phục, cho đến khi tôi bị người phụ nữ này làm..." Anh ta lập tức im miệng, trên mang vẻ ảo não khi nói sai.

"Cái gì?" Tạ Tử Hào nắm được trọng điểm.

Thường Bân ở bên kia cũng đi tới góp vui: "Con mẹ nó, tôi biết trong đó nhất định có trò gì gian trá mà, nhóc con, mau nói ra đi! Có phải hay không lúc trước cũng bị đội trưởng Hạ thu thập, như vậy hiện tại mới sợ cô ấy?"

Tằng Vĩnh Gia 'ha hả ha hả' cố gắng cười vài tiếng, bắt đầu nói gần nói xa, cầm lấy máy liên lạc của mình: "Bước đầu sơ bộ nghi phạm đã mất khả năng tự di chuyển, tại sao đội ngũ y tế vẫn chưa đem người mang xuống?!"

"Đừng nói sang chuyện khác cho lão tử [*****], còn không nói đến cùng là chuyện như thế nào?" Thường Bân bước tới dùng tay kẹp cổ anh ta, tư thế không nói rõ sẽ không buông tay.

[*****] lão tử (老子): bố, bố mày.

Tạ Tử Hào hiện tại bất chấp bụng đau hay bắp chân đau, anh ta cũng rất tò mò, không ngừng thúc giục. Chuyện hôm nay phát sinh không khỏi khiến anh ta có chút mất mặt, nhưng nếu có người cũng bị giống anh ta thì còn sợ cái gì?

Cái này gọi là gì?

Trước có Kỷ Thần, sau có Tằng Vĩnh Gia, và ở giữa là Tạ Tử Hào sao?

Nhiều người mất mặt như vậy, anh ta chỉ là một trong số họ.

Trong lòng Tằng Vĩnh Gia lúc này bi thương ngược dòng thành sông, hận không thể giơ tay tát mình hai cái.

.................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro