Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Cheese

Các nhân viên trong đội kỹ thuật vẫn đang tiếp tục thực hiện công việc thu thập bằng chứng một cách nghiêm túc, không bỏ sót một góc nhỏ nào. Bên kia Đinh Kỳ muốn mang tấm nệm về, Thường Bân và Tằng Vĩnh Gia đã hợp tác với anh ta thảo luận nghiêm túc về cách mang nó trở về, chỉ dựa vào hai chiếc xe cảnh sát lái tới chắc chắn sẽ không đủ.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Hạ Xu bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi một vòng quanh phòng khách, cô quay người nhìn về hướng huyền quan [*], cô vô tình nhìn thấy qua bốn cánh cửa an ninh rộng mở, cửa sổ nhỏ phía trên cánh cửa an ninh bằng sắt kiểu cũ ở phía đối diện đang hé mở. Phía sau mơ hồ một bóng người vụt qua, sau khi cô phát hiện thì cửa sổ nhỏ từ bên trong đóng sầm lại.

[*] huyền quan: cửa ra vào

Cô bước tới, cách bố trí của tòa nhà cổ này là bốn hộ trên một tầng, khi đi ngang qua hai cánh cửa ngăn cách ở giữa, cô chú ý quan sát tình hình của hai ngôi nhà. Cánh cửa bị phủ một lớp tro bụi dày đặc, khu vực xung quanh ổ khóa cũng không ngoại lệ, hẳn là đã lâu không có người ở.

Thịch thịch thịch!

Cuối cùng cũng dừng lại trước cửa căn nhà đối diện, Hạ Xu giơ tay gõ cửa. Bởi vì hiệu quả cách âm của tòa nhà kiểu cũ này rất kém, bên trong có tiếng vang sột soạt, sau đó tương tự như tiếng chân của chiếc ghế đẩu cọ vào sàn, còn loáng thoáng có người đang nói chuyện.

Cô kiên nhẫn gõ hai lần: "Xin chào, tôi là cảnh sát thuộc Đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố Tĩnh Hoài, tôi có việc muốn hỏi thăm".

Thanh âm trong phòng đột nhiên ngừng lại, gần một phút sau, một giọng nam có chút già nua truyền đến: "Cô nói cô là ai?"

"Từ Cục Cảnh sát". Hạ Xu lấy thẻ ngành ra, đặt trước gương cửa.

Sau vài giây nữa, cửa sổ nhỏ dưới gương cửa từ bên trong mở ra, một đôi mắt mờ đục vẫn đeo kính lão, sau khi cẩn thận xác nhận thẻ ngành, chủ nhân của ngôi nhà từ bên trong chậm rãi mở ra cửa từ bên trong.

Cánh cửa có lẽ cùng tuổi với tòa nhà, phát ra tiếng kêu cót két dài và tuyệt vọng.

Đứng bên trong cửa là một ông lão, thân trên hơi gù, thấy chắc cũng đã ngoài sáu mươi, Hạ Xu hơi vươn cổ nhìn vào bên trong, một bà lão trạc tuổi ngồi trên chiếc sô pha làm bằng vải đơn giản trong phòng khách, dưới chân chống gậy, đang nheo mắt tò mò nhìn.

"Cục Cảnh sát?" Ông lão thở phào nhẹ nhõm: "Động tĩnh của các người quá lớn, tôi còn tưởng nhà đối diện xảy ra chuyện gì, mọi người còn đến nhà của anh ta".

"Hai ông bà vẫn luôn sống ở đây sao?"
Hạ Xu cất thẻ ngành của cô, cười đến vô hại, bởi vì cô không mặc đồng phục cảnh sát nên giống như cô con gái nhà bên cạnh đang nói chuyện phiếm: "Chỉ hai người thôi sao?"

"Đúng rồi, chúng tôi đã sống ở đây hơn 20 năm. Chúng tôi là hai vợ chồng già ở nhà. Các con bận việc không về thường xuyên". Ông lão xua tay, những người tuổi này luôn tỏ ra rất đa cảm khi nói về con cái.

Hạ Xu lại hỏi một số câu hỏi râu ria, thường xuyên qua lại, hộp trò chuyện của ông lão dường như được mở ra một chút. Qua cuộc trò chuyện, cô cũng biết được rằng hai hộ gia đình kia không có người ở trong hai năm qua. Thực ra, trước đây thuê nhà ở nơi này không khó, vì gần đó có các trung tâm thương mại, nhiều công nhân có nhu cầu thuê. Sau này, một số trung tâm mua sắm đóng cửa, lượng khách hàng cũng giảm, nhiều ngôi nhà bỏ trống, về cơ bản không ai quan tâm đến chúng.

"Ông có biết người sống đối diện với nhà của ông không?"

Ông lão cau mày lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi có nhìn thấy mấy lần, xem ra cũng không thường xuyên ở lại. Người thanh niên khá kiêu ngạo, thậm chí anh ta còn không chào khi gặp chúng tôi. Anh ta đã làm gì đó à? Các người đang bắt anh ta à?" Nói đến đây, ông lão 'chậc', vẻ mặt đầy tiếc nuối:" Nói cho tôi biết, tuổi còn trẻ trông anh ta khá phong độ, tại sao gặp rắc rối như vậy? "

Hạ Xu mỉm cười và không trả lời cụ thể câu hỏi của ông lão, mà thay vào đó hỏi, "Tại sao ông lại nghĩ chúng tôi là người gây rắc rối cho anh ta? Trước đây từng có ai đó đã đến để gây rắc rối cho anh ta rồi sao?"

"Không phải bởi vì người này trông nhân mô cẩu dạng[**]. Thực ra, cuộc sống cá nhân của anh ta rất hỗn loạn. Thỉnh thoảng anh ta dẫn một số bạn bè đến nhà tụ tập." Ông lão vỗ ngực, lắc đầu thở dài: "Chúng tôi già rồi phải nghỉ ngơi sớm, vợ tôi vì việc này mà bệnh tim tái phát, chúng tôi còn gọi cảnh sát! Sau đó, sự việc đã dừng lại, nhưng mỗi lần anh ta đến, anh ta dường như mang theo phụ nữ, những người phụ nữ trông rất khác nhau! "

[**] Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

"Ồ? Phụ nữ khác nhau?"

Ông lão gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, có hai cô gái nhìn rất trong sạch, còn những người kia thì nhìn không đứng đắn. Anh ta làm như vậy chắc chắn đã xúc phạm đến người ta, trên đời này làm sao có bức tường không thấm nước? Việc gia đình và bạn bè của cô gái đến gặp anh ta để tính sổ không phải là chuyện bình thường sao? "

Nghe vậy Hạ Xu lộ ra vẻ rất đồng ý gật đầu: "Sư phụ, đêm ngày 12 tháng 5, tức là chín giờ tối bốn ngày trước, ông có nghe thấy tiếng động nhà bên kia không ?"

"Bốn ngày trước...?" Ông lão vẻ mặt xấu hổ: "Ông này, già rồi, trí nhớ cũng không tốt lắm." Ông lão đi đến bên cạnh, lật xem tờ lịch treo trên tường phía trên tủ giày. Sau đó ông lão đột nhiên vỗ vỗ cái trán sáng bóng: "Không nói, tôi nhớ ra rồi!"

"Hôm đó con trai tôi vừa về với lũ trẻ, bữa cơm tối ở lại rất lâu, tôi tiễn chúng ra ngoài, vừa mở cửa ra, cháu tôi sửng sốt. Đoán xem, hai người đối diện đang ôm nhau dựa vào tường, đây là gặm nhấm...".
Ông lão vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng:"Cô xem đó, tại sao người thanh niên này lại vội vàng như vậy, anh ta còn không vào nhà, chỉ chốc lát sau? "

"Ông có nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ đó chứ?"

"Không thấy, ngọn đèn này của chúng ta, đã lâu như vậy rồi, tối như không có đèn". Ông lão vừa nói xong vẫy tay về phía cô, khi cô đến gần, ông thấp giọng nói: "Nhưng người phụ nữ kia quần áo đang mặc thoạt nhìn không được tươm tất, phần trên lộ một mảng lớn...". Ông lão dùng tay chỉ vào vị trí của ngực mình, rồi nói tiếp:" Phía dưới váy chỉ đến đây ... ". Ông lão quơ tay múa chân chỉ dưới đùi, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

"Lúc đấy đại khái là mấy giờ ?"

"Đã hơn mười giờ".

Nghe miêu tả ngoại hình không giống Trương Thắng Nam, Thang Giai và Phan Dục, nhưng để an toàn, Hạ Thù vẫn nhờ ông lão xác định ảnh của ba người, và câu trả lời nhận được là đương nhiên là không phải.

Sau đó cô rất lịch sự cảm ơn, sau khi cửa nhà đóng lại, cô vẫn trầm ngâm đứng đó.

"Đội trưởng Hạ, cô có phát hiện gì không?" Tằng Vĩnh Gia đã đứng bên cạnh cô lúc nào.

"Người thứ tư đã xuất hiện." Hạ Thù hoàn hồn, nhướng mày.

.................

Cục Cảnh sát, văn phòng Đại đội chuyên án.

Thường Bân từ ngoài cửa xông vào như một cơn gió, dừng lại trước bàn làm việc của Hạ Xu, trong tay quơ quơ bản báo cáo: "Đội trưởng Hạ, đội kỹ thuật đã phân tích vết máu ở hiện trường. Mẫu máu tại hiện trường và nhiều bằng chứng khác nhau cho thấy người chết nằm ngửa khi động mạch chủ trên cổ bị hung khí cắt đứt. Theo sự phân bố vết máu trên trần nhà, rõ ràng có một khoảng trống ở giữa, vì vậy có lẽ lúc gây án hung thủ cưỡi ngựa, ngồi đè lên người chết, đè xuống ngực của nạn nhân".

"Một phần máu đã được phun lên cơ thể của hung thủ."

"Hơ!" Tằng Vĩnh Gia đang uống nước nóng bên cạnh máy lọc nước cách đó vài bước, khi nghe thấy lời miêu tả của người đàn ông, cậu ta liền tưởng tượng tư thế của hai người lúc đó: "Này đúng thật chết nhưng không biết chết như thế nào, chỉ giây trước còn vui vẻ hạnh phúc, giây tiếp theo liền xuống mười tám tầng địa ngục".

Sau khi nói xong, anh ta tiến lên hai bước và vô tình nhận thấy thông tin của Trương Thắng Nam và ba người khác mặt bàn của Hạ Xu. Ngay khi cậu ta định hỏi cô đang làm gì, điện thoại bàn trong văn phòng đột nhiên đổ chuông.

Thường Bân đặt bản báo cáo trên tay xuống, bước tới nghe điện thoại: "Đại Đội chuyên án ..."

Sau vài giây, anh ta xoay người: "Một thi thể được tìm thấy trong 'Bãi biển Ánh Mặt Trời', là nam giới, trên người không có mặc gì..."

Hạ Xu đứng dậy: "Thông báo cho bác sĩ pháp y, đội kỹ thuật vị trí của bãi biển, lập tức lên đường!"

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát cuối cùng cũng dừng lại dưới tấm biển lớn ghi "Bãi biển Ánh Mặt Trời" treo lơ lửng trên không, đồn cảnh sát chờ ở đây dẫn bọn họ tới hiện trường gây án.

Trên đường đi, viên cảnh sát giới thiệu chung về tình hình: "Một chủ doanh nghiệp gần đó đã tìm thấy xác chết, xác chết ở khu vực đá ngầm, nơi nguy hiểm không có phong cảnh, hầu hết khách du lịch sẽ không đến đó".

Khi mọi người đến bên ngoài rào chắn, pháp y và người được cấp giấy chứng nhận đầu tiên đã nhấc dây rào lên và bước vào. Hạ Xu và những người khác đứng bên ngoài và quan sát địa hình xung quanh, địa hình ở đây phức tạp hơn cảnh ở vụ án đầu tiên, những tảng đá lớn hơn, ngay cả thi thể cũng mắc kẹt trong khe hở cũng tìm kiếm khó khăn hơn.

Bên kia Trịnh Kiên và trợ lý của anh ta xoay sở để lật úp cái xác nằm la liệt để không bị tổn hại quá nhiều, sau đó nhanh chóng tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ.

"Thời điểm tử vong cách đây khoảng 14 giờ trước, tức là vào khoảng sáng sớm. Nguyên nhân tử vong là do đứt động mạch chủ, mất máu nhiều dẫn đến tử vong. Hai bàn tay và cổ tay có vết bầm tím không rõ nguyên nhân, là những vết thương lúc còn sống, không có vết thương đáng ngờ nào khác trên da. Cụ thể nên trở về phòng pháp y để khám nghiệm tử thi." Trịnh Kiên nhìn vào nơi đó, nhìn một lúc mới mở miệng: "Mất vật 'nam giới', vết rạch mô nhẵn nhụi, hẳn là do một loại dao sắc nào đó gây ra."

"Thủ pháp gây án hoàn toàn giống nhau, địa điểm và hoàn cảnh cơ bản là phù hợp ... Theo cách này, suy đoán ban đầu của chúng ta là đúng, 'chỗ ấy' của Niếp Hàn cũng do hung thủ lấy mất, chứ không phải chó mèo hoang gây ra". Tằng Vĩnh Gia dang tay.

Thường Bân trông nghiêm túc: " Hai vụ án chỉ cách nhau có bốn ngày, đối với một người mới mà nói, thời gian quá ngắn, phải không? Cái này được gọi là gì? Bỗng nhiên nhất minh kinh nhân [***]?"

[***] Nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ("Sử ký, Hoạt kê liệt truyện": 'thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân'. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.)

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro