Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Giới thiệu

Vào một ngày đông giá lạnh, có hai tinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời. Trùng hợp thế nào, hai tinh linh ấy được sinh vào cùng một ngày, ở cùng một phòng bệnh, thậm chí nhà cũng sát cạnh nhau. Gia đình hai bên mau chóng thân thiết, Lộc Hàm và Ngô Thế Huân đáng ra cũng sẽ rất xứng đôi. Hai người họ chỉ hơn kém nhau một giờ, vô tình trở thành một ngày, từ đó mà mạng hai người lại khắc nhau. Có thể yêu, nhưng không thể cưới. Nhưng là chỉ cần họ cùng nhau vượt qua được đại họa năm 18 tuổi thì sẽ có thể bên nhau trọn đời.

—————————-

– Nín đi, tao cho kẹo này.

Hắn huơ huơ cây kẹo trước mặt nó. Một giây sau nó lập tức im bặt, giành lấy cây kẹo trên tay hắn.

– Ngoan. – Hắn cười dịu dàng, xoa đầu nó.

—————————-

– Nó thích cậu sao?

– Ừ.

– Cậu thích nó không?

– Không.

– Vậy thì được. – Hắn nhìn nó cười

—————————

– Mấy thằng thích cậu để tớ lo, cậu chỉ việc thương tớ là đủ. – Hắn nghiêm túc.

– Cậu chắc lo được? – Nó khinh thường.

– Chắc chắn.

—————————

– Vợ ơiiiii.

– Ai vợ ông? – Nó trợn mắt, trong lòng tràn ngậphạnh phúc.

– Em! Từ nay là của anh! – Hắn kéo nó ngồi vàolòng, ôm chặt.

CHƯƠNG 1 – CHÀO ĐỜI

Tháng 11 giá lạnh, những con phố tràn đầy hoatuyết trắng xóa. Bệnh viện Thiên Ân vào tầm khuya bỗng nhốn nháo hơn hẳn. Bác sĩthay nhau ồ ạt ra vào phòng sinh, nghe nói, phu nhân nhà này khó sanh.

Dinh dong deng, đồng hồ điểm 12 giờ khuya!

Oaoaaoa..

Tiếng khóc chào đời của một tiểu tinh linh bénhỏ, bên cạnh là nụ cười mãn nguyện của người me. Lộc gia cuối cùng cũng cóđược một tiểu thiếu gia sau hai đại tiểu thư nghịch ngợm, cậu ấy – Lộc Hàm.

Một giờ trước!

Oaoaaoa

Tiếng khóc lại được truyền đến, là một bé trai. Ngôgia sau này, sẽ do hắn – Ngô Thế Huân nắm quyền thừa kế!

———————

Phòng hồi sức 4

Một người phụ nữ khác được y tá đưa vào, vẫn cònvì mệt mà ngủ thiếp đi. Giường bên cạnh cũng có một người khác, ngủ mê man. Cănphòng vì thế mà chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn.

Sáng sớm

Bà Ngô tỉnh dậy sau một hồi sinh mệt mỏi, dáodác tìm bóng dáng chồng mình. Ông Ngô vừa hay bước vào, lên tiếng:

– Em tìm anh à?

– Không tìm anh thì tìm ai? – Cô liếc anh, nhảmnhí.

– Được được, cháo đây, ăn đi.

Anh đổ cháo ra chén, đưa trước mặt cô, còn nhiệttình thổi rồi đút cho cô. Trên môi cô vô tình lộ ra nụ cười hạnh phúc.

– Hơiiss, vợ chồng người ta.

Bà Lộc ngồi trên giường chán nản nhìn chồngmình, rồi đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ.

– Vợ chồng son. – Ông Lộc chép miệng.

– Thế hai ta cũng chẳng phải mới cưới năm ngoáicòn gì?! – Cô hậm hực.

– Vậy là già rồi. – Anh cầm đồ điều khiển vừachuyển kênh vừa lẩm bẩm.

– Anh.. – Cô tức nghẹn họng – Không thèm chấpanh.

Nói rồi trùm chăn quay vào trong nhắm mắt ngủ.Vợ chồng nhà Ngô nhìn họ rồi bụm miệng cười trộm, vợ chồng nhà này thật thú vị.

Một khắc sau, ông Lộc quay lại, tay cầm chéncháo, lay nhẹ vợ:

– Dậy đi cô, ăn cháo!

Bà Lộc nghe gọi lập tức ngồi dậy, cô biết mà,anh chỉ là khẩu xà tâm phật, anh thương nhất cũng chỉ có cô.

Đến khi bà Lộc ăn xong, bà Ngô vui vẻ ngồi lạibắt chuyện, hai ông chồng cũng bàn với nhau chuyện trên trời dưới đất. Biếtđược cả bốn người đều cùng tuổi, chỉ là ông bà Ngô cưới sớm hơn một năm. Hai côvợ đều vừa mới sinh con, vừa hay lại một trai một trai. Càng nói thì càng thânthiết, họ nói rằng nếu sau này có duyên gặp lại, sẽ cho hai đứa con một đườngtình duThiên thật đẹp. Vì hai gia đình hà hủ mà J)

————————-

Duyên phận, là do trời, mà một phần, cũng dochính bản thân tự nắm bắt.

Hai tháng sau, bà Lộc nghe tin, căn biệt thự kếbên có người chuyển đến. Khi cô ra vườn tưới cây, vô tình bắt gặp xe chuyển nhàdừng trước ngôi biệt thự kế bên. Cô tò mò ló đầu qua xem, dù gì cũng là hàngxóm, trước sau cũng phải thân thiết thôi.

Không thể nào!! Cô bất ngờ, là vợ chồng Ngô,trùng hợp đến thế?

– Dĩnh. Nhà cậu ở đây?? – Bà Ngô thấy cô đứngngẩn ngơ liền hỏi.

– Ừ. Nhà tớ. Cậu chuyển đến đây sao?

– Oa, chúng ta thật có duThiên nha.

Thiên cười, chạy lại ôm chầm lấy cô, họ thật códuThiên, con họ cũng rất có duThiên.

Từ khi hai nhà gần sát nhau, hai đôi vợ chồngcàng ngày càng thân thiết, gần như một gia đình. Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, từnhỏ đã dính nhau như sam, một chút thói quen tách rời cũng không có. Trái lại,hai gia đình lại vô cùng thích như thế, Ngô gia rất thích Hàm Hàm, mà Lộc giacũng rất ưng Thế Huân.

———————

Câu chuyện của họ, từ đây sẽ chính thức bắt đầu!

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro