Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Mười một giờ bốn lăm phút ~

Jimin đi trên hành lang, vẫn cái kẻ ngang tàn và lạnh lùng hết mức. Không bao giờ ra khỏi phòng vào giờ này, nhưng hôm nay, cậu cần vài linh kiện cho chiếc mp3 bị sập nguồn. Nếu không có nhạc, Jimin không thể bình tĩnh để ngủ.

Jimin dừng chân ngay chỗ anh cả đã dừng, khuôn mặt lơ đễnh từ từ cúi xuống, đôi mắt vô hồn chạm vào một cậu bé đang bất động dưới sàn. Ánh mắt chậm rãi đưa đi.

Một mái tóc đen huyền , đôi mắt với hàng mi cong dài, chiếc mũi thẳng và cái miệng xinh xắn nhưng đôi mắt Jimin không dừng lại ở bất kì một điểm nào  mà dừng lại ở vũng máu loang ra cạnh khuôn mặt thuần khiết ấy. Vết thương vẫn chưa tự cầm được máu, trong khi Taehyung vẫn run lên và da tái đi vì lạnh.

Nét mặt không hề đổi thay, đôi mắt Jimin từ từ đưa lên và chân cậu bước tiếp. Jimin lướt qua người Taehyung như chưa từng thấy có sự tồn tại của cậu bé, đôi mắt cậu vẫn nhìn thẳng.

        ------------

~ Mười hai giờ hơn ~

- Cậu chủ. Hay để tôi gọi bác sĩ?

- Không sao. Ta chỉ hơi mệt thôi. Chắc tại thời tiết không tốt.

Quản lí của Yoongi kéo vali phía sau cậu chủ, có vẻ lo lắng khi Yoongi chưa khỏi cảm đã vội vã lên máy bay về nước sau nửa tháng xuất cảnh.

- Vậy để tôi cho người nấu bữa ăn nhẹ.

- Không cần, ta không đói. Đừng đánh thức mọi người.

- Cậu chủ không nên nhẹ nhàng quá với người làm.

- Ta biết rồi.

Yoongi bước nhanh trên hành lang, chỉ muốn về phòng ngủ một  giấc cho đến sáng và như hai người anh, cậu cũng nhìn thấy một cảnh tượng không mấy vui vẻ. Đương nhiên, nếu là Yoongi thì cậu bé đó sẽ được cứu.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy, cậu chủ?

- Nếu ta biết thì tốt. Trước mắt cần cầm máu cho cậu bé đã.

   --------------

Yoongi luôn bình tĩnh để giải quyết vấn đề. Cậu đã được học cách không hoảng hốt, hoảng loạn trong mọi tình huống. Vậy nên cho dù vô cùng lo lắng, cậu vẫn giữ được bình tĩnh để đưa Taehyung về phòng mình.

- Có nguy hiểm gì không?

- Tốt rồi! Ta đã cầm được máu. Nhưng cậu bé đã mất máu khá nhiều.

Yoongi bỏ bông băng và xi lanh xuống khay, rồi lấy khăn lau máu trên mặt cậu bé, hết sức nhẹ nhàng.

- Tôi sẽ gọi tất cả người làm đến. Chắc chắn phải có lí do.

- Cậu bé bị đồ thủy tinh đập vào đầu. - Yoongi gắp lên một mảnh thủy tinh nhỏ dính trên tóc Taehyung, cẩn trọng xem xét.

- Không lẽ vô tình bị thương nặng thế?

- Không, là cố ý. Ta sẽ giải quyết việc này vào sáng mai.

Yoongi tiếp tục cầm chiếc khăn lau máu trên mặt và cổ Taehyung. Cậu bé vẫn mê man. Đột nhiên, từ vết thương, máu bỗng đổ ra làm ướt mảng băng bông.

- Không ổn rồi. Hunsuk, lấy cho ta thuốc cầm máu và kháng viêm liều mạnh. Không thể nào, sao lại khó cầm máu thế này?

Yoongi bóc lớp bông băng. Vết thương không sâu cũng không rộng lắm. Cậu rắc thuốc lên vết thương, vẫn thấy khó hiểu vì vết thương lâu cầm được máu, trong khi máu đã chảy ra khá nhiều, tức là bị thương đã khá lâu.

- Chuyện gì thế này?

- Cậu chủ? Sao vậy? Para kháng viêm liều 500mg rồi.

- Không được, máu cậu bé hòa tan quá nhanh với thuốc.

- Vậy là sao ạ?

- Chuẩn bị đồ, ta sẽ khâu vết thương lại.

- Nhưng....

- Làm nhanh lên, không thể cầm máu thường được.\

Trước khi học chuyên sâu ngành nghiên cứu và chế tạo y học hạt nhân. Yoongi đã có hai năm học y. Cậu vẫn hay đọc sách về y học và nghiên cứu về một số loại thuốc và bệnh của con người. Nếu không phải vì giúp cha, cậu muốn đi du học và trở thành một bác sĩ giỏi, một chuyên gia nghiên cứu y học tổng hợp.

Yoongi bơm thuốc kháng viêm vào dịch chuyền, quay ra nhìn Taehyung, cậu bé vẫn ngủ thiếp. Yoongi lau mồ hôi trên trán và kéo ghế ngồi. Rốt cuộc cũng đã xử lí được vết thương. Nhưng điều Yoongi bận tâm bây giờ không phải vết thương đó nữa.

- Cậu chủ đang nghĩ chuyện gì vậy?

- Bất kì một loại máu thông thường nào cũng không thể làm tan thuốc kháng viêm, chưa nói là liều cao.

- Có gì nghiêm trọng sao?

- Có thể ngươi thấy bình thường nhưng ta thấy vô cùng bất an. Với một người thường chảy máu, phản ứng đầu tiên là lấy tay bịt lại cầm máu. Nhưng máu chảy rất nhiều, tay cậu bé vẫn rất sạch, trừ một chút máu rớt xuống.

- Ý cậu chủ là cậu bé không nhận ra mình bị thương?

- Không cảm thấy đau thì đúng hơn. Hunsuk, ngươi thấy trong khu biệt thự nhiệt độ về đêm thế nào?

- Mát mẻ. Thỉnh thoảng hơi lành lạnh.

Nhưng người cậu bé lạnh toát và run lên bần bật. Không phải vì vết thương bị nhiễm trùng như ta nghĩ, khi tăng nhiệt độ trong phòng, cơ thể cậu bé đã ấm lên.

- Rốt cuộc, cậu chủ đang định nói điều gì?

- Tất cả những biểu hiện đó là triệu trứng của Smith-agen , một trong những căn bệnh hiếm gặp nhất trên thế giới và hiện chưa có thuốc chữa.

Smith-agen là căn bệnh do biến đổi gen thứ mười bảy, nó làm thay đổi trật tự một số cấu trúc ADN dẫn đến một số bất thường của cơ thể như làm yếu xung thần kinh cảm giác hoặc mất hoàn toàn cảm xúc chi phối bởi não bộ, làm kích thích sự sản sinh của bạch cầu trong máu, làm mất khả năng điều hòa nhiệt độ cơ thể, nhất là khi nhiệt độ bên ngoài xuống thấp đột ngột và một số biểu hiện suy giảm chức năng khác tùy từng người mắc phải.

- Nếu tôi không nhầm thì đó là căn bệnh mất cảm giác.

- Bởi không có cảm giác đau đớn nên người bệnh không biết mình gặp nguy hiểm. Ta không tìm hiểu về căn bệnh này nhưng ta biết nguy hiểm lớn nhất của căn bệnh này là phản ứng chậm hoặc không thể phản ứng với nhiệt độ bên ngoài của người mắc phải. Chỉ cần nhiệt độ xuống đến 20 độ, cơ thể sẽ lạnh buốt, tê cứng và khó thở. Nếu tình trạng này kéo dài sẽ dẫn đến tử vong.

yoongi ngồi dưới ghế, hai bàn tay đan chéo nhau, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

- Dù sao cũng chỉ là suy đoán của ta. Hi vọng là không phải sự thật.

- Nếu là thật, có nên nói với ông chủ không?

- không.

- Cậu bé không đơn giản là người ông chủ mang về mà còn là yếu tố quyết định thắng bại trong cuộc chiến giữa cậu chủ và hai anh. Tôi nghĩ ông chủ và cậu cả, cậu hai cũng có quyền được biết.

- Nếu ngươi nói ra điều gì, ta sẽ không đảm bảo ngươi còn sống được bao lâu.

Yoongi liếc nhìn tay quản lí với một ánh mắt quyền lực. Tay quản lí lập tức cúi mặt, không tranh cãi gì thêm.

Yoongi đứng dậy, tiến lại phía giường mình, nơi Taehyung đang chuyền dịch.

- Không cần biết sau này sẽ thế nào nhưng từ giờ, ta sẽ là người bảo vệ và đảm bảo sự sống cho cậu bé, bằng bất cứ giá nào.

- Chỉ cho đến ngày cậu bé tròn mười bảy tuổi thôi thưa cậu chủ.

- Phải. Đó là một nửa suy nghĩ của ta bây giờ. Còn sau này ta không chắc.

Yoongi kéo tấm chăn lên ngang ngực cho cậu bé đang mê man và nhìn cậu bé với ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng. Anh cầm tay Taehyung đưa lên và bỗng nhận ra trong bàn tay ấy có chiếc hộp trong suốt. Yoongi lôi chiếc hộp ra, bật nắp hộp theo cảm tính, từ từ đưa miệng hộp lên gần mặt, khẽ hít một hơi dài.

- Zkilico?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro