Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ đêm, Yoongi từ phòng tắm bước ra cởi trần, tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Yoongi thấy Taehyung đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn có lồng chú chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, không phải đang ngủ mà đưa qua đưa lại chiếc cổ bé xíu và mắt dán chặt vào khuôn mặt Taehyung. Cậu đang ngủ ngon lành, chiếc áo ngủ trắng mỏng tang. Trong tình cảnh này, không một người đàn ông nào trên thế giới này không xao động. Đây không phải lần đầu tiên Yoongi thấy Taehyung ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn không thể điều khiển cho tim mình đập chậm hơn được.

Yoongi đưa tay vuốt trên mái tóc Taehyung, mắt chăm chăm vào từng đường nét trên khuôn mặt thánh thiện ấy.

- Palila. Mày cũng "say" phải không? Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy. Cậu bé này  là của ta.

Yoongi với tay lấy chiếc khăn trùm đỏ trùm lên chiếc lồng chim.

- Không được nhìn nữa. Ngủ đi.

Yoongi bế người con trai ấy lên và đặt vào giường mình. Đơn giản chỉ là lấy chăn vào đắp nhẹ nhàng cho Taehyung thôi. Cậu thì vẫn ngủ ngon lành, trời có sập cũng vẫn ngủ. Yoongi đứng như chết lặng đi, mắt nhìn không dời, không chán. Nó thành thói quen của anh từ bao giờ, chính anh cũng không nhận ra.

Mười hai giờ đêm Yoongi vào phòng thí nghiệm. Không phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith-agen. Yoongi muốn chế tạo ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã và đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Yoongi không dám chắc mình sẽ thành công nhưng anh đã nuôi hi vọng. Ba năm bên cạnh Taehyung, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của cha đã không còn nữa. Thay vào đó, Yoongi muốn là người bảo vệ và bảo đảm cho sự sống của Taehyung – người con trai mà cậu yêu.

~ Bảy giờ sáng. Phòng ăn khu A ~

- Chúc cậu chủ một ngày tốt lành.

- Cảm ơn. Chúc các em một ngày tốt lành.

Yoongi kéo ghế cho Taehyung ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Cô quản gia cùng đám giúp việc nhìn Taehyung bằng những ánh mắt khó chịu. Taehyung khoác chiếc áo sơ mi của Yoongi, chẳng để ý chuyện gì khác ngoài việc chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Còn Yoongi không ăn được mấy miếng, anh dành gần hết thời gian cắt nhỏ thức ăn bằng dao dĩa và gắp thức ăn cho Taehyung. Anh cũng thích chống tay nhìn Taehyung ăn chậm rãi một cách ngon lành.

Yoongi đẩy cốc sữa của mình lại trước mặt Taehyung rồi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết sữa dính trên môi cậu. Taehyung không để tâm ánh nhìn bực bội của Hana cả sự quan tâm dịu dàng hết sức của Yoongi. Cậu chỉ quan tâm đến bữa ăn của mình một cách hoàn toàn bình thản.

- Trùng hợp nhỉ? Hôm nay người đẹp cũng sang đây ăn sáng sao?

Jungkook bước vào phòng ăn, vẫn cái vẻ ngông nghênh hằng ngày. Cả đám giúp việc cúi rạp người xuống:

- Chúc cậu chủ một...

- Im đi!

Jungkook kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Taehyung. Hắn cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng mắt vẫn không rời khuôn mặt cậu.

- Lâu lắm mới thấy mày đem "đồ quý" ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Ta chắc là em chưa quên ta? Em ngày càng đẹp hơn đấy.

Đáp lại mấy lời chào của Jungkook chỉ là sự im lặng. Taehyung vẫn thản nhiên và ăn từng miếng bánh mì.

- Sao lại phớt lờ ta như thế? – Jungkook chợt thấy chiếc áo sơ mi Taehyung đang mặc, hắn khẽ cười nửa miệng. – Nằm cạnh Yoongi chắc đêm qua người đẹp ngủ rất ngon?

- Anh cả! Đủ rồi đấy!

- Anh không nói với mày. Đừng có chen vào.

"Cheng"

Chiếc thìa đập xuống đĩa ăn, Taehyung cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy, không liếc nhìn Jungkook lấy một lần, Taehyung cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Yoongi cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng.

- Em làm ta bực mình đấy, người đẹp. – Mặt Jungkook tối sầm lại

Taehyung chợt dừng chân và hơi quay đầu lại phía bàn.

- Đêm qua ngủ ngon. Bữa sáng rất không ngon.

Chân Taehyung bước tiếp cho đến khi ra khỏi phòng ăn. Jungkook ăn rất từ tốn và thong thả, nét mặt vui thích lại hiện rõ.

- Em thú vị hơn ta nghĩ nhiều. Nhưng để thằng em ta chăm sóc hộ thế là đủ rồi. Giờ ta nên đưa em về bên cạnh ta. Là Yoongi nên ta tin em còn nguyên vẹn.

..........

Yoongi ngồi xuống sàn nơi Taehyung đang mải mê chơi xếp hình.

- Em xếp được một nửa bức tranh rồi. Không xếp lại lần nào phải không? Một người bình thường muốn xếp được nửa bức tranh phải mất ít nhất ba tháng, còn em chỉ cần hai tuần. Em thông minh đến độ nào nhỉ? 

Yoongi có thể ngồi yên hàng giờ nhìn Taehyung ngủ hay tập trung làm một việc gì. Cả Yoongi và chú chim Palila.

............

Jimin ngồi trước máy tính kiểm tra hệ thống an ninh. Tay quản lí bước vào.

- Có thông báo từ nội gián, CIA đã vào cuộc.

- Em biết cho sử dụng hệ thống an ninh năng lượng mới là coi như chấp nhận đối đầu với CIA. Nhưng chúng ta nên đề phòng mọi thứ. CIA là một kẻ thù lớn và siêu phàm.

- Nếu là phe địch việc đầu tiên chúng làm là tìm hiểu về hệ thống an ninh của ta. Nhưng chúng sẽ ko làm việc thiếu sót vậy. Chỉ có hai cách để tìm hiểu và phá hỏng an ninh: hack-cơ vào máy chủ và tìm cách phá hủy bức xạ năng lượng. Đương nhiên, em hoàn toàn tin vào khả năng của cậu chủ. Con mắt nhìn người của ông chủ không bao giờ sai.

  -------------

Một buổi bình minh, ngoài ban công, nắng mới tràn xuống khuôn viên cây cỏ, xua tan bóng tối ngự trị khắp không gian. Nắng trườn trên thành ban công, nhẹ nhàng trượt trên mái tóc của ai kia.

- Nếu lạnh, ta sẽ đưa em về phòng.

Taehyung đang ngồi dưới đất dựa đầu vào Yoongi. Cậu khẽ lắc đầu, mắt nhìn trân trân vào bóng mặt trời với một vùng loang đỏ phía đằng đông. Yoongi rút chiếc khăn giấy trong túi khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Taehyung:

- Em bướng quá. Chưa lúc nào chịu nghe lời ta.

- ....

- Em yêu bình minh thế sao? Ta cũng vậy. Ở trong khu biệt này, ta thấy thật ngột ngạt.

- .....

- Ngoài kia cuộc sống vẫn tấp nập, bận rộn và bình yên ngày qua ngày. Em có hối hận không? Vì đã theo cha ta vào đây?

Taehyung lại khẽ lắc đầu.

- Ta luôn có em bên cạnh. Đã có lúc ta tự hỏi mình, liệu có phải giấc mơ không? Lúc nào em sẽ rời xa ta? Ý định của cha khi mang em tới đây, ta rõ hơn ai. Mất em để giành được vị trí thừa kế, ta không làm được. Không thể làm được.

- .....

- Dù không nói nhưng em cũng hiểu phải không? Ta yêu em.

  ---------------

~ Tám giờ tối ~

Quản lí của Yoongi vào phòng 103. Yoongi đang đọc cuốn sách y học trong phòng đọc.

- Cậu chủ! Tôi có làm phiền không?

- Không sao. Nói đi.

- Liên Bang muốn mời cậu chủ chế tạo tiếp M1xx với sự cung cấp miễn phí nọc rắn runi và tiền công không nhỏ khoảng hai trăm nghìn USD.

- Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ.

- Tôi nghĩ cậu chủ nên làm vì hoàn toàn có lợi cho ta. Vị trí của cậu chủ sẽ được nâng cao và còn có thêm lượng tài khoản lớn.

- Ta biết phải làm gì. Những thứ ta làm ra thu về nguồn lợi lớn đối với ta, nhưng cướp đi máu và nước mắt của hàng ngàn người. Tất cả là tội ác!

- Cậu chủ nên nhớ mình là ai, mình sinh ra ở đâu và sống để làm gì. Nếu không, hãy nhớ cậu là con trai Kim Namjoon!

- Ngươi không nói đến những điều đó không được sao?

- Chắc cậu chủ biết CIA đã vào cuộc. Đến giờ thì hoặc là tiến lên hoặc là thất bại, hoặc sống hoặc chết. Cậu chủ không có quyền dừng lại đâu.

- Ta muốn yên tĩnh, ngươi đi ra đi.

- Cậu chủ....

- Ra đi!

Yoongi gục đầu xuống bàn, càng lúc càng thấy mỏi mệt với cái danh con trai Kim Namjoon. Một lát, Yoongi đứng dậy, gấp cuốn sách dày lại và cầm nó lên cất vào giá sách. Trong phòng đọc, một khoảng không gian lớn được kê rất nhiều tủ sách xếp thành hàng, chủ yếu là sách y học và sách khoa học hạt nhân. Yoongi lần tay trên các ngăn đầy sách của một chiếc tủ lớn, dừng lại tại một chỗ trống. Cậu định cho quyển sách vào thì bỗng thấy qua khe tủ trống ấy, phía bên kia tủ sách. Taehyung đang ngồi dựa vào chiếc tủ khác ngủ, trên tay vẫn ôm một cuốn sách dày. Yoongi cứ nhìn thế một hồi lâu, chợt mỉm cười. Anh vòng đi ra đằng sau tủ sách. Yoongi cởi áo khoác đắp lên người Taehyung, hết sức dịu dàng. Anh ngồi xuống, từ từ đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Taehyung, khuôn mặt này ngắm mãi không thấy chán, vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút đến khó hiểu. Yoongi cúi xuống ý định sẽ hôn lên trán người con trai ấy một cái hôn thật nhẹ nhàng.

"Cạch"

Yoongi khựng lại. Có tiếng mở cửa ngoài phòng khách. Anh đứng dậy, không quên đưa tay đắp lại chiếc áo khoác cho Taehyung. Ra phòng khách, anh thấy Hansol đang lom khom, rón ra rón rén bước vào.

- Em làm gì thế?

- Á. Cậu...cậu ba. -  Hansol giật nảy người, không biết chui đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ.

- Định ăn trộm gì sao?

- Dạ? À không. Em...em không phải đâu cậu ba... Em định ăn trộm... À không phải, không phải ăn trộm...

- Sao phải cuống lên thế. Ta chỉ đùa thôi.

- Đùa... đùa ạ?!!

- Em tìm Taehyung phải không? Nhưng cậu bé lại ngủ mất rồi.

- Sao suốt ngày hết ngủ lại ăn, cậu ba phải nghiêm khắc lên mới được.

- Ừ. Ta sẽ thử. – Yoongi chợt cười.

- Cậu ba cười đẹp trai ghê. Mà em không đến tìm Taehyung, em đến tìm cậu ba mà.

- Tìm ta sao? Có việc gì không?

- Em muốn hỏi một chuyện nhưng không biết...

- Không sao. Em cứ nói đi.

- Hồi trước hồi em còn là một đứa trẻ lang thang chưa được ông chủ đem về ấy.

- Ừ. Rồi sao?

- Em có một lần bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng ngày đó đã có một chú cứu em. Chú còn đỡ cho em một nhát dao chí mạng nữa. Nếu không có chú ấy, em chẳng sống được đến bây giờ.

- Tội nghiệp. Không có ba mẹ chăm sóc thì đáng thương lắm.

- Cảm ơn cậu ba quan tâm.

- Có gì đâu. Nhưng em muốn hỏi ta chuyện gì?

- À, suýt quên việc cần hỏi. việc cũng lâu rồi nhưng em muốn biết ân nhân ngày đó là ai, giờ sống ra sao. Em nghĩ có thể cậu ba biết vì trông chú ấy có vẻ có địa vị xã hội, lại được một chú đi cùng gọi bằng mật danh nên chắc công việc đang làm rất quan trọng, có khi quen ông chủ cũng nên.

- Nhưng em còn nhớ mặt mũi không? Cũng gần mười năm rồi ta không chắc sẽ nhớ ra được là ai.

- Có lẽ bây giờ chú ấy thay đổi nhiều, nhưng em còn nhớ mật danh mà đồng nghiệp gọi chú ạ.

- Là gì?

- Hunter ạ.

Yoongi chợt sững người.

- Hunter?

- Vâng. Cậu ba quen sao?

- À không. Ta không quen nhưng ta biết một người tên là Hunter.

- Thế ạ. Là người thế nào? Làm gì và giờ sống ra sao ạ?

- Ông ta là điệp viên của CIA.

- CIA? - Hansol trợn tròn mắt.

- Phải. Ông ta ngày đó làm việc cho CIA được hơn mười năm, lập được rất nhiều chiến công lớn. Một điệp viên mà bất kì tổ chức tội phạm quốc gia nào cũng ngại đụng mặt.

- Thì ra thế. Em lại nghĩ chú ấy giống như ông chủ.

- Em biết ba ta làm gì sao?

- Dạ? À làm bất động sản phải không ạ? Thì ra chú ấy giỏi vậy. Giá em được gặp lại để cảm ơn một câu.

- Không được đâu! Hunter chết rồi.

- Chết rồi?

- Phải. Chết cách đây gần mười năm.

- Tại sao chết ạ?

- Chuyện này...

- Cậu ba biết phải không? Nói cho em đi. Sao chú Hunter chết?

- Ta...

- Hunter là ai?

Cả Yoongi và Hansol cùng quay lại. Từ phòng đọc, Taehyung đang bước ra. Yoongi tiến lại gần Taehyung.

- Em không ngủ nữa sao? Muốn ăn gì không?

- Ăn nhiều thế phát phì ra đấy ạ - Hansol chen vào.

- Vậy sao ta không thấy. - Yoongi cười.

- Min - Yoon - Gi.

Giọng Taehyung hơi dặn xuống.

- Trời! Trời! Ai cho bạn gọi tên cậu ba hả? Sao có thể gọi trống không một cách xấc xược như thế hả?

Yoongi đưa tay kéo cổ chiếc áo khoác cho Taehyung lại, nhẹ nhàng khuy vài cái.

- Không sao. Thích gọi thế nào cũng được.

- Sao lại thế được ạ. Quá xấc xược và hỗn láo. Dù không phải người làm đi nữa thì cũng không nên làm vậy.

- Ta bảo không sao mà. Em có thể về, lần khác ta sẽ nói tiếp chuyện ban nãy, được chứ?

- Nhưng. À vâng ạ.

Hansol quay đi, vẫn còn đang khó chịu với cậu bạn ngỗ ngược. Yoongi quay lại nhìn Taehyung.

- Xin lỗi vì đã lơ đễnh với em – Yoongi kéo tay Taehyung vào phòng ngủ phía trong.

- Ta không muốn nói cho Hansol nghe về cái chết của Hunter, bởi chính tay cha ta đã giết Hunter.

~ Bảy giờ sáng ~

- Không sao đâu cậu ba.

- Sao lại không sao. Nhỡ ốm nặng hơn thì sao? Lát nữa ta sẽ bảo quản lí mang thuốc qua đây cho em.

- Em cảm ơn cậu ba.

- Có gì đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi cho khỏi ốm đã.

- Vâng.

Yoongi định trở lại bàn ăn thì Hana chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro