#16: Gặp lại anh, Xán Liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Tối thứ năm lúc vừa ăn cơm xong, cả đám quyết định đến Kim Huy karaoke.

Mọi người từ khi tốt nghiệp đại học cũng đã nửa năm chưa gặp, khó khăn lắm mới cùng đi chơi chung như vậy, cảm xúc thật khó nói nên lời. Trước đây, Bạch Hiền là một thành viên tích cực kiểu "điển hình" trong bọn bạn, bọn nó đều nói nếu gặp nhau mà không có tôi thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Ngày hôm nay Bạch Hiền gặp lại thật nhiều bạn thân mà bình thường không dễ gặp, trong lòng vô cùng cao hứng. Lúc ngồi ca trong Kim Huy, bọn con gái ngồi tụm lại nói chuyện phiếm, đột nhiên Trương Nghệ Hưng nói cậu ấy đã đăng kí kết hôn rồi, có thể hai tháng nữa sẽ cử hành hôn lễ. Bọn tôi bị tin này làm cho hoảng sợ. Khi còn học, Trương Nghệ Hưng được "viện tin tức tình báo" chúng tôi công nhận là mỹ thụ, "đuôi" của cậu ấy cứ phải gọi là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng mà chưa ai được lọt vào mắt xanh của mỹ thụ.

Lộc Hàm nói kì thực nếu như cậu có thể im miệng không nói câu nào thì đã có thể cùng Trương mỹ thụ (Ú: =]]z) làm nên chuyện, nhưng một khi Bạch Hiền mở miệng rồi, liền làm cho người ta không còn gì để nói. Bạch Hiền thay mặt mọi người tò mò hỏi Điền Nga:

"Trương Nghệ Hưng yêu quý, công tử nhà nào có vận khí đến vậy, rốt cuộc cũng được lọt vào mắt xanh của người?"

"Kim Tuấn Miên, 28 tuổi, tướng mạo rất khá, lại là Giám đốc của công ty Vĩ Sĩ siêu danh tiếng, lương một năm hơn trăm vạn, có nhà có xe, không ngại gian khổ theo đuổi tớ hai tháng, các cậu nói xem, tớ có nên giữ lấy anh ấy không?"

Cả bọn đều ồ lên, đều nói Nghệ Hưng có số thật tốt, người của Vĩ Sĩ cũng bị quăng lưới "túm" về. Bạch Hiền có chút ngẩn người. Vĩ Sĩ! Tôi liền hỏi mọi người:

"Vĩ Sĩ không phải vừa mới thành lập sao, mọi người làm gì lại tôn sùng như thế chứ?"

"Bạch Hiền, sao mà cậu ngây thơ thế, làm sao có thể gọi là một nghiên cứu sinh hả? Cơ nghiệp của Vĩ Sĩ vốn là ở nước ngoài, vì muốn về nước phát triển nên mới mở một công ty mới trong nước. Bộ cậu thật sự cho rằng Vĩ Sĩ là dân mới vào nghề sao? Người ta là "già làng" ngành IT đó!"- Cả bọn nhìn Bạch Hiền khinh thường nói

Ai da, người ta càng tán tụng anh ta và công ty thì lòng Bạch hiền lại càng phiền muộn.Anh họ Lộc Hàm đi cùng với bọn tôi, nghe bên này đang nói về Vĩ Sĩ liền kiên quyết chĩa micro về phía chúng ta, rất là mặt dày mà phỏng vấn Trương Nghệ Hưng:

"Nghệ Hưng thân mến , chồng em là Giám đốc của Vĩ Sĩ, có phải là thường xuyên có thể gặp được Tổng tài của Vĩ Sĩ không? Anh bật mí với em nhé, anh đã một lần nhìn thấy Tổng tài rồi, (siêu đẹp trai, cực kì đẹp trai, vô địch đẹp trai!"

Chỉ với một câu nói thôi đã khiến cả đám kích động cả lên. Mọi người đều là dân máy tính, giới IT xuất hiện một nhân vật siêu cấp trăm năm khó gặp như thế thì ai có thể không nghiêng mình khâm phục chứ? Trương Nghệ Hưng cười cười nói:

"Chưa chưa. Tổng tài của chồng em, là một nhân vật tựa như thần tiên, đừng nói chồng em mới làm có Giám đốc, dù cho anh ấy là người lãnh đạo trực tiếp đi nữa, thì số lần nhìn thấy Phác Tổng cũng rất hiếm. Đừng nói mọi người đối với Xán Liệt tràn đầy hâm mộ, ngay cả chồng em cũng nhắc tới với vẻ mặt sùng bái, anh ấy nói, đừng đem tuổi tác mà so sánh với Xán Liệt, vì thành tựu của anh ta không thể so sánh với người bình thường được!"

Nghệ Hưng, Lộc Hàm và bầy yêu nữ này cứ bàn luận mãi về Xán Liệt, Bạch Hiền càng nghe càng ngồi không yên, dứt khoát đứng lên đi đến WC để yên tĩnh mà quên đi mọi chuyện. Bạch hiền đẩy cửa đi ra khỏi phòng, cúi đầu đi sát tường, nếu như cậu nhớ không lầm, đi dọc theo tường đến cuối dãy sẽ là phòng vệ sinh. Nhưng cậu càng đi tới càng thấy trước mắt có chút mờ nhạt. Bạch Hiền cảm thấy mình thật sự không có chút tiền đồ nào hết. Biết một người đàn ông chỉ trong một thời gian không thể gọi là lâu, cũng chỉ gặp mặt mấy lần, cùng lắm không nghĩ nữa lên giường nằm, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy mà khi có một người nhắc đến anh ta, cậu vẫn còn có thể sa nước mắt. Bạch Hiền luôn nghĩ, cậu sẽ không yêu thương anh ta? Không, sẽ không,cậu chỉ là đang đau đớn tiếc thương cho sự trinh trắng mà cậu cẩn thận bảo vệ suốt hai mươi bốn năm đã bị cướp sạch chỉ vì một lần say rượu mà thôi.
Hai mắt đẫm lệ, Bạch Hiền cúi đầu tiếp tục đi dọc theo tường, cảm giác đường đi tới toilet bữa nay thật sự rất dài. Cậu đã không thấy đường, lại còn cúi đầu, đang đi bỗng nhiên đụng vào trong ngực của người đang đi tới. Bạch hIền vội vàng luôn miệng nói lời xin lỗi, không dám ngẩng đầu, sợ người ta đụng vào nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cậu. Sau khi Bạch Hiền nói bốn năm tiếng xin lỗi liền đi vòng qua người đó tiếp tục đi. Nhưng cánh tay cậu lại bị một bàn tay nắm chặt lấy. Bạch Hiền ngẩng đầu, xuyên qua hai mắt đẫm lệ nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ tựa như yêu nghiệt.

Phác Xán Liệt!

Bạch Hiền và Xán Liệt đối mặt nhau, cả hai đều không nói gì. Xán Liệt mặt không biểu tình, nhưng hai hàng lông mày nhẹ nhíu lại. Trong lúc Bạch Hiền không biết nên nói gì hoặc là nên khiến cho Xán Liệt nói với cậu điều gì đó, bỗng nhiên bên cạnh có một giọng phụ nữ vang lên:

- "Lịêt, vị này là?"

Bạch Hiền nhìn sang, thì ra Xán Liệt không phải một mình, bên cạnh anh ta còn có một nữ hai nam, quần áo của bốn người có khí chất thượng lưu, đều là quý khí mười phần, hiển nhiên tiền tài và trình độ văn minh của họ cao hơn cậu. Người phụ nữ đang nói chuyện có lẽ còn lớn hơn cậu ba, bốn tuổi, tướng mạo vô cùng mĩ lệ, là một mỹ nhân. So với cô ấy, Bạch Hiền thật sự là trẻ trung vô cùng. Bên cạnh Xán Liệt đã có không biết bao nhiêu mỹ nữ thùy mị như vậy rồi, cho nên, cậu có gì tốt mà còn suy nghĩ lung tung. Bạch Hiền có chút dùng sức hất tay của Xán Liệt ra, tươi cười với mỹ nhân nói:
- "Tôi là nghiên cứu sinh, Phác  tổng đã từng đến trường tôi tọa đàm, Phác tổng thấy tôi quen mặt!"

Mỹ nhân nhìn cậu cười cười. Bạch Hiền không nghĩ tại chỗ này còn gặp được Xán Liệt, liền khách sáo nói với Xán Liệt:

- "Phác tổng thật làm cho người ta cảm thấy vinh hạnh, có cơ hội chào mừng ngài đến chơi!"- Nói xong cậu còn làm ra vẻ hành lễ.

Bạch Hiền đang định xoay người đi, cánh tay lại bị Xán Liệt bắt được. Bạch Hiền kinh ngạc nhìn tay của anh ta, anh ấy không nhìn cậu mà nói với ba người kia:

"Mọi người đến phòng kia ngồi trước, tôi có chút chuyện muốn làm."

Nói xong để lại ba người vẻ mặt kinh ngạc, kéo Bạch Hiền đi về phía ngược lại. Lúc này đầu óc cậu căn bản là không nghĩ gì nhiều được, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Xán Liệt. Chờ đến khi chúng tôi đã ở một nơi không người, Xán Liệt dừng lại, rồi mạnh mẽ đem Bạch Hiền đẩy lên vách tường, hai cánh tay của anh ta ôm đầu của Bạch Hiền, đầu có chút cúi xuống, hai mắt cùng cậu ngang hàng, ánh mắt tĩnh mịch gắt gao chằm chằm nhìn vào cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro