#34: Qúa Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap trước Au đã xóa vì kh ai góp ý ^^ V thì Au edit theo tác giả chính nhé :)

-------------------------------------------

 Không biết qua bao lâu thì Lộc Hàm cùng Hạ Tu đều đang ở đây, hai mắt Lộc Hàm sưng lên giống như hai quả đào. Sắc mặt Hạ Tu thì vô cùng nặng nề.

Thấy Bạch Hiền tỉnh lại, Lộc Hàm dường như lại muốn khóc nấc lên. Bạch Hiền nhìn cậu, suy yếu cười: 

"Mình còn chưa chết đâu, đừng khóc, khóc đến cạn nước mắt bây gi..."

Bạch Hiền chưa dứt lời, Lộc Hàm đã lại gào khóc lên. Cậu cười yếu ớt nhìn Lộc Hàm nói: 

"Lộc Hàm à, cậu còn khóc nữa mình lại ngất đi bây giờ."

Lộc Hàm lập tức đành cố nén nước mắt mình lại:

"Được, được, tớ không khóc nữa"

Cậu nhìn qua Hạ Tu rồi lại nhìn Lộc Hàm: 

"Lộc Hàm, mình đói bụng, cậu có thể đi hỏi bác sĩ xem mình có thể ăn một chút cháo được không?"

Lộc Hàm vừa lau nước mắt vừa trả lời: 

"Được. Nhưng là mình cảm thấy cậu cứ trực tiếp nói cho mình biết cậu muốn nói chuyện với anh cậu là được rồi, không cần tìm lý do để mình tránh đi như vậy".

Ây! Có cần phải thẳng thắn vậy không!. Cậu trừng mắt nhìn Lộc Hàm:

"Mình muốn ăn chút cháo gạo nóng hổi. Đi đi, không cần vội, cứ từ từ, mình mới có thể cùng anh trai mình nói nhiều một chút".

Lộc Hàm bật cười, cười xong lại mang bộ dạng như muốn khóc nói với cậu: 

"Hiền Hiền, để mình nói cho cậu biết như thế nào mới tốt, cậu xem cậu là cái dạng người gì, sợ mình lo lắng còn cố gắng chọc cho mình cười! Hiền Hiền, cậu không cần như vậy, muốn khóc thì cậu cứ khóc lên, đừng gắng kìm nén, cậu không cần phải suy tính đến cảm nhận của người khác mà khiến chính mình đau lòng, như vậy đáng sao!"

Câu nói của Lộc Hàm khiến mắt cậu ươn ướt. Đúng là chỉ có Lộc Hàm hiểu cậu nhất! 

Bạch Hiền gượng cười một nụ cười thật tươi gật gật đầu: 

"Lộc Hàm à, nhớ là cháo gạo đấy!"

Lộc Hàm vừa cười, vừa bóp bóp mũi Bạch Hiền rồi đi ra khỏi phòng bệnh (Au: có ý đồ kìa =))*). Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Hiền và Hạ Tu. Cậu trầm mặt nhìn Hạ Tu nói:

"Anh có thể đừng hỏi đứa bé là của ai được không?"

Hạ Tu nói: 

"Không thể. Nhưng anh cũng biết có hỏi thì em cũng không nói. Anh sẽ tự mình tìm hiểu vậy!"

"Vậy có thể đừng để mẹ em biết chuyện này được không? Đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, hơn nữa sẽ khiến cho Hạ thúc thúc có ấn tượng không tốt".

Hạ Tu cau mày cáu kỉnh nói: 

"Bạch Hiền, em lúc nào cũng không coi anh và ba là người nhà, lúc nào cũng khách khí như vậy với anh, làm liên lụy đến mẹ em cũng bị đối xử khách khí như vậy. Em phải nhớ chúng ta đều là người một nhà, bốn người chúng ta gắn bó thân thiết với nhau. Hôm nay em xảy ra chuyện này không có nghĩa em là một đứa hư hỏng, mà chỉ là em đã không gặp một người đàn ông tốt dám chịu trách nhiệm. Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, em hãy gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tự ti buồn cười đó đi! Chẳng qua là lo lắng đến suy nghĩ của dì Vân mà anh đáp ứng em không nói cho dì biết chuyện này".

Hạ Tu nói xong, trong lòng Bạch Hiền liền ấm áp, một giọt nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, tạo thành một đường ấm áp trên gò má lạnh như băng. Khi tình yêu khiến cho người ta tuyệt vọng thì nhờ có tình thân mà người ta có thể khơi nên niềm hi vọng. 

Hạ Tu đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cậu, bộ mặt tuấn tú vốn luôn luôn lạnh lùng vô cảm, thế nhưng giờ phút này lại hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có. Hạ Tu nhẹ nhàng nói: 

"Hiền nhi, chờ mấy ngày nữa em khỏe lên rồi thì anh sẽ đưa em trở về nhà, chắc chắn cha cùng dì Vân sẽ vô cùng mừng rỡ".

Bạch Hiền nở nụ cười thật tươi với Hạ Tu, ra sức gật đầu.Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Xán Liệt, cậu cười một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Chuyện cậu nằm viện chỉ có Lộc Hàm và Hạ Tu được biết. Lộc Hàm đã giúp cậu xin phép nhà trường cho nghỉ, không biết cậu ấy dùng lý do gì mà sư huynh cùng thầy hướng dẫn không chút nghi vấn, dù sao thì trong lúc nằm viện, cuộc sống của Bạch Hiền vẫn sóng êm gió lặng.

Bạch Hiền nằm viện được một tuần lễ thì Hạ Tu làm thủ tục cho cậu xuất viện. Vừa may lúc xuất viện cũng bắt đầu là kỳ nghỉ dài ngày. Hạ Tu mới khai ra anh ta mới mua một chiếc xe màu bạc, trông rất đẹp. Trên đường Bạch Hiền quay qua hỏi Hạ Tu với vẻ mặt "không thể tin được":

"Anh mua chiếc xe này không phải là vì muốn đưa em về nhà chứ?"

Hạ Tu cười giễu cợt một tiếng nói: 

"Em đoán đúng rồi"

Nghe câu trả lời không một tí ngại ngùng của Hạ Tu, phải sau "nửa ngày" Bạch Hiền mới phản ứng, cũng không hiểu bộ dáng này của anh rốt cuộc biểu hiện cái gì. Lẽ ra nụ cười giễu cợt việc cậu tự đề cao kia là khinh thường và châm chọc, nhưng rồi anh lại khẳng định rằng cậu đoán đúng. Suy nghĩ của anh vặn vẹo quá, Bạch Hiền theo không kịp.

"Anh, ngữ điệu cùng nội dung cuộc nói chuyện của anh hoàn toàn không ăn khớp!"

Hạ Tu lại cười giễu cợt một tiếng nói:

"Nói chuyện với người có chiều sâu tư tưởng giống như một đứa trẻ anh bình thường đều dùng ngữ điệu giễu cợt này, cùng với nội dung câu chuyện không có liên quan!"

Bạch Hiền tức giận, lườm:

"Hạ thiếu gia, ngài cuối cùng cũng biết cách nói đùa!".

Hạ Tu quay đầu lườm lại cậu một cái, sau đó lại quay đầu lại, mặt lạnh lùng nói: 

"Không học được. Nhưng với em thì được".

Lòng Bạch Hiền bỗng thay đổi, trở nên thật ấm áp. Hạ Tu vì muốn làm cho cậu vui vẻ thậm chí còn cố gắng học cách nói đùa. Cậu bắt đầu cảm thấy người đàn ông trước mắt này không chỉ là anh trai trên luật pháp mà trong cuộc sống thực tế, anh rõ ràng đã trở thành người nhà.

-----------------------Dòng quá khứ lướt lướt--------------------------------

Bỗng nhiên Bạch Hiền nghĩ tới thật ra từ trước năm mười hai tuổi, tình cảm của cậu và Hạ Tu vẫn luôn đẹp, chỉ từ khi mẹ cậu lấy cha anh ta, cậu mới dần dần xa lánh, thậm chí còn chống đối lại anh. Cha của Bạch Hiền từng là thư ký của cha anh, Hạ Chấn Hưng. Ông là người rất tài hoa, lại vô cùng thương yêu Bạch Hiền. Vì vậy Bạch Hiền đã đặc biệt sùng bái ông.

Từ nhỏ, Bạch Hiền với Hạ tu ở cùng trong một khu tập thể. Mẹ Hạ Tu qua đời từ khi anh còn rất nhỏ. Khi còn bé, Hạ Tu đã rất giống như được "nhị ngũ bát vạn"('Nhị ngũ bát vạn' là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của một người như kéo được nhị ngũ bát vạn.) cho nên Bạch Hiền hay nói là anh giả bộ, nhưng người lớn trong khu lại mãnh liệt khen anh, nói anh tuổi trẻ tài cao. Thật khó hiểu! Cái gì mà tuổi trẻ tài cao, Bạch Hiền cảm thấy đều là do cha của "thiếu niên" kia thật lợi hại làm cả đám người nịnh bợ nói lời dễ nghe. Hạ Tu mặc dù lạnh lùng như băng nhưng vẫn rất thương Bạch Hiền, thường đưa cậu đi chơi khắp nơi. 

Mẹ của Bạch Hiền  là giáo viên Tiếng Anh, lúc Hạ Tu học lớp mười một chuẩn bị tốt nghiệp thì sẽ xuất ngoại nên mẹ cậu đến làm gia sư cho anh.

Từ nhỏ, cậu luôn tưởng mình là một đứa bé vô cùng hạnh phúc, tình cảm của cha mẹ rất tốt, hai người dốc lòng bồi dưỡng, muốn cậu đi du học, lại yêu thương chiều chuộng cậu. Nhưng thời gian mẹ cậu phụ đạo tiếng Anh cho Hạ Tu thì cha mẹ bắt đầu gây gổ, mỗi ngày đều cãi nhau không ngừng, càng ngày càng lợi hại, từ việc chỉ cãi nhau bằng miệng đã thăng cấp lên đến trình độ vật lộn. Thời gian đó đối với Bạch Hiền vô cùng xám xịt, mỗi ngày mở mắt ra lại thấy mẹ không ngừng khóc thút thít thì cha càng ngày càng nóng nảy. Rốt cuộc, việc cãi vã này kéo dài đến hơn nửa năm, lúc Bạch Hiền vừa tròn mười hai tuổi, cha mẹ ly hôn. Mẹ cậu muốn dẫn cậu đi, cha thì sống chết cũng không đồng ý. Có lần cha còn lớn tiếng nói:

"Mẹ mày là một người phụ nữ hư hỏng, bà ta đã sớm có quan hệ không đúng đắn, đến ở cùng Hạ Chấn Hưng, trở thành mẹ của thằng nhóc Hạ Tu, bà ta không hề quan tâm đến mày nữa rồi."

Vì vậy từng ngày từng ngày, Bạch Hiền oán hận bà ta, oán hận chính mẹ của mình. Hai năm sau cha cậu qua đời vì bệnh ung thư phổi, cậu bị mẹ đưa đến nhà Hạ Tu. Bạch Hiền luôn cảm thấy cha cậu qua đời là do mẹ làm hại, như thế làm cậu càng hận bà ta hơn. Kể từ khi Bạch Hiền đến nhà Hạ Tu, Hạ Tu không còn thương cậu giống như trước nữa, thậm chí trong lòng còn bài xích cậu và mẹ. Hạ Tu tốt nghiệp cấp ba liền ra nước ngoài, trong thời gian đi du học, số lần anh về nhà rất ít, tình cảm giữa cậu và anh ngày càng trở nên lạnh nhạt. 

Lúc Bạch Hiền học lớp mười hai, cậu nghĩ cuối cùng cậu cũng có thể thoát ra khỏi cái gia đình méo mó này rồi. Cậu tình nguyện đăng ký lựa chọn ở một nơi rất xa nhà, thành phố D. Cho tới bây giờ, Bạch Hiền không muốn đối mặt với sự thật cậu là một đứa trẻ trong cái gia đình "rổ rá cạp lại" này (Au: Ý của Hiền nhi là "dơ"), lại càng không muốn đối mặt chuyện mẹ đã bỏ cậu và cha, để rồi yêu cha của Hạ Tu, trở thành mẹ của người khác. Bạch Hiền luôn nhớ lại hình ảnh của cha trước khi chết, cha nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập bi thương với một dòng nước mắt chảy xuống. Ngay lúc đó, Bạch Hiền mới hiểu rằng cha yêu mẹ, lại càng hận mẹ hơn. 

Mặc dù Lộc Hàm sống chung với Bạch Hiền đã năm năm nhưng lại không biết chuyện cậu có một người anh kế, một mực cố không tiết lộ cậu có một gia đình khác thường. 

--------------------Kết Thúc--------------

Xe chạy như bay trên đường cao tốc, Hạ Tu nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Bạch Hiền liền nói: 

"Nằm ngủ một lát đi, thân thể em vẫn chưa khỏe hẳn, đáng lẽ không nên nghe theo em chưa đến bốn giờ sáng đã xuất phát rồi".

Bạch Hiền làm nũng nói với anh 

"Nhưng em muốn về nhà nhanh một chút, em nhớ nhà".

Hạ Tu nhìn Bạch Hiền thật sâu một cái, không nhịn được thổn thức nói: 

"Hiền nhi, đây là lần đầu tiên em nói nhớ nhà".

Cậu mỉm cười chua chát đáp lại cảm khái của Hạ Tu. Hạ Tu lại nói:

"Hiền nhi, thật ra thì mẹ em rời cha em là có nỗi khổ tâm."

Cậu mở to hai mắt nhìn về phía Hạ Tu nói: 

"Thế nào mà những chuyện xảy ra với em gần đây, tình tiết đầy cẩu huyết, chẳng lẽ đây là đang quay phim sao?"

Hạ Tu nghiêm túc nói: 

"Hiền Nhi, em trưởng thành rồi, có một số việc em nên biết sự thật, hơn nữa còn phải biết chấp nhận sự thật".

Bạch Hiền nhìn qua anh, vẻ mặt viết đầy một cỗ tang thương:

"Đến bây giờ thì không có chuyện gì là em không thể chịu được. Được rồi, anh nói cho em biết sự thật là gì đi".  

Hạ Tu nói:

"Vào năm em được mười một tuổi, cha em lại tập tành học đánh cờ bạc. Nhà của em vốn đã không phải dư dả gì, vậy mà tất cả của cải để dành đều bị cha em tiêu hết không còn gì. Từ tình cảm cá nhân, cha của anh đã không ít lần trả nợ đánh bạc dùm cha của em. Nhưng mà ông ta vẫn đi đánh bạc, thua tiền thì lại đòi dì Vân, dì Vân không đưa thì họ lại cãi nhau, sau này ông ta lại còn bắt đầu đánh dì ấy".

Hạ Tu dừng lại nhìn vẻ mặt của cậu, rồi bắt đầu nói tiếp: 

"Khi dì Vân ở trong lúc khó khăn nhất, cha của anh đã ở bên cạnh giúp đỡ và chăm sóc. Sau này bởi vì cha của em không thể nào bỏ được cờ bạc, hơn nữa mỗi khi thua bạc thì lại về nhà gây chuyện và đánh dì ngày càng nhiều, vì vậy dì Vân hết hy vọng nên cuối cùng quyết định rời khỏi ông ta. Dì Vân muốn dẫn em đi cùng thậm chí quỳ xuống cầu xin ông ta, nhưng ông ta lại nói....Nếu như mà dì nhất định phải mang em đi thì ông ta sẽ liền dẫn em đi tự tử cùng chết."

Những lời nói của Hạ Tử cứ văng vẳng bên tai Bạch Hiền. Tim cậu đau quá, đau đến như muốn vỡ tan. Thì ra từ xưa đến nay là cậu hiểu lầm mẹ, mẹ một lòng thương cậu mà cậu đem tất cả hận ý đổ vào người mẹ, như người cha cờ bạc của cậu đã làm. Cậu có lỗi với mẹ, có lỗi với gia đình của Hạ Tu. Thật xin lỗi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro