#36:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh ấm áp, đối với việc Bạch Hiền từ bỏ hiềm khích trong lòng mà chủ động hòa nhập với gia đình làm cho mẹ cậu rất vui, bà ấy đối với Bạch Hiền có loại tâm tình gần như là cảm kích, như là yêu thương, đối với trước kia có phần thêm mãnh liệt đến mức tình yêu của bà dường như sắp nhấn chìm cả Bạch Hiền xuống.

Vào một buổi sáng vô tình nào đấy, Bạch Hiền vô tình gọi đồng chí Hạ Chấn Hưng một tiếng "Cha" khiến cha già kích động đến mức thiếu chút nữa thì từ trên cầu thang lăn xuống. Mẹ còn khoa trương hơn, nước mắt rơi không dứt. Hạ Tu vẫn đeo vẻ mặt vô tình lãnh đạm, nhưng ý cười trong ánh mắt anh lại không thể che giấu được. Nhiều lúc Bạch Hiền cảm thấy thật sự "sợ hãi" căn nhà của chính cậu.

Sau cái ngày Bạch Hiền kêu một tiếng "cha" kia, đồng chí Hạ Chấn Hưng thỉnh thoảng lại tìm cớ tiếp cận, mà chẳng có gì để nói, chỉ là cùng Bạch Hiền cậu nói chuyện phiếm, mục đích là muốn nghe cậu gọi ông là cha nhiều nhiều hơn nữa. Có lần Mẹ nhìn thấy ông lại rón rén chạy tìm Bạch Hiền nói chuyện thì bà liền ngăn cản và căn dặn một hồi khá là lâu. Phải nói là nhờ Mẹ mà Bạch Hiền lại có cuộc sống thanh thản như xưa. =))

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, Hạ Tu đưa Bạch Hiền trở lại thành phố D. Trước khi đi tự nhiên Bạch Hiền lại thấy vô cùng lưu luyến mái nhà này. Mẹ nước mắt lưng tròng, hết sờ sờ tóc cậu lại sờ sờ gương mặt, rồi lại sờ sờ đến tai, rồi đến cánh tay nhỏ bé của cậu, chưa tới ba mươi giây mà cả người Bạch Hiền đã bị bà sờ mó đến mức sinh điện. Bạch Hiền nói:

"Mẹ, may mà mẹ chỉ có hai tay, nếu mà nhiều hơn thì cả nhà mình phải tiếp đất để sống qua ngày mất"

Nghe cậu nói Mẹ cười khanh khách vui vẻ chỉ có điều nước mắt vẫn cứ tự nhiên rớt xuống. Mẹ vừa khóc vừa cười hỏi:

"Hiền, tháng sau con có thể về nhà không?"

Bạch Hiền dở khóc dở cười trả lời:

 "Mẹ, tháng sau lại có ngày Quốc Khánh nữa sao? Nếu có con nhất định sẽ trở về!"

Lúc ấy Bạch Hiền quay sang cha già nói: 

"Cha, con ôm cha nhé, chúng ta ôm tạm biệt nào!"

Cậu không nghĩ đồng chí Hạ già trên đầu đã một đống tuổi rồi mà lại đặc biệt hồn nhiên, ngây thơ, nghe thấy đề nghị "ôm tạm biệt" liền bày vẻ mặt ngây thơ ham học hỏi:

"Hiền Hiền, không phải là hôn tạm biệt sao?"

Bạch Hiền liền trưng ra vẻ mặt phớt tỉnh nói:

 "Ưm, cha nói đúng, là hôn tạm biệt. Nhưng mà trong tình huống của hai chúng ta có vẻ không thích hợp lắm, vả lại mẹ con đang ở bên cạnh nhìn đấy. Ôm tạm biệt là được rồi".

Cha già cười híp mắt, ra sức gật đầu, Mẹ lại nhéo nhéo mặt cậu nói: 

"Cái con hổ con này, lời lẽ khó coi như vậy mà cũng dám nói!"

Đến lúc Bạch Hiền định bước lên xe lại thấy dáng vẻ chực muốn khóc của đồng chí già Hạ Chấn Hưng. Cậu vội vàng gọi mẹ: 

"Mẹ mau nhìn ông chồng già của mẹ kìa, có vẻ lại sắp thể hiện bộ dạng không phù hợp với thân phận địa vị rồi!"

Bạch Hiền vừa dứt lười, ông bố già lập tức thu hồi lại nước mắt nở ra nụ cười. Lúc cậu cùng Hạ Tu đã ngồi ở trong xe chuẩn bị khởi hành, bố già đột nhiên xông tới nằm sấp trên cửa xe lớn tiếng nói: 

"Hiền Hiền, không phải chỉ riêng lần về nhà này con mới gọi cha là cha chứ, lần sau mỗi lần về nhà con đều sẽ gọi cha là cha đúng không?"

Bạch Hiền đúng là bị đồng chí già Hạ Chấn Hưng này làm cho nghẹn thở rồi. Cậu trêu chọc nói: "Không."

Trong nháy mắt, sắc mặt cha già trở nên trắng bệch. Cậu liền vội vàng nói tiếp:

"Cha, cha đừng nóng vội cha. Ý của con là không chỉ lúc về nhà mới gọi cha là cha, mà ở trường học con vẫn gọi cha là cha. Cha yên tâm đi cha!"

Có thể là trong câu nói của Bạch Hiền vừa nói có vô số tiếng "cha" khiến cha già rất hưởng thụ, ông vô cùng kích động cùng vui mừng, dùng sức vung tay tạm biệt. Mẹ đứng bên cạnh ông, cực kỳ bất đắc dĩ nhắc nhở liên tục không ngừng: 

"Lão Hạ, cẩn trọng, cẩn trọng!"

Hạ Tu không biết đã cười giễu cợt bao nhiêu lần trong suốt quá trình ly biệt của gia đình a.

Xe đang trên đường cao tốc, Hạ Tu mở miệng nói với Bạch Hiền:

"Bạch Hiền, em đã khôi phục lại được tinh thần chưa, nói thật cho anh".

Bạch Hiền nói:

"Anh, em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, anh xem em đã dần dần lại có tinh thần trêu chọc nói giỡn cùng người khác rồi đó!"

Hạ Tu vẻ mặt phớt tỉnh nói với cậu: 

"Hiền a, nếu như trên đường về lần này em có thể chọc được anh cười mười lần, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em, bất cứ yêu cầu nào cũng được, em thấy sao?"

Cậu nói: 

"Vậy cũng được, nhưng em đưa yêu cầu của em trước nhé, em muốn anh phải đáp ứng mười yêu cầu của em!"

Hạ Tu nghe xong yêu cầu của cậu, buồn cười mà nói:

 "Em thật lưu manh, mười yêu cầu này của em thì hết chín lần em sẽ hung hăng sai bảo anh bằng mọi cách, còn lại một yêu cầu cuối cùng, em lại dùng nó để yêu cầu anh thỏa mãn mười yêu cầu nữa đúng không?"

Bạch Hiền vui vẻ cười nói:

 "Chắc gì! Anh đúng là vĩ nhân có thể học một biết mười!

Hạ Tu vui mừng nhìn Bạch Hiền nói: 

"Hiền Hiền, rốt cuộc em cũng có thể cười vui vẻ rồi!"

--------------------------------------

Hạ Tu lái xe đưa Bạch Hiền trở lại trường học. Chính vì ngoại hình Hạ Tu cùng chiếc xe của anh đều tương đối nổi bật nên trên đường đi đặc biệt thu hút ánh mắt của quần chúng xung quanh. Đến hôm sau trong trường bắt dầu điên cuồng lưu truyền một lời đồn đại: Nghe nói Bạch Hiền khoa IT được một người giàu có bao dưỡng, lúc trước nghỉ một thời gian dài như vậy chính là đi cùng với người ta. Nghe nói các nữ sinh đối với lời đồn đại khuyếch trương này cũng rất tức giận, bọn họ tức giận chính là: "Tại sao bao dưỡng nữ sinh khác lại là xã hội đen, mà đến lượt thằng tiểu bạch kiểm Bạch Hiền này lại là anh chàng đẹp trai ưu tú đến như vậy. Chẳng lẽ bây giờ ngốc tử lại được ưa chuộng hơn chăng?"

Khi Bạch Hiền trở lại trường học, vì chuyện scandal bay đầy trường mà sư huynh một đường đi thẳng đến trước mặt Bạch Hiền, vừa nhìn thấy Bạch Hiền, sư huynh đã lập tức ra đề cho cậu lựa chọn.

 "Bạn học Bạch Hiền, hiện nay trong trường lưu truyền về chuyện tình của em theo ba hướng: 1. Bạch Hiền được người ta bao dưỡng; 2. Bạch Hiền câu dẫn đàn ông giàu có đã có vợ; 3. Bạch Hiền bí mật kết hôn trong dịp nghỉ Quốc Khánh. Và đặc biệt là họ nói em là tiểu bạch kiểm lai tiểu yêu tinh. Vậy thì với vai trò là người trong cuộc, xin hỏi trong ba tình huống trên thì cái nào giống thật nhất?"

Bạch Hiền cảm thấy trí tưởng tượng của quần chúng nhân dân thật khó có thể tưởng tượng được. Nhìn xem, Hạ Tu chỉ lái xe đưa cậu tới có một lần và mở cửa cho cậu thôi mà cuộc đời của cậu đã bị bôi đen như mực rồi a. Cậu nói:

"Sư huynh, thật ra thì em ở trường hợp thứ tư, Bạch Hiền cùng người ta tư thông, sau đó bị bỏ rơi, may mắn lấy lại được tình thân quý giá mới có thể kiên cường mà sống".

Sư huynh hung hăng "Phì" một tiếng nói: 

"Nói gì mà lung tung lộn xộn vậy, cái gì mà tư thông vứt bỏ thân tình, em hãy giải thích kỹ cho anh xem nào"

Bạch Hiền cũng "Phì" một cái khinh thường với sư huynh, nói:

 "Thật là ngốc, người ta nói cái gì thì tin cái đó, anh xem với quan hệ thù địch bao nhiêu năm với anh như vậy, em có thể khai báo sự thật với anh sao?"

Sư huynh nói:

 "Được, nếu em không khai báo sự thật thì để lại di ngôn đi. Bàn giao xong anh lập tức tiễn em lên đường!"

Cậu chưa kịp mở miệng thì con quỷ Lộc Hàm đột nhiên xuất hiện, cậu ta giống như gà mẹ bảo vệ gà con vọt tới trước mặt sư huynh phẫn nộ quát: 

"Hoàng Tử Thao, anh nói hươu nói vượn cái gì đó! Nhậm Phẩm lúc trước gặp phải sóng to gió lớn, vất vả lắm mới tỉnh lại mà anh lại dám rủa chết cô ấy! Em cho anh biết, Hoàng Tử Thao, Bạch Hiền về sau nếu có khuynh hướng hay hành động tương tự như tự sát, tự hại bản thân hay tự làm khổ mình thì em nhất định không tha cho anh!"

Bạch Hiền cảm thấy tình hình trước mắt có chút khác thường! Lúc trước mỗi khi Lộc Hàm nhìn thấy sư huynh đều không gọi "sư huynh" giống cậu, mà gọi là thầy giáo Hoàng, nhưng bây giờ cậu nhóc lại có thể hung tợn réo tên "Hoàng Tử Thao", mà thần kỳ hơn chính là sư huynh bị mắng lại vui vẻ chịu đựng. Chắc chắn là trong lúc Bạch Hiền nằm viện, đôi nam nữ trước mặt này đã phát sinh chuyện "ooxx" gì đó rồi. Nhìn sư huynh đang cãi vã càng ngày càng cao hứng với Lộc Hàm, cậu liền "xuất kỳ bất ý", kêu Lộc Hàm một tiếng "sư tẩu". Điều Bạch Hiền không nghĩ tới là tiếng gọi 'sư tẩu" ấy làm con người cao lớn thô kệch, đồng chí Đại lão gia Hoàng Tử Thao xấu hổ. Sư huynh bèn cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, lúc này anh đang biểu diễn một cách tuyệt đối hoàn mỹ chiêu sát thủ mà cực kỳ bá đạo – đem mình trở thành đà điểu. Lộc Hàm lúc ấy cũng rất ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng lầm bầm: 

"Nói bậy bạ gì đó, ai là "sư tẩu" của cậu! Mình với sư huynh cậu là quan hệ nam nữ thuần khiết tuyệt đối!"

Bạch Hiền nhìn bộ dạng giấu đầu hở đuổi của Lộc Hàm, trong lòng liền có tư tưởng tàn phá cảm xúc hay ho trước mắt một chút bèn nói:

"A, là như thế này. Mình cũng không cảm thấy có gì lạ cả. Hàm nhi à, cậu là quản lý của trường, đối với trường mình chắc chưa được biết, theo tin tức lan truyền trong trường thì có không ít các nữ giáo viên xinh đẹp cùng nữ sinh trẻ tuổi đã đem tuổi trẻ cùng toàn bộ tâm huyết và tinh lực dốc sức cùng thầy giáo Hoàng tiến triển lên trên mức quan hệ nam nữ thuần khiết rồi. Như vậy thêm một người nữa thì cũng chẳng có gì lạ".

Bạch Hiền vừa dứt lời, biểu tình của hai người liền thay đổi nhanh chóng đến độ chóng mặt. 

Sư huynh dường như vừa muốn giải thích gì đó với Bạch Hiền, vừa muốn giải thích gì đó với Lộc Hàm, nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ ra lời nào để nói cho nên chân tay luống cuống. Mà Lộc Hàm thì rõ ràng là đang mím môi, phồng mang trợn mắt. Aiiii, cậu khẽ đếm 5- 4- 3- 2, chưa đếm xong tiếng cuối cùng thì Lộc Hàm không để cho cậu thất vọng chút nào, dữ dội rống lên một tiếng với sư huynh: 

"Hoàng Tử Thao, anh nói rõ chuyện này cho em! Trước đây anh nói anh chỉ thầm mến một cô, đến khi thổ lộ còn bị cô ta bĩu môi cự tuyệt, trừ người đó ra không phải anh đã nói anh không có người khác nữa hay sao?"

Bạch Hiền rõ ràng nhìn thấy đồng chí Hoàng Tử Thao vẻ mặt khổ sở, trong khoảnh khắc mồ hôi rơi như mưa mùa hạ. Hàm nhi cùng với sư huynh nha, đôi này trong tiểu thuyết gọi là trường tương tư thủ, oan gia ngõ hẹp. Mà cậu cùng với Phác Xán Liệt chỉ là một đoạn tình duyên ngắn ngủi.

-----------------------------------------------------------

 Buổi tối, Bạch Hiền cùng với Lộc Hàm quyết định xài sang một lần, cả hai đi ăn lẩu ở Phúc Mãn Lâu nổi tiếng là đắc tiền nhất. Cả hai cố ý không rủ sư huynh cùng đi, đầu tiên anh ấy rất ham ăn, dẫn anh ấy đi chỉ có phí tiền và phí tiền; tiếp theo bọn họ muốn tâm sự trò chuyện với nhau vấn đề của nhạy cảm có đàn ông đi theo thật không tiện.

Đến Phúc Mãn Lâu, Lộc Hàm cùng Bạch Hiền sung sướng hưởng thụ một lần sự phục vụ cao cấp của nhà hàng. Ăn uống được một lúc thì cả hai bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.

Lộc Hàm nói:

"Hiền nhi, cậu nhìn qua so với người khác thì ngốc hơn, so với người khác thì không bằng người ta, nhưng thật ra thì cậu so với người khác thì tinh khôn hơn, so với người khác làm được chuyện hơn. Tớ và sư huynh cậu thật sự rất đáng trách, thật sự có vấn đề, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, cho tới bậy giờ người mà cậu yêu và rồi liền chia tay cũng không biết là người nào! Hiền Hiền à, có lúc tớ suy nghĩ, rốt cuộc là do tính cách của cậu không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, hay là tớ căn bản không đáng để cậu tin tưởng?"

Bạch Hiền cậu lại bị lời nói của tên tiểu bạch kiểm hơn cậu kia làm giật mình. Cậu liền thành khẩn nói:

"Hàm nhi, thật xin lỗi! Tớ từ nhỏ sống trong gia đình không đầy đủ, mồ côi cha, cho nên tớ có thói quen đem tất cả cảm xúc giấu tận đáy lòng, đem bộ dáng vô hại nhất ra đối diện với mọi người. Tớ không phải cố ý giấu giếm cậu cái gì, tớ chỉ là thiếu hụt cảm giác an toàn. Nếu như cậu nghĩ nghe, tớ sẽ đem toàn bộ tất cả từ đầu tới cuối nói cho cậu nghe!"

Lộc Hàm nói:

"Cũng không cần phải nói từ đầu đến cuối như vậy, tớ chỉ muốn biết, tên thối tha nào đã gây ra tất cả những chuyện thương tâm này, hắn đến tột cùng là ai! Chuyện tình như tên lửa của cậu thật sự khiến cho người bên cạnh cậu hết cả hồn!"

Bạch Hiền nói:

"Hàm Hàm, cậu nói tình yêu của chúng tớ là tình tên lửa, tớ thấy nói như vậy là không đúng, dùng tên lửa để so sánh với tình yêu của tớ vẫn có chút chậm. Anh ấy và tớ, là tình sao băng thì đúng hơn, sao băng chợt léo lên rồi tắt, tình yêu của chúng tớ cũng như vậy rơi xuống. Cậu muốn biết người đàn ông này được thôi tớ sẽ nói cho cậu biết, tớ chỉ sợ là sau khi nghe xong cậu sẽ bị giật mình quá độ mà dẫn tới tâm thần phân liệt mà thôi."

Lộc Hàm sau khi suy nghĩ một chút chợt trợn to hai mắt nói:

"Chẳng lẽ, người nọ là anh cậu!"

Bạch Hiền rốt cuộc đã tìm được người không có đầu óc giống như mình, cậu nha rốt cuộc cũng có cơ hội cười nhạo người khác! Lộc Hàm thế mà không nghĩ rằng khi cậu xảy ra chuyện là ai tới ôm cậu tới bệnh viện chứ? Nếu người đàn ông này là Hạ Tu, Bạch Hiền cậu sao có thể kêu anh ta tới!?

Trong khi Bjach Hiền đang cười đùa với Lộc Hàm, nhưng vừa đúng lúc ánh mắt của cậu vô tình nhìn ra sau lưng Lộc Hàm thì trong nháy mắt máu trong cơ thể cậu giống như đông cứng lại, cơ thể cậu không tự chủ được cứ run run:

"Đứa ngốc, anh ấy là người nhà của tớ, sao có thể là anh ấy được. Hàm Hàm a, người có tình yêu sao băng với tớ là... là người trong nhóm người mới tới ở ngay sau lưng cậu, người đi đầu!"

Lộc Hàm nghe xong, liền dứt khoát lưu loát quay đầu lại sau lưng nhìn, sau đó giống như thấy được người ngoài hành tinh kinh sợ thét lên:

"Cậu nói người đó, là Phán Xác Liệt!"

Bạch Hiền thật không nghĩ tới ngày thứ nhất khi cậu trở lại trường học, ngày thứ nhất cậu quyết định sẽ thật vui vẽ tiếp tục cuộc sống, ngày thứ nhất cậu quyết định chính thức quên Phán Xác Liệt thì lại gặp anh ta...

Xem ra đây là Vĩ Sĩ tổ chức liên hoan ở Phúc Mãn Lâu, Tuấn Miên cũng có mặt.

Cậu rất muốn chúng tôi cả hai không ai thấy được ai, cứ như vậy gặp thoáng qua là được. Nhưng là mắt tinh miệng rộng Tuấn Miên, lung tung nhiệt tình, cho nên mang theo gương mặt giống như tha hương vô tình gặp được cố nhân vui mừng đi tới chỗ Bạch Hiền và Lộc Hàm ngồi!

*Rối vler với ông Tuấn Miên 😂😂

Tuấn Miên tràn trề nhiệt tình nói với Bạch Hiền:

"Bạch Hiền thật sự là cậu! Lâu rồi không gặp! Tiểu Hưng thời gian này hay nhắc đến cậu, nhưng liên lạc lại không được, không nghĩ tới hôm nay tôi lại gặp cậu. Tôi nói Bạch Hiền làm sao mà cậu lại gầy như vậy? Bất quá như vậy lại càng ra dáng hơn, có phải đang yêu?"

Bạch Hiền lúc này cảm tưởng là: Đúng là vợ chồng tương đòng nha, Tuấn Miên này thật sự là rất rất rất... bà tám,  y như Nghê Hưng vợ anh ta ý!

Bạch Hiền ngượng ngùng nhìn Tuấn Miên cười cười, mắt thấy người kia dần dần đi tới hướng bên cậu thì đầu óc của cậu bắt đầu mất đi năng lực suy nghĩ.

Phán Xác Liệt đứng lại kế bên Tuấn Miên thì Lộc Hàm với vẻ mặt đề phòng đem Bạch Hiền kéo về sau lưng.

Lộc Hàm luôn giống gà mẹ bảo vệ gà con vì vậy theo bản năng cũng bảo vệ tôi, dù đối diện với cậu ta là người đàn ông cường tráng đã từng khiến cho cậu từng la thét gào lên đó chính là một người đàn ông cực phẩm, nhưng chỉ cần anh ta làm tổn thương tới người bạn thân Bạch Hiền, Lộc Hàm sẽ liền làm việc nghĩa không chùn bước cùng với anh ta vạch rõ ranh giới.

Lộc Hàm đối với Bạch Hiền bảo vệ cùng che chở khiến cho cậu cảm động không thôi, Bạch Hiền dần dần tìm về chút lý trí của mình. Bạch Hiền ngẩng đầu lên thoải mái đối mặt Phác Xán Liệt, mỉm cười lễ độ cùng anh chào hỏi:

"Phác tổng ngài khỏe, đã lâu không gặp!"

[Phác Xán Liệt, đã lâu không gặp, anh mạnh khỏe không? Tại sao tôi cảm thấy anh rất tiều tụy? Tại sao tôi cảm thấy được ở trong đôi mắt của anh chứa đựng rất nhiều đau thương? Đừng, đừng mang vẻ mặt như vậy xuất hiện ở trước mặt của tôi, đừng để cho tôi phải nghĩ nhiều, đừng dể cho tôi cảm thấy, anh đang khổ sở là vì tôi!] - Bạch Hiền tự nhủ

Phác Xán Liệt ánh mắt thật sâu nhìn Bạch Hiền, mọi người lập tức muốn phát hiện giữa chúng tôi trong lúc này có vấn đề gì đó, thì Phác Xán Liệt lên tiếng, chỉ là không nói với Bạch Hiền, mà là nói với phụ tá của anh. Anh nói:

"Đi tới quầy phục vụ nói, hóa đơn của cậu Bạch đây liền tính vào của chúng ta."

Bạch Hiền nhìn phụ tá đang sải bước đi tới quầy phục vụ, vô thức buộc miệng nói:

"Gặp phải Phác tổng thật tốt, có thể cho chúng tôi nuôi cơm (ý chỉ thích cho ăn)."

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu liền giật mình.

Bên tai cậu lại vang lên câu nói của Phác Xán Liệt trước kia đối với cậu hết sức cưng chiều đã nói: "Hiền Hiền, đừng sợ, cho em nuôi cơm!"

Bi thương trong nháy mắt xông lên đầu. Bạch Hiền giương mắt nhìn Phác Xán Liệt, anh ấy cũng vừa như trải qua cảm giác cực kỳ bi ai?

Bạch Hiền cố gắng nặn ra nụ cười đối với Phác Xán Liệt nói:

"Còn chưa kịp chúc mừng Phác tổng, nghe nói ngài. Tôi chúc ngài cùng vị hôn thê hạnh phúc đến bạc đầu giai lão."

Nói xong lời cuối cùng chính là cái kia chữ "Lão" thì Bạch Hiền cơ hồ đã không phát ra được thanh âm nào. Nhìn lại Phác Xán Liệt, không biết có phải hay không là cậu nhìn lầm, anh thế nhưng lại hồng hồng vành mắt.

Lộc Hàm thấy Bạch Hiền càng ngày càng khó lấy khống chế tâm tình của mình, cầm lấy túi của cả hai vội vã cùng mấy người khách sáo chào cáo biệt, sau liền lôi cậu ra khỏi Phúc Mãn Lâu.

Vừa ra Phúc Mãn Lâu Bạch Hiền ngay lập tức cả người xụi lơ ngồi chồm hổm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở, Lộc Hàm đứng đối diện nhìn mặt Bạch Hiền đau lòng hỏi cậu

"Cậu có khỏe không"

Bạch Hiền nói:

"Hàm Hàm, tớ mới vừa nhìn thấy Phác Xán Liệt, tớ không có té xỉu, tớ không có phát điên lên, tớ không có khóc, cậu nói, tớ có phải hay không rất lợi hại!"

Lộc Hàm vành mắt đảo một cái liền đỏ, cậu có chút nghẹn ngào nói:

"Hiền Hiền a, cậu là lừa gạt chính mình hay là lừa gạt quỷ, cậu không có khóc, cậu nói không có khóc vậy bây giờ mặt cậu đầy nước mắt là tại sao!"

Bạch Hiền cũng không nhịn được nữa tựa vào vai Lộc Hàm khóc rống lên. Bạch Hiền nói:

"Hàm Hàm, tớ thà rằng lúc anh ấy nhìn tớ không cần như vậy bi thương, tớ thà rằng anh ấy hoàn toàn đã quên tớ! Nhưng mà tớ có thể cảm thấy trong lòng anh ấy vẫn như cũ có tớ, cậu nói tớ làm sao có thể quên được anh ấy!"

Sau khi cảm xúc của chúng tôi bình tĩnh lại, Lộc Hàm nói:

"Hiền Hiền, cảm giác của cậu không có sai, Phác Xán Liệt anh ấy lúc nhìn cậu, thật sự là rất bi thương.Lúc cậu chúc anh ấy và vị hôn thê hạnh phúc bạc đầu da lão, tớ có thể thấy được anh ấy rõ ràng là đã đau đến khó có thể nhịn, lại vẫn phải liều mạng ẩn nhẫn và đè nén, cái dáng vẻ của anh ấy và cậu trước kia, giống nhau như đúc! Bạch Hiền, giữa hai người, có phải hay không có cái gì hiểu lầm? Theo giác quan thứ sáu của tớ, hai người, rõ ràng vẫn là yêu nhau!"

Bạch Hiền nói:

"Vẫn yêu nhau? Vậy thì như thế nào! Anh cuối cùng cũng là lựa chọn bỏ tớ! Hơn nữa một lời giải thích cũng keo kiệt không chịu nói với tớ! Hàm Hàm, lòng của tớ đau quá! Tớ phải rời khỏi nơi này! Nếu không, tớ vĩnh viễn không bỏ được Phác Xán Liệt!"

Lộc Hàm tràn đầy thương tiếc cũng không đành lòng nhìn cậu nói:

"Hiền Hiền à, đi ra nước ngoài đi!"  

---------------------------------------------------------------

  Mấy hôm trước Lúc Hàm nghe sư huynh nói sau Quốc Khánh, nhà nước sẽ cử một số người ra nước ngoài du học, thời gian là một năm ở NewYork. Lộc Hàm vốn không quan tâm đến chuyện này vì nghĩ xung quanh chẳng ai có khả năng nắm bắt được cơ hội này, nhưng khi nhìn thấy Bạch Hiền vừa khóc vừa gào thét muốn né tránh Phác Xán Liệt trong lòng đột nhiên lại nghĩ ra chuyện này.

Bạch Hiền suy nghĩ nghiêm túc một chút, cảm thấy việc xuất ngoại lần này rất khả thi.

Trước hết là cậu có thể sẽ thường xuyên nhìn thấy Phác Xán Liệt. Ngành IT phát triển như vậy, mà Phác Xán Liệt lại là ông trùm trong ngành IT, mọi thành tựu khoa học kỹ thuật đỉnh cao đều do anh làm chủ, chỉ cần cậu ở lại thành phố D, chỉ cần cậu không đổi nghề thì trước sau gì cũng không thể tránh được việc gặp gỡ trao đổi cùng anh. Cho dù phần lớn thời gian cậu không cần phải tự mình đi gặp gỡ anh, nhưng là người trong giới IT thì cậu không thể không thường xuyên nghe nói đến ba chữ "Phác Xán Liệt".

Hơn nữa, nếu cậu xuất ngoại cũng là giúp mẹ hoàn thành ước mơ lớn nhất của bà: Ngay từ khi cậu còn rất nhỏ bà đã ước mơ cậu được đi du học ở nước ngoài.

Cậu bây giờ đang là nghiên cứu sinh năm hai, một năm du học này tương đương với học năm ba ở nước ngoài, sau khi trở về nước có thể tốt nghiệp luôn. Như vậy một năm xuất ngoại này không hề làm trễ nải thời gian của cậu nba, ngược lại cậu còn có thể dùng một năm này để cân bằng lại tâm trạng của mình, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Đối với cậu mà nói, thành phố D vừa là nơi cậu hạnh phúc bắt đầu tình yêu, vừa đau thương khi tình yêu tan biến. Nếu như không còn phải tốt nghiệp, có lẽ cậu đã sớm trở về nhà, cho nên cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội được nhà nước cử ra nước ngoài du học này.

Bạch Hiền đem ý định của mình xin phép mẹ trong điện thoại. Sau khi nghe xong, quả nhiên như cậu dự liệu, mẹ cậu vô cùng kích động bởi tâm nguyện bao nhiêu năm của bà rốt cuộc đã được thực hiện. Mơ ước từ năm mười tám tuổi của mẹ không còn là giấc mộng ảo nữa. Qua điện thoại, Mẹ vui mừng hệt như một thiếu nữ mới lớn, không thể khống chế được âm điệu cùng tần số, giọng cao vút nói với Bạch Hiền:

"Hiền Hiền à, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông rồi! Rốt cuộc con cũng chịu đi du học! Mẹ thật vui mừng!"

Bạch Hiền bỗng dưng toát mồ hôi lạnh. Lời của mẹ dễ dàng khiến cho người ta có ý nghĩ kì quái, giống như đang nói với cậu rằng ở đó đặc biệt thoải mái, đến chết cũng không về vậy. Bạch Hiền nói:

"Mẹ, mẹ không sợ con xuất ngoại rồi sẽ không muốn trở về nữa hay sao?"

Mẹ Bạch Hiền nói:

"Ai da, mẹ còn chưa nghĩ đến vấn đề này. Trước đây tất cả tâm trí cùng sức lực đều dùng để thuyết phục con đi du học, bây giờ nghe con nhắc đến lại khiến mẹ lo lắng, Hiền Hiền, không phải con sẽ không trở lại chứ?"

Cậu thật sự là toát hết mồ hôi rồi! Mẹ càng già lại càng giống một đứa bé đơn thuần đáng yêu, làm cho Bạch Hiền bỗng cảm thấy ấm áp vô cùng lưu luyến không muốn xa rời. Cậu nói:

"Mẹ, con sẽ về, ở bên kia không mấy ai hiểu được con kể chuyện cười, rất nhàm chán, con sẽ về chọc cho mẹ cười mới được".

–-----------------------------------

Bạch Hiền cứ nhớ lúc trước cậu sống chết cũng không xuất ngoại bởi lẽ nghĩ mẹ sẽ dùng tiền của nhà ông già Hạ. Đồng chí già Hạ Chấn Hưng không phải thiếu tiền, nhưng khi đó cậu còn mâu thuẫn với ông, có chết cậu cũng không dùng tiền của ông đi du học. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại thật cẩn thận thì ra từ lúc cậu còn nhỏ mặc dù mẹ kêu cậu gọi cha già là "cha dượng" rất nhiều nhưng cậu vẫn luôn gọi là chú Hạ, ông cũng vẫn rất thương cậu nhỉ, nhất là gần đây cậu thăng cấp cho ông từ chú lên cha, có chút bừa bãi coi cậu như con ruột hết sức nuông chiều. Có lúc mẹ cậu cảm thấy ông già nuông chiều Bạch Hiền hơi quá liền nói với ông không sợ Hạ Tu để ý sao, cha dượng hơi hơi cau mày tỉnh bơ nói với mẹ cậu:

"Hạ Tu không phải là do chúng ta nhặt về sao? Em quên à, ở trong thùng rác thứ ba ở ngã rẽ trước cửa nhà mình. Hiền Hiền không giống thế, nó là con trai anh!"

Lúc nghe mẹ kể lại, Bạch Hiền thiếu chút nữa cười đến sặc khí. Cuối tuần khi ăn cơm cùng Hạ Tu cậu đặc biệt không có ý tốt kể lại cho anh nghe. Hạ Tu nghe xong thì trở nên phiền muộn than thở:

"Hiền Hiền nha, cha anh bị em làm hư rồi, trước kia ông nghiêm túc chững chạc đến mức cho dù anh cho uống thuốc cũng không thể nói giỡn, bây giờ thì tốt rồi, không chỉ biết nói giỡn, còn có thể tưởng tượng ra đến mức ấy, thậm chí ngay cả việc nhặt được anh thùng rác thứ mấy cũng miêu tả rõ ràng, chứng tỏ ba xử lý vấn đề rất có hiệu quả, có thể nói tỉ mỉ chu đáo đến chân tơ kẽ tóc rồi! Hiền Hiền, em ra nước ngoài nghỉ ngơi một năm cũng tốt, như vậy ông già không bị em kéo đi lệch hướng nữa, nhất định là anh không phải do nhặt được, mà phải là từ băng chui ra mới đúng!"

Hạ Tu làm Bạch Hiền cười đến mức nước mắt giàn dụa. Cười xong cậu còn hổn hển nói với anh:

"Anh, anh chọc em cười đến chết mất, anh không phải là quái băng ngàn năm trong truyền thuyết ư, thật làm em cười chết rồi!"

Hạ Tu mặt tỉnh bơ nói với cậu:

"Phải, chỉ trong chớp mắt mà anh lại có xuất thân mới rồi, quái băng ngàn năm!"

Bạch Hiền cười khanh khách, cảm thấy gần đây đối Hạ Tu rất có hứng thú. Anh không chớp mắt nhìn cậu chăm chăm, sau đó sâu kín mở miệng nói:

"Hiền Hiền, em là một cô gái rất có sức hút, em có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho những người bên cạnh khiến mọi người trở nên vui vẻ, từ trường của em rất lớn làm người khác không tự chủ được mà yêu thích em, mà em lại không biết chút nào. Những người có mị lực lại thường không biết sức hấp dẫn của bản thân, như vậy mới có thể cuốn hút người khác. Hiền Hiền, anh muốn nói cho em biết, quá khứ thì hãy để nó qua đi, che giấu nỗi đau càng khiến em trở nên tự ti. Em phải biết là mọi người đều thích em giống như một Thiên Sứ chứ không phải là một cậu bé đáng thương! Vẻ đẹp của em không phải tất cả mọi người đều có phúc khí mà được hưởng đâu."

Lời nói của Hạ Tu làm Bạch Hiền cảm động đến rơi nước mắt. Bạch Hiền cố gắng dằn lòng chớp chớp đôi mắt tràn lệ nói:

"Anh, anh làm cho em tê dại! Chua quá, anh xem chua quá làm em rớt nước mắt ra rồi này! Anh thật có năng lực diễn thuyết, tài ăn nói tốt như vậy hay là thừa dịp em ra nước ngoài mau đi tìm chị dâu đi, lúc em trở về thì cũng là lúc anh tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em muốn xem xem đường đường là Hạ thiếu gia thành phố C thì hôn lễ rốt cuộc hoành tráng đến mức nào!"

Hạ Tu không nói lời nào, chằm chằm nhìn cậu, đến lúc tóc gáy cậu dựng ngược mới thở dài nói:

"Được, vậy cứ làm như em nói. Hiền Hiền, nhớ kỹ những lời anh nói, biết không?"

Bạch Hiền vội vàng đáp ứng gật đầu liên tục. Chắc chắn cậu không thể quên được những lời đó, đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời cậu được người khác đánh giá cao như vậy, nếu ngày nào đó cho dù cậu không còn nhớ rõ tên mình nữa thì cũng vẫn nhớ rõ những lời khích lệ khen ngợi này, nhất định những lời cảm động này anh nói đều xuất phát từ nội tâm.

Ăn cơm xong, Hạ Tu muốn lái xe đưa tôi về trường học, Bạch Hiền vội vàng cự tuyệt, đem những lời đồn đại trong trường nói với anh. Nghe xong, Hạ Tu làm ra vẻ nghiêm trọng thổn thức không dứt mà nói với cậu:

"Đây đúng là do giảm tải mới khiến cho học sinh trong trường em giảm đến mức cả đám đều rảnh rỗi không có việc gì để làm à".

Bạch Hiền chào tạm biệt Hạ Tu xong mới nhớ tới một chuyện: Việc giảm tải này là đối với học sinh tiểu học và trung học mà, sao lại có quan hệ với sinh viên chúng tôi chứ?

Vì thế Bạch Hiền cảm thấy hình như cậu lại bị đồng chí quái băng ngàn năm Hạ Tu này lừa gạt rồi.

----------------------------

- CMT&VOTE đi nè 😍💜💜👇

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro