#38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu lại gặp Phác Xán Liệt

Lịch sử giống như diễn lại một lần nữa, Bạch Hiền thống khổ đi vào tiệm thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Bạch Hiện cầm thuốc trên tay đầy đau khổ, tự nhủ cậu đã tự tay bóp chết một tiểu thiên sứ,  không thể phạm lại sai lầm một lần nữa.

Một mình Bạch Hiền ngồi ở quảng trường cực kỳ lâu, trong lòng không ngừng nhớ tới lời đại sư đã dạy: "Tự nhiên, tùy tâm, tùy tính, tùy duyên."

Không biết đã trải qua bao lâu, trời đã dần dần bắt đầu tối xuống. Bạch Hiền chợt nhớ tới, mọi người buổi tối muốn đến Diêu ký tổ chức tiệc chia tay. Bạch Hiền vội vàng chạy ra đón taxi.

Đến Diêu ký, thấy được rất nhiều bạn cũ cùng trường, nhìn ra so với lần tụ hợp trước có phần đông hơn. Xem ra cậu lại có duyên bạn bè.

Mọi người thấy Bạch Hiền khóc sưng cả mắt, đều cười đùa trêu chọc cậu nói:

"Thế nào Tiểu Bạch Hiền, sao lại khóc đỏ cả mũi thế kia... đã lớn rồi mà còn nhớ nhà khóc thành như vậy a!"

Bạch Hiền ngượng ngùng cười không nói lời nào, tầm mắt quét qua một vòng, thấy Lộc Hàm nhìn sang cậu với khuôn mặt lo âu và đôi mắt thương cảm. Ánh mắt đó làm cho cậu nhịn không được mũi lại bắt đầu khụt khịt nghèn nghẹn.

Lộc Hàm thấy Bạch Hiền muốn khóc vội vàng đi tới bên cạnh nắm thật chặt tay cậu cố làm cho cậu cảm thấy thoải mái, sau đó lại xoay người hướng về mọi người cười nói:

"Hôm nay các người nếu ai dám chọc Hiền Hiền rơi nước mắt, tôi sẽ phạt uống tám bình rượu nhị oa đầu ba năm (hàm lượng còn 60% tới 70%)! Thử xem có ói tới thắt ruột hay không!"

Mọi người vừa cười ha ha vừa tiến vào bàn tiệc. Ăn cơm xong, sư huynh nói hay là cùng đi club "Kim Huy" đi, dù sao cũng ở gần đây. Lại còn nói sau khi Bạch Hiền đi, sợ rằng trong vòng một năm cũng không tụ tập được nhiều người như vậy, cho nên cũng muốn chơi cho thỏa thích. Bạch Hiền nói:

"Không ngờ mình lại có sức hút dữ vậy ha."

Bên cạnh một bạn học nam nghe lời của Bạch Hiền xong thì cực kỳ khoa trương lớn tiếng nói với cậu:

"Bạch Hiền, cậu đùa! Tôi đã thấy mình ngốc, so với cậu thì ra cậu còn ngốc hơn đấy! Cậu thật là không biết, hay là cậu đang giả ngu? Mặc dù cậu là con trai nha nhưng tất cả nam sinh trong ban của mình từng người từng người một, cậu hỏi thử xem có ai mà không thầm mến cậu không!"

Lần này cậu thật sự muốn muốn ngất đi cho rồi! Bạch Hiền đáng thương cầu xin tha thứ:

"Đại ca, đừng đùa tôi được không, tôi sắp đi, cậu sao lại dọa tôi!"

Nam sinh bên cạnh Bạch Hiền không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu nói:

"Tôi coi là thấy rõ ràng rồi, Tiểu Hiền à, cậu thật không biết, vậy cậu chính xác là khờ rồi! À, cũng may năm đó mấy huynh đệ chúng tôi là ưa thích dung nhan cậu nhưng sau đó lại thấy tính tình cậu như tiểu bạch thỏ vì vậy thu tâm lại, nếu không đợi tới khi cậu cảm nhận được thì tôi tin là khủng long cũng có thể sống lại đó!"

Mặc dù Bạch Hiền mới vừa trãi qua chuyện buồn, nhưng lúc này cậu nhịn không được hướng về phía cậu ta vô cùng nghiêm túc la to một tiếng: ... A!... vang dội. Cả lớp ai cũng đều quen biết với sư huynh, cho nên đề nghị của sư huynh tất cả mọi người đều nhất trí không có ý kiến gì khác.

Buổi chiều Bạch Hiền cậu đây vừa mới "vận động" thể lực, lại khóc trong thời gian dài, tinh thần thì kém cỏi, đành hướng sư huynh xin phép không đi nói là muốn trở về sớm một chút nghỉ ngơi để sáng sớm ngày mai còn phải bay. Sư huynh dùng giọng điệu "hận nhưng không giết được" ấy nói với cậu:

"Bạch Hiền, em thật quá đáng, mọi người ở đây là vì em đó nhe, nhưng mà em lại đòi về, em để lương tâm mình ở đâu a? Anh muốn nói với em, em đừng có mà làm cho trước khi em đi mọi người coi em như kẻ thù đó nhe!"

Bạch Hiền nhìn từng người một ai cũng bày ra bộ mặt im im, làm cho cậu không dám hé răng. Lộc Hàm lúc này nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bạch Hiền, còn cậu thì giống như đang bị chìm vớ được khúc gỗ, giống như đang đi trong đêm tối thấy được ánh đèn vậy, mừng rỡ giống như đợi nàng ban cho cậu được đặc xá. Nhưng.... Lộc Hàm lại mở miệng nói như sau:

"Hiền Hiền yêu dấu à, cậu nghĩ có thể trốn được hả? Thả lỏng đi, hôm nay chúng ta phải đi thôi, trước hết cậu vui vẻ đến club là được rồi. A, Còn nữa..., mới vừa rồi Nghệ Hưng gọi điện thoại cho tớ, tớ nói cậu ta cứ trực tiếp đến đó gặp chúng ta. Tốt lắm, chớ ngẩn ra đó, chúng ta lên đường thôi!"

Bạch Hiền có cảm giác được trong nháy mắt, thế giới liền thay đổi thành một màu đen tối, linh hồn thống khổ của cậu bỗng gào thét lên "trong im lặng":

"Xí! Ngươi xem xem bên cạnh ngươi, các người này có giống bạn của ngươi không, có suy nghĩ cho ngươi một chút nào không!"

Toàn bộ chỉ vì cái họ thích, cũng không suy tính đến ngươi có nghĩ muốn hay không!

Bạch Hiền theo mọi người đi vào club "Kim Huy" suy nghĩ: "Có bao nhiêu người ở đây là thông qua thể xác để tìm niềm vui, để bù đáp cho linh hồn trống không và vô dụng?"

Giống như buổi chiều cậu và Phác Xán Liệt làm một lần kia, chỉ sợ là cũng là như vậy đi.

Bạch Hiền bị một đám người kéo đến club tiếp tục ca hát uống rượu, cậu cảm giác mình giống như các cô nương trong "kỹ viện", không có cự tuyệt người khác lôi kéo, mặc dù thân thể không thoải mái cũng phải gượng cười cùng với mọi người trong đó.

Ước chừng sau nửa giờ, Nghệ Hưng tới. Sư huynh "sâu rượu" đứng dậy la lớn:

"Nghệ Hưng, Tiểu Hiền thân là bạn từng thân thiết của em vậy mà em dám đến trễ thế à... "

Nghệ Hưng thở hồng hộc nói:

"Đó là do Vĩ Sĩ hôm nay cũng tổ chức tiệc chúc mừng, ăn mừng bọn họ hai ngày trước mới vừa hoàn thành một đại hạng mục; Và ông chủ của Vĩ Sĩ - Phác Xán Liệt vốn hôm nay là đi thành phố khác để tham gia một hội nghị đặc biệt quan trọng, nói là tiệc chúc mừng tối nay sẽ không tham gia, nhưng lại không nghĩ tới lúc xế chiều anh ta thế nhưng lại đột nhiên chạy về. Kết quả là có những người không cần phải đi nhưng vì có Phác tổng góp mặt thành ra mọi người cũng phải đi."

Nghệ Hưng dừng lấy hơi một lúc rồi lại tiếp tục nói:

"Vốn là buổi tối tôi còn nghĩ trực tiếp chạy tới, nhưng là tiệc chúc mừng lần này các nhân vật cấp cao đều đi, Tuấn Miên cũng là nằm trong số các nhân vật chính đó, cho nên tôi thân là Tổng Giám phu nhân cũng phải đi cùng chồng tới buổi tiệc xong rồi mới chạy tới đây được."

Bạch Hiền nói với Nghệ Hưng:

"Cậu có chuyện bận không đi được cũng không cần tới, tớ cũng không phải là đi không trở lại, chỉ đi nước ngoài một năm mà thôi."

Nghệ Hưng lôi kéo tay của Bạch Hiền thân thiết nói:

"Vậy cũng không được, dù gì cũng là bạn bè mà nên trước khi cậu đi cũng phải tới chia tay cậu chứ, bằng không nghĩ đến sợ. Phải biết năm đó hai người chúng ta xưng danh "Đại Song Kiều", hiện tại tôi lập gia đình, cậu lại muốn xuất ngoại, thật là lo lắng cho trường học cũ a, sợ rằng từ đây không còn mỹ nhân nào nữa rồi!"

Bạch Hiền đưa tay vừa lau mồ hôi vừa than trời! Nhắc tới chuyện này cậu liền nhức đầu! Lúc mới lên đại học không biết người nào đó vào một ngày nào đó ăn no rửng mỡ không có chuyện làm, quyết tâm thu thập tài liệu của các sinh viên năm thứ nhất tốn tâm phí sức biên soạn ra "Bảng xếp hạng tân mỹ nhân" đem treo ngay bảng thông báo của trường học. Cậu cùng Nghệ Hưng lại được xếp ngang hàng nhau ở vị trí thứ nhất, lại còn được người ta nhét cái danh xưng "Đại song kiều", trong lúc đó danh tiếng của cậu thật sự vang xa a. Nhưng là không bao lâu, sau đó các loại bình luận này nọ liền tới tấp bay tới, nhưng tất cả cơ bản đều nghiêng về một phía mà nói rằng:

"Bạch Hiền, cái cậu con trai đó nếu không lên tiếng thì thật đúng là mỹ nhân hiếm có nha, nhưng cậu ta chỉ cần khẻ động một tí, thì đó chính là Lôi Thần chuyển thế! Hai thái cực cực kỳ khác nhau! Tiếc là những lúc cậu ta yên thật là hiếm, nếu tên đó mà đứng đầu thì đúng là trắng đen lẫn lộn mà!"

Ngay sau khi tin tức được truyền ra có rất nhiều đồng môn sư huynh cũng bắt đầu lên tiếng, tất cả nói với người chủ xị rằng nếu không đưa Bạch Hiền ra khỏi vị trí nhất bảng xếp hạng thì họ sẽ không ngừng rêu rao nói tiếp.Vì vậy cậu bị vị chủ xị nhẫn tâm đạp một cước bay vèo. Mặc dù sau đó biết người ném đá dấu tay kia, là người theo đuổi Nghệ Hưng cuồng nhiệt biến thái, nên nhầm phá hư cậu để tô điểm cho vị thần trong lòng mình, nhưng lúc đó vì chuyện này cậu đã được mọi người "nhớ" rất lâu. Nghe qua, chưa từng có người nào được lên bảng xếp hạng lại ở vị trí đầu bảng mà còn bị quần chúng hạ bệ...

Bạch Hiền cười khổ nói với Nghệ Hưng:

"Mỹ nhân, cậu là đang vạch trần vết sẹo của tôi nha, nhưng nếu nói có thể làm cho cậu vui vẻ, phấn chấn có thể kích thích tế bào não, có thể làm giảm đi cảm xúc buồn ly biệt thì có thể nhe."

Nghệ Hưng cười nói với Bạch Hiền:

"Được, vậy thì nói chuyện kích thích nha, mọi người có biết đám người của Vĩ Sĩ sẽ đi đâu sau khi ăn tiệc xong không?"

Đùng! Đùng! Một tiếng sét hiên ngang đánh thẳng vào tâm trí Bạch Hiền! Cậu thà tiếp tục thảo luận cái vấn đề trước có liên quan đến bảng xếp hạng mỹ nhân đó còn hơn!. Lộc Hàm mặt lo lắng nhìn Bạch Hiền, cậu thấy Lộc Hàm nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo cậu không cần lo lắng làm cậu cảm thấy thật sự yên tâm.

Mọi người đối với Phác Xán Liệt vẫn như cũ, trước sau như một tràn đầy kích động tò mò, nghe Nghệ Hưng nói vừa xong thì tất cả đều nhao nhao như ong vỡ tổ hỏi tới:

"Đi đâu đi đâu! Nói mau!"

Nghệ Hưng nói:

"Tôi không nói các người khẳng định đoán không được! Toàn bộ họ, tất cả tinh anh cao cấp nhất của Vĩ Sĩ hiện đã tới "Kim Huy" club rồi!"

Nghệ Hưng vừa dứt lời, Bạch Hiền cả kinh, trước mắt giống như tối sầm một mảng.  

Mọi người vừa nghe Nghệ Hưng nói đám người của Vĩ Sĩ đến Kim Huy thì tất cả giống như được gắn thêm lò xo ở chân, hưng phấn nhảy nhót.

Bạn học Đại Lượng kích động nắm hai vai cậu nói:

"Bạch Hiền, đến tiễn bạn xuất ngoại hôm nay có thể nói là quyết định chính xác nhất trong nửa cuộc đời mình từ trước đến nay! May mà mình không vì nhất thời ham mê nữ sắc mà hẹn hò cùng cô gái khác! Không nghĩ mình hôm nay mình lại có cơ hội được cùng Hoàng đế chí tôn trong giới IT ở cùng một chỗ! Giờ phút này mình đang vô cùng kích động, mình muốn cảm tạ cha mình, mẹ mình, cảm tạ các bạn học của chúng ta, cảm tạ bạn Bạch Hiền, cảm tạ Đài truyền hình trung ương cùng Đài phát thanh nhân dân. Không có mọi người, mình không thể có ngày hôm nay! Không có mọi người, mình không thể có cơ hội hít vào bầu không khí thần thánh có thể do Phác Xán Liệt thở ra! Không có mọi người, mình...".

Nghe cậu ta nói Bạch Hiền thật sự không thể nhịn được nữa, lúc hắn còn chưa dứt lời cậu đã cực kỳ tức giận mà nhẫn tâm tặng hắn một quyền Thiết Sa Chưởng vào khuôn mặt si mê ngốc nghếch. Lúc cậu đang cảm thấy mình vì lợi ích tập thể đại nghĩa diệt thân thì mọi người lại sôi sục gào thét, hét lên với cậu:

"Bạch Hiền, bạn làm gì đấy! Nói bạn ích kỷ đúng là không oan chút nào, bạn không thay đổi một chút nào hết! Đại Lượng nói sai sao, làm sao bạn lại vô tổ chức, vô kỷ luật, vô đạo đức, vô nhân đạo cắt đứt đại diện nói lên tiếng lòng của chúng tôi! Nói cho bạn biết, một Đại Lượng ngã xuống, lập tức có hàng vạn người chúng tôi tiến lên! Chúng tôi không đầu hàng cho dù có người đã ngã xuống! Chúng tôi cũng biết bạn thấy Phác Xán Liệt kia quá ưu tú, mình quá kém cỏi mà ghen tỵ với người ta, cái tính này của bạn phải thay đổi đi, Bạch Hiền, những gì chúng tôi nói bạn phải để ý biết không Bạch Hiền..."

"Các người..."

Cậu không thốt lên được lời nào! Thật sự muốn chết rồi! Rốt cuộc đây là bạn học của cậu đó sao? Sau một hồi náo loạn, Nghệ Hưng nói cậu ấy gọi điện cho Lộc Bàm hỏi mọi người bây giờ ở đâu thì được biết mọi người đang ở Kim Huy, sau đó cô ấy bảo chồng chở đến đây. Kết quả là Tuấn Miên đang đứng bên cạnh Phác Xán Liệt... Anh (PXL) liền ngập ngừng nói:

"Bây giờ tất cả mọi người cùng đi tới Kim Huy đi, đừng ở đây tốn thời gian nữa".

Vì vậy tất cả nhân viên Vĩ Sĩ đều tới Kim Huy.

Bah Hiền không dám nghĩ quá nhiều mà chỉ tự nhủ, anh tại sao lại tới, tới vì ai thì cũng chẳng quan hệ gì với cậu cả.Các bạn học vẻ mặt vô cùng si ngốc hâm mộ nói với Nghệ Hưng:

"Mỹ nhân vạn tuế đều, chuyện tốt bạn giành hết rồi, bạn thế nhưng lại có thể thông qua ông xã tiếp xúc với Phác thần tiên! Thật là làm cho người ta ghen tỵ! Thật là làm cho người ta tức giận! Thật là làm cho người ta muốn giống bạn cùng ông xã biết bao!."

Nghệ Hưng đắc ý, vênh mặt nói:

"Thế nào, hâm mộ không? Thế này đi, bạn hối lộ mình cái gì, mình sẽ cùng bạn qua bên đó giả vờ tìm chồng mình, lúc ấy bạn có cơ hội đứng gần mà chiêm ngưỡng Phác thần tiên".

Mọi người cùng hét lên, không chút chí khí nào mà cứ dính vào bên cạnh Nghệ Hưng nịnh hót lấy lòng. Đại Lượng chân chó hỏi Nghệ Hưng:

"Mỹ nhân ơi, cho chúng mình nói chuyện một lát với Phác Xán Liệt thần tiên đi!"

Mọi người ồn ào lên hết sức tán dương đề nghị này. Nghệ Hưng nhíu mày lại nói:

"Thật ra thì mình cảm thấy Phác Xán Liệt không phải người ăn uống vô độ, bình thường rất ít uống rượu, nhưng tối nay Phác Xán Liệt lại đặc biệt hung hăng uống! Dường như không ai vượt qua được, cứ một ly lại một ly, uống rượu như uống nước lã vậy!".

Đám bạn lập tức sùng bái nói:

"Thần tiên! Thật là ngưỡng mộ! Anh ta thế mà cũng có thể uống rượu".

Đại Lượng đi sát phía sau lại nêu ra vấn đề:

"Nghệ Hưng mỹ nhân, nghe nói vị hôn thê của Phác thần tiên đặc biệt xinh đẹp giống như bạn có đúng không?".

Tiếng la hét đột ngột dừng lại, đối với vấn đề Đại Lượng vừa nói mọi người cực kỳ quan tâm. Nghệ Hưng vẻ mặt coi thường nói:

"Hôm nay vị hôn thê của anh ta chỉ đến một chút liền đi. Đúng là tuyệt mĩ, nhưng không phải dạng người giống như mình. Hứa Linh ấy là người... à, ừ, cô ta giống với Bạch Hiền vậy, luôn luôn đơn thuần đức hạn, người gặp người yêu..."

Bạch Hiền đột nhiên lại bị Nghệ Hưng lôi vào, thần trí có chút sững sờ, Hứa Linh giống cậu sao? Nghê Hưng thấy cậu vẫn ngơ ngác thì lại nói tiếp:

"Chỉ là Hứa Linh kia làm mình thấy hơi là lạ, mắt không chớp, nói chuyện thì một chút phản ứng cũng không có, cứ ngu ngu ngơ ngơ thế nào ấy. Mình không thích cô ta, mình thích Tiểu Hiền nhà mình tuy là Tiểu Bạch nhưng lại cơ trí hơn người!".

Bạch Hiền lại im lặng một lần nữa. Cái gì gọi là Tiểu Bạch cơ trí? Đi học nhiều năm như vậy mà hôm nay tâm loạn như ma mới học thêm được kiến thức mới: "Thì ra hai từ này lại có thể cùng đặt vào một chỗ". Nhưng cậu thấy có một điểm lạ, chính là Nghệ Hưng nói chính mắt cô ấy thấy Hứa Linh với thần tiên kia chênh lệch khá xa.

Mọi người vẫn ngồi vây quanh Nghê Hưng hỏi không ngừng. Bạch Hiền nhìn quần chúng đang kích động xung quanh, rụt rè nói với mọi người một câu:

"Cái đó, cho mình nói một câu, mọi người hôm nay đến để tiễn mình ư? Mình... Mình ở chỗ này này!"

Đám người nghe thấy Bạch Hiền run rẩy lên tiếng thì đồng loạt bố thí nhìn cậu một cái trong nháy mắt rồi lại đồng loạt quay đầu lại, khiến cậu cảm thấy 0.01 giây ánh mắt mọi người nhìn cậu kia đều là hư ảo, thật ra thì bọn họ chưa từng nhìn qua. Bạn học Đại Lượng lúc này nhân tính có vẻ nhiều hơn người khác một chút, còn cố ý nói với Bạch Hiền một câu, chỉ là lúc nghe hắn nói xong, cậu lập tức hối hận vì sao vừa rồi chỉ tát hắn một cái mà sao không đập nát gân cốt toàn thân hắn để hắn khỏi làm cậu phát cáu! Hắn nói:

"Bạch Hiền à, bạn cứ ở cạnh mình chơi một lát đi, cũng lớn như vậy rồi, đừng kiếm chuyện nữa để chúng tôi ân an tâm tâm nghiên cứu tham khảo tất cả sự tích huyền thoại của thần tượng. Đừng náo loạn!"

Bạch Hiền quyết định buông tha đám người này.

Cậu đành nhìn khắp phòng tìm Lộc Hàm với Hoàng sư huynh nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai bọn họ đâu. Hai người này cùng nhau biến mất chỉ có hai nguyên nhân, một là tìm nơi ẩn núp cùng nhau tâm sự rồi, ngày mai cậu phải đi rồi mà hai người này cũng giống đám người đáng chết này không có lương tâm; hoặc là một trong hai người nói muốn đi WC, một người khác sẽ giả bộ không có chuyện gì xảy ra nói biết rõ WC ở đâu rồi dẫn nhau đi, sau đó tranh thủ đoạn đường ngắn ngủi này mà cùng nhau tâm sự. Cậu thấy khả năng này tương đối lớn.

Bạch Hiền nhìn đám bạn học vẫn đang hưng phấn hỏi lung tung tứ phía thấy thật không nói được lời nào. Ở cùng một nơi với Phác Xán Liệt đã cao hứng đến tột độ như vậy, vậy nếu như cậu nói, cậu với Xán Liệt lúc xế chiều còn chơi đùa thì có phải bọn họ lớp trước lớp sau đến xâu xé cậu chăng? Bạch Hiền nghĩ cậu nên tới phòng vệ sinh rửa mặt rồi dứt khoát trở về ký túc xá thôi. Cậu đẩy cửa ra khỏi phòng đi tới phòng vệ sinh. Bỗng nhiên cậu cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, cậu cũng đã từng ra khỏi phòng bao, theo hành lang đi tới phòng vệ sinh, sau đó, gặp Phác Xán Liệt. Lần này, cũng ở chỗ này, cũng theo hành lang đến phòng vệ sinh, nhưng sợ rằng sẽ không gặp Phác Xán Liệt giống trước nữa. Nghĩ tới đây Bạch Hiền liền cười nhạo chính mình. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngày trước thì làm sao có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm thất bại khiến cậu đau đớn này? Đây là cuộc sống, không phải trong phim hay tiểu thuyết mà vừa khéo lần trước gặp thì lần này cũng gặp. Nhưng ông trời khéo trêu ngươi, lại trùng hợp đến như vậy.

Cậu lại gặp Phác Xán Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro