Chap 2.2: Cú chạm mặt "bạo lực"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà đầu óc nó vẫn miên man suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, nó không biết mình có làm đúng hay không nữa, nó chợt thấy sợ.

Sau bữa ăn tối, nó lăn vào bàn học để thanh toán đống bài tập Lý-môn mà nó căm ghét nhất. Đêm nay chắc lại mất ngủ rồi đây. Nó nhìn những công thức khó nhớ và chồng bài tập thử thách tính kiên trì và nhẫn nại của nó.

Có tin nhắn!

Nó mở ra đọc và đó là của Solji. Con nhóc nhắc nó đừng quên cuộc hẹn ngày mai. Nó bực mình quăng điên thoại vào đầu giường.Rắc rối, đúng là rắc rối! 

Kết quả của một đêm không được ngủ: nó dậy trễ. Không kịp nhai mêngs bánh mỳ, nó ba chân bốn cẳng bay lên xe phóng đến trường. Và điều nó không mong đợi đã đến. Cổng trường đã đóng. Làm sao bây giờ, nó bặm môi...chỉ còn một cách duy nhất...

Nó chạy xe thẳng ra cổng sau, rồi gửi xe ở nhà đối diện trường. Nó cầm cặp chạy vù đến cổng, nhìn trước nhìn sau rồi dùng hết sức bình sinh leo lên...Phải! Nó sẽ trèo cổng để vào. Chỉ còn năm phút nữa thôi... không còn nhiều thời gian. "Mong là không có thầy giám thị", nó lẩm bẩm trong miệng.

Với khả năng của nó không có gì là khó khăn, nhưng với chiếc váy ngắn thì lại là chuyện khác. Nó hít một hơi thật sâu! 

Sau một hồi vật vã nó cũng leo lên được thành rào và chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng cái váy không chịu nghe theo lời nó mà mắc vào thanh sắt của hàng rào. Và rồi nó trượt chân ngã xuống...tay vẫn còn nắm chặc cái váy...

Á...á...á...

Đó là một thứ tạp âm. Vì ngoài nó ra còn có một người nữa phải chịu cú va đập không đáng có này!

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, nó mở mắt và khiếp đảm khi thấy minhd đang đè lên người mà đáng ra nó không nên đụng phải: Heeyoen. Nó trợn mắt đứng dậy. Tuy nhiên nó chẳng hề hấn gì vì người lãnh đạn chính là cô hot gei tội nghiệp. Mặt nó đỏ bừng còn Heeyoen đang lồm cồm đứng dậy, áo quần bê bết đất và đang tiến lại gần nó. Biết rằng sẽ có chuyện chẳng lành, nó nhắm mắt mũi vơ đại chiếc cặp rồi chạy thật nhanh, không quên để lại "lời nhắn gửi": 

- Tôi...tôi xin lỗi nhưng tôi còn việc gấp phải đi có gì đợi ra chơi nhé!

Và nó chạy mất để lại cô đứng ngơ ngác như người mất hồn.

Vào tiết một.

Nó vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi JiAh ái ngại nhìn sang.

-Cậu sao thế?

- Không có gì mình hơi mệt, sáng nay dậy muộn quá!

- Tất cả các em lấy sách vở ra chuẩn bị vào bài!

Tiếng cô dạy Lý vang lên khiến nó bừng tĩnh trở lại. Nó mở cặp ra lấy sách vở nhưng chợt khựng lại...

Sau một hồi, nó "á'' một tiếng khiến cả lớp phải nhìn. Một sử thật phũ phàng: Nó đã cầm nhầm cặp của Heeyoen.

Mặt nó nhăn lại trong khổ sở vô cùng. JiAh lại nhìn sang. Nó cũng không buồn để ý, trong đầu nó lúc này là một mớ hỗn độn, không có sách vở thì học làm sao đây??? Nhưng may là trong cặp nó không có giấy tờ gì quan trọng lắm. Nếu không chắc nó phải tự đập đầu vào gối mà tự tử mất thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro