Chap 3.1: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối...

Vừa ngồi vào bàn học nó sực nhớ đến chiếc cặp tội nghiệp. Nhưng tại sao giờ ra chơi chiều nay không thấy Heeyoen đến tìm nó để đòi lại, chẳng lẽ cô ta không cần chiếc cặp này sao????  Nhưng nó thì rất cần... chiếc cặp carô đó là quà sinh nhật của ba- món quà duy nhất ba tặng cho nó kể từ khi nó biết mở quà!

Học được nửa tiếng nó quay ra bàn ngủ với một mớ suy  nghĩ lộn xộn. Sáng mai nó sẽ đi tìm Heeyoen để đòi lại cái cặp.

Sáng...

Nó thay quần áo và chợt thấy cái áo khoác màu nâu của Hyojin, nó tủm tỉm cười, Hyojin thật sự rất thú vị, không khó gần như bấy lâu nay nó nghĩ. Ăn sáng xong nó rời khỏi nhà với chiếc cặp của Heeyoen và cái áo của Hyojin, hai thứ nó cần phải trả và lấy lại thứ của nó.

Vừa đến trường nó chạy ngay vào lớp, nhưng cô lớp trưởng hình như chưa đến. Nó ngỡ sẽ gặp cô ta, sớm trả áo để tránh ánh mắt dị  nghị của lũ bạn, không ngờ hôm nay nó lại đến trước, thường ngày Hyojin tới rất sớm mà! Nó chợt thấy thắt mắc.

Năm phút... chỉ còn năm phút nữa là vào học mà Hyojin vẫn chưa đến! Nó bắt đầu lo lắng. lần đầu tiên nó cảm thấy lo cho một ai đó.

JiAh thấy nó có vẻ bất thường liền hỏi:

- Cậu sao thế?

- Không sao.

Đó là câu hỏi và câu trả lời luôn được sử dụng trong cuộc đối thoại của nó và JiAh, không gì hơn, đơn giản đến mức chán nản, ở JiAh luôn có một cái gì đó luôn khiến nó băn khoăn và khó hiểu.

Bỗng nó thấy Hyojin từ ngoài chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng. Cả lớp chạy đến hỏi cuống quít, nó không đến nhưng cố gắng lắng tai nghe, nó không thích đám đông.

- Sao thế Hyojin chuyện gì mà cậu hốt hoảng thế?

- Mình...mình...mình vừa tông xe...

khuôn mặt Hyojin tái nhợt lộ rõ vẻ sợ hãi, nó cũng thế!

- Sao cơ? Tông xe cậu tông người ta ư? Có ai bị thương không? Nặng hay nhẹ? Do cậu hay do người ta???

- Nặng...nặng lắm...nằm một đống giữa đường máu me bê bết...

Cả lớp hoảng loạn, nó thì trợn tròn mắt, không thể đứng ngoài được nữa, nó chạy đến cầm chặc lấy tay Hyojin hỏi dồn:

- Có thật như vậy không? Tại sao lại có thể như thế được?

- Thật...

- Mà giờ họ ở đâu? Sao không đưa đi cấp cứu mà còn ở đây làm gì?

- Không kịp nữa rồi...

Cả lớp hét toáng lên, đứa nào đứa nấy nhìn nhau vẻ mặt đầy khiếp sợ, nó nhìn chằm chằm vào Hyojin, ánh mắt không thể bi đát hơn.

- Nam hay nữ? Già hay trẻ? nó hỏi bằng giọng sầu thảm.

Hyojin thoáng ngạc nhiên.

- Cũng không biết nữa...

- Sao lại không biết, con người chứ có phải con chuột đâu mà không biết là nam hay nữ chứ? nó nổi khùng hét toáng lên.

- Thì là chuột mà! Cô lớp trưởng thản nhiên nói.

Nó và các bạn như đang rơi từ trên không!

Hyojin phá lên cười, cả lớp vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau. Sau một phút trấn tĩnh, tất cả đã hiểu ra, đó đều là trò đùa của lớp trưởng!

- Con diên này mày hết trò đùa rồi sao mà lấy cái này ra dọa hả? Đồ không có trái tim!

- Ai bảo bịa sự thật là như thế mà, tại mình đi vội quá không để ý, nên mới cướp đi sinh mạng của con chuột tội nghiệp ấy, cũng không biết là cô chuột hay cậu chuột nữa!!!!

Cả lớp cười phá lên không ngờ lớp trưởng ngày thường ít nói cũng biết pha trò!

Riêng nó thì không thấy vui tí nào, nó lẳng lặng quay trở về bàn học. Lần đầu tiên trong đời tim nó đập mạnh đến thế, ấy mà sự lo lắng của nó lại trở nên vô nghĩa, thật là....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro