Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vào phòng, Taeyeon đã bay ngay lên giường nằm, chuẩn bị rơi vào trạng thái ngủ thì đã bị ba đứa bạn lôi dậy bắt phải thay đồ. Nó uể oải hé ra nửa con mắt nhìn ba con bạn mặt mày tươi roi rói như cá ngoài chợ, mệt mỏi nói:
" Mấy cậu không thấy mệt hả? Không mệt thì tự đi đi, mình mệt lắm, mình không muốn đi đâu !"

Nayeon cười đến rất là lưu manh:
" Cậu phải đi ! Đây là "quân lệnh" !"
Nó hé ra khuôn mặt xám xịt dưới cái gối:
" Xin lỗi, ở đây là biệt thự gia đình, không phải doanh trại quân đội, với lại, cậu là ai mà đòi ra quân lệnh với mình?"
Seohyun tiến đến lay lay người nó:
" Taeng, đi đi mà, mình đãi cậu ăn kem !"
Hai mắt nó sáng lên:
" Thật hả ?"
Seohyun gật đầu:
" Ừ !"
Không nói nhiều lời, nó phi thẳng vào nhà tắm thay đồ với tốc độ ánh sáng. Nayeon nhìn theo, lầm bầm:
" Hừ cái đồ, thấy đồ ăn là quên bạn !"
Hai phút sau nó bước ra ngoài với bộ váy ngắn màu trắng. Mái tóc nâu uốn lọn thả đuôi, đính một chiếc nơ to một bên, nhìn vô cùng đáng yêu. Nó nhìn ba đứa bạn nháy mắt:
" Đi nào !"
Cả đám kéo xuống gara, Fany lôi bừa từ trong đống xe ra một chiếc xe màu trắng, cả đám lên xe rồi phóng đến trung tâm thương mại. Trong lúc chờ Fany đi gửi xe, ba đứa họp nhau xem nên đi đâu chơi.

" Mình muốn đi ăn kem !"

Taeyeon hớn hở nói. Nayeon véo mũi nó:

" Cậu nha, suốt ngày ăn ! Mình muốn đi mua quần áo !"

" Quấn áo cậu chất đầy mấy tủ rồi còn gì?"

Seohyun lườm cô.

" Vậy thống nhất thế này, ai đi đâu thì cứ đi, lát nữa tập trung tại quán cà phê ở tầng một. OK ?"

Fany không biết từ xó nào lù lù xuất hiên, dọa ba nhóc kia nhảy dựng lên.
" OK !"
Cả đám đồng thanh rồi tản đi.

Tại chỗ của Nayeon...

Cô nàng nhảy choi choi dạo quanh các shop thời trang của trung tâm, thấy bộ nào ưng ý là mua ngay. Đang tung tăng xách đồ thì

"Rầm"
Cô nàng đụng vào một người và ngã oạch ra đất, đống đồ trên tay cũng rớt tùm lum. Cô xuýt xoa chỗ đau rồi đứng bật dậy, hét lên:
" Không có mắt hả?"
Cô gái vừa đụng phải cô liền đứng lên xin lỗi:
" A, xin lỗi, tôi không cố ý !"
Thấy vậy, cơn giận của Nayeon cũng mất luôn, cô cúi xuống lượm đồ lên rồi nói:
" Thôi, không sao, tôi cũng không nhỏ mọn mà đi so đo với cô !" Nghe vậy, cô gái kia đột nhiên bật khóc thút thít, nói:
" Cô không tha thứ cho tôi sao? Hu hu, tôi xin lỗi rồi mà !"
Đột ngột, từ sau lưng cô vang lên một tiếng quát:
" Này, cô làm gì bạn gái tôi vậy hả?"
Cô quay lại thì thấy một tên con trai đang hớt hải xộc thẳng về phía này. Cậu ta nắm vai cô gái kia, lo lắng hỏi:
" Em có sao không? Có chuyên gì vậy?"
Cô gái kia không nói gì, càng làm cậu ta phát hoảng hơn:
" Này, rốt cuộc cô đã làm gì bạn gái tôi vậy hả? Cô ức hiếp cô ấy phải không?"
Cô gái kia nhỏ giọng nức nở:
" Cô ấy không tha thứ cho em, em xin lỗi rồi mà..."
Cậu càng thêm tức giận, mắng xối xả vào mặt cô:
" Cô ấy đã xin lỗi rồi còn gì? Sao cô không chịu tha thứ cho cô ấy? Sao cô nhỏ mọn vậy?"
Nayeon khoanh tay trước ngực, cười mỉa:
" Phải không? Vậy tôi hỏi cậu, tôi từng nói tôi không tha thứ cho cô ta sao? Cậu nghe thấy sao? Tôi xin nhắc nhở cậu, đừng nghe một phía mà đi trách cứ người khác! Tôi không có kiên nhẫn để đứng nghe người khác mắng mình đâu! Tôi đi trước?"
Cô xách đồ lên rồi đi thẳng, để mặc cậu phía sau cứ lắp bắp:
" Cô, cô..."
Sang chỗ của Seohyun nào...

Seohyun hí hửng bưng khay đồ ăn tự chọn từ trên quầy xuống, định đi về bàn để đánh chén. Đang đi thì nhỏ cô vấp phải dây giày và ngã sấp xuống cái
"Rầm"
Đáp ngon lành trên mặt đất. Cô xuýt xoa nhìn lại dây giày bị tuột, rủa thầm:
" Hừ, đôi giày chết tiệt, lúc về bà nhất định nhét mày vào nhà kho !" Cô bận rộn gom lại đống đồ vương vãi trên mặt đất. Lúc soát lại thì thấy thiếu:
" Oái, ly coca của mình đâu nhỉ?"
Lúc này, đột nhiên một cốc coca mới mở xuất hiên trước mặt cô, giọng nam ấm áp truyền đến:
" Của cô đây!"
Cô ngước lên nhìn và chợt sững lại. Biết vì sao không ? Không phải vì chàng trai trước mặt cô đẹp như thiên thần, mà vì trên chiếc áo sơ mi xanh nhạt của cậu rất nổi bật một vết coca màu nâu. Chắc chắn là từ ly coca của cô rồi ! Cô hốt hoảng đứng dậy, lắp bắp:
" A, a, xin, xin lỗi, áo cậu bị bẩn rồi !"
Cô vội vàng lôi từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu vàng nhạt, rụt rè đưa cho cậu:

" Cậu cầm lau tạm. Xin lỗi, tôi thực không cố ý !"
Cậu nhìn cô gái cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, nở nụ cười tỏa nắng:
" Ồ ! Không sao, không sao, tôi không để ý đâu, lần sau cậu nên cẩn thận hơn !"
Cô mừng rỡ gật đầu, lấy lại ly coca trên tay cậu, cười tươi nói:
" Vậy, thật cảm ơn cậu! Tớ xin phép đi trước!"
Rồi lướt qua cậu chạy đi. Cậu đứng tần ngần nhìn theo bóng cô, trên tay vẫn nắm chiếc khăn của cô. Cậu mỉm cười, rồi xoay người đi
Chỗ của Taeyeon thì thế nào nhỉ?

" Chị ơi, cho em một ly kem dâu !"
Nó hớn hở nói với chị bán hàng. Chị ấy mỉm cười nhìn nó:
" Ừ, em đợi chị một tí !"
Đang lúc nó đứng đợi thì một giong nói chua ngoa truyền tới:
" Phục vụ, cho một ly kem dâu. Nhanh lên, tôi không đợi được."

Chị bán hàng có chút khó xử vì kem dâu trong tiệm chỉ còn một ly. Cuối cùng, chị đưa ly kem cho nó rồi quay sang người kia:
" Xin lỗi quý khách, kem dâu trong tiệm chúng tôi đã hết rồi ạ !"
Cô gái kia giận dữ quát lên:" Gì chứ? Có kem cho con nhỏ kia mà lại không có cho tôi sao? Tiệm này làm ăn kiểu gì thế hả? Có tin tôi làm mấy người sập tiệm không hả?"
Nghe đến đây, chị bán hàng tái mặt, còn nó thì vô cùng bực bội, nó hướng cô gái kia nói:
" Này cô, thế là đủ rồi đấy !"
Lúc này, cô gái kia mới chú ý đến nó, thấy ly kem trên tay nó, cô ta nhếch miệng:
" Ha, hóa ra cô là kẻ đã giành kem với tôi sao? Gan của cô xem ra cũng to đấy, cô biết tôi là ai không hả?"
Nó cố nhịn để không xông lên cho con nhỏ kia một cái tát, hất hàm nói:
" Cô là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là, cô không có quyền lớn lối ở đây, Nếu cô muốn la hét hay làm gì khác thì về nhà mà làm, đừng ở đây la lối om sòm làm mất hứng ăn uống của người khác. Cô đây là đang làm phiền người khác đấy, cô hiểu không?"
Nó nói xong liên quay người bỏ đi, để mặc cô ta giận tím mặt nhưng không biết làm gì hơn. Cô ta quay sang giận dỗi với hắn:
" Anh, sao anh để cô ta ức hiếp em vậy?"
Hắn chỉ thờ ơ:
" Em sai trước còn gì !"
Rồi bỏ đi, cô gái kia chỉ biết tức tối đi theo.
Bên một chiếc bàn trong tiệm cà phê tầng 1 khu thương mại, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đọc sách chăm chú. Bên cạnh đặt ly cà phê cappuchino tỏa hương nghi ngút. Cô gái rất nhẹ nhàng đưa ly cà phê lên miệng, thong thả uống. Khóe môi câu lên nụ cười nhẹ, nhưng thủy chung không chạm tới đáy mắt. Từ sau lưng cô xuất hiện ba cô gái khác cũng vô cùng xinh đẹp. Một cô nghịch ngợm đưa tay che mắt che mắt người kia, tinh nghịch nói:
" Đoán xem mình là ai nào?" Fany hờ hững tựa vào ghế, chậm rãi nói:
" Đứa đang bịt mắt mình là Seohyun, còn có hai đứa đứng cạnh cười như hai con hồ ly là Taeyeon và Nayeon."
Seohyun lè lưỡi đáng yêu, vờ chán nản kêu lên:
" Aigoo, Fany lại đoán đúng rồi nè!"
Cô nhảy vào ngồi cạnh Fany, lắc lắc tay cô làm nũng:
" Fany không mua gì à?"
Fany mỉm cười nhìn ba đứa bạn:
" Mấy cậu xong rồi à? Vậy chúng ta về thôi!"
Cả đám gật đầu rồi nhanh chóng kéo nhau ra bãi đỗ xe, bọn nó lái xe quay lại biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro