Chap 1.1 Cuộc hẹn 8 phút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Do cố làm tới 3h sáng cho xong bản thảo nên giờ là 12h trưa cậu vẫn buồn ngủ.

Yang YoSeob - một nhà văn độc thân 27 tuổi, YangYo là bút danh của cậu trên tạp chí tháng chuyên mục tình cảm.

Hiện tại cậu đang ở giai đoạn “Thanh nam”1, tất nhiên, dưới sự giám sát chặt chẽ và thúc giục của mẹ, cậu đã phải không ngừng phấn đấu để tìm chàng “bạch mã” của riêng mình, liên tiếp đến các buổi xem mặt dưới mọi hình thức.

Cậu mơ màng vớ lấy chiếc điện thoại, vừa mở máy alo được một tiếng, thì từ đầu dây bên kia tiếng gầm gào của sư tử Hà Đông: “YoSeob, mấy giờ rồi mà vẫn còn chưa dậy?”.

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.

Cơn buồn ngủ của cậu bị tiếng gầm gào xua tan, khẽ hắng giọng một tiếng, cậu nói với vẻ nghiêm chỉnh: “Mẹ, có phải hôm nay mẹ quên ăn canh đậu xanh không?”.

“Cái gì?”, bà Yang ngơ ngác trước câu nói chẳng ăn nhập gì của con trai.

“Mẹ, thời tiết khô hanh, mẹ lại bị hỏa vượng, uống nhiều canh đậu xanh thì sẽ giải nhiệt!” YoSeob nói với mẹ bằng vẻ nghiêm túc. “Được rồi, được rồi, con đừng có lắm điều nữa, mở cửa cho mẹ!”. Bà Yang nói xong, ngắt máy luôn.

“Seobie, cứ cái kiểu này thì ai dám rước con về, làm sao mà lấy được chồng?”. Bà Yang vẫn chưa vào nhà, nhìn thấy YoSeob là bà càu nhàu.

Cậu vừa mới dậy, chưa đánh răng, rửa mặt, đầu chưa chải, tóc tai bù xù, trên người mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, đứng dựa vào cửa, nhìn thấy mẹ vội chạy ra, kéo tay đưa mẹ vào nhà, nói với vẻ xoa dịu: “Mẹ, mẹ căng thẳng như thế làm gì?. Đâu có phải hát kịch mà phải cao giọng lớn tiếng như vậy?. Mẹ định để cho cả thế giới biết mẹ có một đứa con bị ế sao?”.

“Mẹ thất vọng vì con quá!” Bà Yang nhìn vào trong nhà vẻ bất lực, các đồ ăn vặt, hộp mì ăn liền vứt lung tung: “Đây là cuộc sống của con à?” Đồ ăn chưa hết thì không ra khỏi cửa, nhà cửa lộn xộn không ra gì cả.

YoSeob cười gượng gạo: “Mẹ, mấy ngày hôm nay con bận, con đang chuẩn bị thu dọn đây!”.

 “Thôi đi, không cần con dọn!”. Bà Yang cười tủm tỉm: “Mẹ đã đăng ký tham gia vào hoạt động cuộc hẹn tám phút giúp con, ba giờ chiều nay, ở đường GangNam, quán cà phê The Med, giờ chỉ cần con chuẩn bị cho bản thân tốt là được!”.

YoSeob đứng ngây ra: “Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì?” Cái kiểu xem mặt một đối một ấy thì thôi đi, cậu đã bị mẹ ép, nói dối, thậm chí là lừa không ít lần rồi, bậy giờ sao nghĩ ra cái kiểu gặp mặt tập thể kiểu này?.

“Không có gì đâu. Chỉ là hoạt động gặp mặt tập thể của những người trẻ tuổi thôi mà”. Bà Yang vội giải thích: “Chỉ là hoạt động mà những người trẻ tuổi các con gặp nhau cùng uống trà, cùng nói chuyện”.

“Nhưng, Cuộc hẹn tám phút, sao con nghe mà cứ thấy nó giống như buổi xem mặt thế?”

Bà Yang trả lời thản nhiên: “Nếu con muốn coi đó là một buổi xem mặt, tìm cho mẹ một đứa con rể cũng được.” Nói xong những lời đó, bà còn thêm một câu với ý tứ sâu xa: “Seobie, thật ra còn không còn ít tuổi nữa”.

Khóe môi của cậu khẽ giật giật: “Mẹ, không cần phải cuống đến thế đâu, con còn ít tuổi, cứ từ từ đã”.

“Không phải cuống? Con còn ít tuổi, cứ từ từ?” Bà Yang không chờ cậu nói hết, lập tức cắt ngang: “Những đứa bạn học của con, có đứa nào chưa lấy chồng đẻ con không? Có đứa sắp có đứa thứ hai rồi đấy!”

Thường thì khi mẹ đưa ra những ví dụ đó để thuyết phục, YoSeob luôn ngoan ngoãn nghe đến hết cười xuê xoa cho qua chuyện.

Nhưng hôm nay không hiểu sao, có lẽ là do thời tiết ngột ngạt, hỏa khí dâng lên, nghe xong, cậu hít một hơi, đáp: “Mẹ! Sao mẹ không nói chuyện con gái của dì họ năm trước cưới, năm sau ly hôn? Lại còn nữa, con trai của chú Hong đấy, vừa mới cưới xong thì vợ đã có bầu rồi bỏ đi theo người khác….”.

“Yang YoSeob, con định làm mẹ tức chết phải không?” Bà Yang nghe nói đến những chuyện này, lập tức thay đổi vẻ mặt: “Những điều hay con không chịu học, cứ nhất định học những điều xấu phải không?”.

YoSeob thấy mẹ giận thật, bèn xoa dịu: “Mẹ, con không cố ý làm mẹ giận, chẳng qua con cũng chỉ nói thật thôi. Trong tình cảm thì duyên phận rất quan trọng, mẹ cứ cuống lên cũng có tác dụng gì đâu…”.

Bà Yang sầm mặt, nói với vẻ nghiêm nghị: “Cứ cuống lên không thì chẳng có tác dụng, vì thế, phải làm việc gì đó thực tế một chút, sắp xếp để con gặp gỡ với những chàng trai tài giỏi, mẹ không tin là không bắt được vị của con”.

Cậu biết, giữa hai thế hệ luôn có khoảng cách, chủ đề này không bao giờ nói cho rõ được, vì thế, im lặng một cách khôn ngoan.

“Seobie, khi mẹ hai mươi bẩy tuổi bằng tuổi con bây giờ thì con lên bảy tuổi, đi học tiểu học rồi!”. Bà Yang thở dài, “Rõ ràng là mẹ sinh con ra đâu có xấu xí, đầu óc cũng thông minh, sao lại cứ rú rú trong nhà, mãi mà không tìm được ai?”. Bà Yang nói với YoSeob mà như nói một mình, sau đó phân tích: “Mẹ thấy con theo nghề viết lách, viết nhiều quá có khi đầu óc có vấn đề sau này đừng có viết những thứ nhăng nhít đó nữa. Con cũng cứng tuổi rồi, viết chuyên mục tình cảm ấy làm gì, nhố nhăng!”.

Cậu trợn mắt: “Mẹ, mẹ bảo con đi xem mặt thì xem mặt, đừng có lôi sang công việc như vậy!”.

“Được rồi, nghe lời ngay từ đầu thì có phải đỡ chuyện hơn không?”. Bà Yang cũng chẳng muốn tranh luận nữa, chỉ cần nó ngoan ngoãn đến tham gia là được, vì thế bèn giục: “Sắp một rưỡi rồi, con mau đi chuẩn bị đi. Đừng để lỡ thời gian đấy!”.

Cuộc hẹn tám phút là hoạt động xem mặt do một trang mạng tổ chức, tại đó, các đôi nam nữ lần lượt nói chuyện với nhau trong tám phút, nếu thấy vừa mắt, có ý phát triển mối quan hệ thì có thể trao cho nhau bưu thiếp tình yêu, đưa cho người kia số tình yêu may mắn, sau đó sẽ do bà mối liên hệ, dẫn dắt ở giai đoạn sau.

Khi YoSeob sửa soạn xong và ra cửa, bà Yang cười tươi rói, đưa cho cậu tấm thẻ mang số 007, nói với vẻ bí hiểm: “Seobie, mẹ đã rút số may mắn giúp con đấy, hy vọng hôm nay con sẽ may mắn”.

Cậu nhìn mẹ vẻ bất lực, cố nặn ra nụ cười như mếu: “Mẹ, con sẽ cố gắng hết sức không làm mẹ thất vọng…” Cố gắng, chỉ là cố gắng hết sức, còn nếu thất vọng thật thì đành chịu mà thôi.

Bà Yang vẫn nhìn đứa con trai với vẻ mặt kiên định: “Mẹ không cần biết con dùng cách nào, cướp, trộm, lừa, cho dù là bắt cóc cũng được, tóm lại là, trước Tết năm nay con nhất định phải nghĩ cách lấy chồng bằng được, nếu không, mẹ không nhận con nữa, dù là Tết, con cũng đừng có về nhà!”.

“Mẹ, sao lại như thế được?” Khuôn mặt xinh đẹp của cậu trông đau khổ, nhăn nhó hơn quả mướp đắng, ở đâu ra cái kiểu ép con trai lấy chồng bằng được như thế?.

Bà Yang giận dữ đóng cửa lại, thực ra cũng không thể trách bà là quá dữ dằn, Cậu đã 27 tuổi, chưa thể coi là lớn tuổi, nhưng nếu lấy chồng ở tuổi rực rỡ nhất, người mẹ này mới yên tâm.

Hơn nữa, tục ngữ có câu rất hay, công việc tốt không bằng lấy được chồng tốt, nhân lúc tuổi đang đẹp còn có thể lựa chọn, đến khi lớn tuổi chút nữa sẽ khó hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro