Chap 11.2 (Next chap)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ăn cơm cùng với ông bà Yong, cậu không khỏi cảm thấy đôi chút áp lực vô hình, và điều đó khiến cậu trở nên mất tự nhiên. Mãi cho tới khi ăn xong cơm, rời khỏi Yong gia cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

“Seobie, anh phát hiện ra rằng mỗi lần em gặp cha anh, em có vẻ rất căng thẳng!” JunHyung tra chìa khóa vào ổ khởi động máy, miệng thì nói.

“Phải chịu áp lực gì?” Cậu nghiến răng, giận dữ nhìn anh.

“Em nhìn anh bằng ánh mắt tình cảm như vậy làm anh hồi hộp và tim đập nhanh hẳn đây này.” JunHyung quay mặt đi mỉm cười nói với cậu: “Mà tim anh đập nhanh thì anh khó mà kiềm chế được việc ôm hôn em đấy!”

Nói xong, JunHyung đột ngột tiến sát gần cậu ôm ngay cô vào lòng, mặc cho cậu cứ trợn mắt, há mồm.

YoSeob nhìn khuôn mặt anh mỗi lúc một áp sát đến, chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nụ hôn đầy sức mạnh áp xuống môi mình…

Anh đưa chiếc lưỡi linh hoạt, lùa qua đôi môi của cậu, rồi quấn chặt lấy lưỡi của cậu và hôn…. Bàn tay của anh vuốt ve lên chiếc eo nhạy cảm của cậu không chút kiêng dè…

Cảm giác nóng rực ở eo lưng làm cho cậu bừng tỉnh, cậu lập tức cắn mạnh một cái…

JunHyung vội buông cậu ra, đưa tay quệt vệt máu ở môi, đôi mày nhíu chặt lại, mũi xộc lên mùi tanh của máu, đáng ghét, cậu ấy lại cắn mình!

YoSeob lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn anh: “JunHyung, anh đừng có được voi đòi tiên, lúc đầu đã nói rõ rồi, anh không được động đến tôi, nếu anh mà còn làm như vậy, tôi sẽ ly hôn với anh!”

Anh nhìn điệu bộ của cậu, đúng là cậu nổi đóa thật rồi, bèn bất giác cười và nói với giọng nhượng bộ: “Được rồi, anh sai, anh cam đoan lần sau nếu không được sự cho phép của em thì sẽ không hôn em, được chưa?”

“Nhớ cho kỹ vào, không có lần sau đâu” cậu giận dữ nói xong câu đó, quay mặt đi, định bụng sẽ không để ý đến anh nữa, vì cậu đang cần thời gian để lấy lại nhịp của trái tim đang đập loạn xạ lên.

Anh quay đầu, lái xe ra khỏi nhà để xe, sau đó hỏi với vẻ nghiêm túc: “Seobie, nếu anh không trưng cầu ý kiến của em mà đưa em đi du lịch, thì em sẽ giận dữ hay là thích thú?”

Cậu im lặng, không nói.

“Seobie, em không nói gì, thì anh sẽ nghĩ rằng em cảm thấy rất sửng sốt và vui, không giận, đúng không?” JunHyung phân tích như nói với một mình.

Cậu vẫn không nói gì, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Anh thấy thế cũng không nói gì thêm mà chăm chú vào vệc lái xe.

Một hồi lâu sau, YosSeob thấy cảnh vật bên đường không phải là của đoạn đường trở về nhà, còn xe của JunHyung thì đã đang trên đường cao tốc chạy về phía ngoại ô, bất giác lo lắng hỏi: “JunHyung, anh đi đâu thế?”

“Ra sân bay!”

“Ra sân bay làm gì?” YoSeob hỏi dồn, trong lòng cảm thấy bất an.

“Đưa em đi du lịch!”

“Này, anh đang đùa đấy à?” Cậu quay lại nhìn anh với vẻ vô cùng sửng sốt.

“Anh không đùa, vừa rồi, anh đã đặt hai vé đi Jeju”

“Tôi không đi!” Thế này mà cũng gọi là đi du lịch sao? Chẳng mang theo bất cứ hành lý nào, cũng không hề có bất cứ kế hoạch nào…

“Seobie, vé đã đặt rồi, em không đi ư? Lãng phí quá!” JunHyung lén nhìn thái độ của cậu, hơi đắn đo rồi quyết định ra đòn “mạnh” hơn: “vé Vip đấy, thanh toán bằng thẻ của em. Nếu em thực sự không muốn đi thì thôi vậy! Chúng ta quay về là được!”

Dùng thẻ của mình? Lại là vé của khoang hạng nhất? Suy nghĩ một hồi, anh hoàn toàn đủ khả năng để làm việc này, đầu óc cậu lập tức đưa ra một mệnh lệnh: “Chờ chút!”

JunHyung nhướn máy, nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Thôi, chúng ta đi vậy!”

Hai người tới sân bay, đổi thẻ, rồi tới cửa chờ lên máy bay với hai bàn tay không.

Cho tận tới lúc ngồi trên máy bay mà cậu vẫn còn cảm thấy bàng hoàng như trong mơ, đúng là quá điên rồ.

Dường như, bắt đầu từ khi gặp anh, mỗi bước chân, mỗi việc làm theo anh đều điên rồ như vậy, nhưng đồng thời lại cũng thấy rất xốn xang.

Sự xốn xang ấy khiến cho tuổi xuân của cậu như đang bùng cháy chứ không trôi qua lãng phí như trước và điều mà cậu muốn có được chính là cảm giác ấy…

Nhưng cậu sẽ không nói với anh về cảm giác này, cậu sẽ giấu nó ở nơi sâu kín trong lòng, nếu tâm trạng vui, cậu sẽ viết vào trong những câu chuyện mà cậu xây dựng lên.

Vé vip nên dịch vụ khá tốt, khiến cho cậu hoàn toàn không còn cảm giác say máy bay như mọi khi, mà mơ màng chìm vào giấc ngủ mãi cho tới khi đến Jeju.

 Đảo Jeju là một nơi du lịch nổi tiếng của Hàn Quốc và thế giới. Nằm ở phía Tây nam của bán đảo Triều Tiên là đảo núi lửa hình bầu dục lớn nhất Hàn Quốc, dài 73km từ Tây sang đông và rộng 31km từ Bắc xuống Nam. Vì nằm ở điểm cực Nam của Hàn Quốc nên đảo Jeju có khí hậu ấm hơn nhiều so với đất liền, kể cả vào những ngày mùa đông lạnh giá. Nổi tiếng ở Jeju đó là công viên LoveLand và bãi  biễn xinh đẹp. Jeju là nơi mà cậu luôn muốn đến nhất.Và cũng chính là giấc mơ của cậu và anh ngày nào.

Nhớ hồi đầu khi hai người mới quen nhau, trong lần hẹn hò đầu tiên, JunHyung nói, chờ đến kỳ nghỉ hè anh sẽ đưa cậu đi du lịch, và hỏi cậu thích nơi nào?

Cậu nở nụ cười rạng rỡ  nói: “Là Jeju”

“Vì sao?”

“Vì ở đó có phong cảnh rất đẹp và còn những khu nghĩ dưỡng gần biễn nữa, cậu tưởng tượng mà xem, mỗi khi đến đó bước chân ra khu nghĩ dưỡng ta đã có thể bước chân lên bãi cát êm dịu, hẹn hò trên bãi biển, nhặt những mảnh sò, ôi, lãng mạn biết bao!” Khuôn mặt xinh đẹp của cậu chìm đắm trong giấc mơ, giấc mơ lãng mạn của một cậu bé nhỏ.

“Ừ, nghe thì thấy rất tuyệt!”

“Sẽ đón gió biển và ngắm sao trời, sẽ đón ánh nắng mặt trời trên bãi cỏ vương đầy lá, nhất định sẽ là một việc rất đẹp.” YoSeob nhắm mắt lại tưởng tượng.

JunHyung dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn: “Được, nghe cậu nói đẹp tới mức ấy, vậy nhất định chúng ta sẽ tới đó cùng nhau, sẽ cùng nắm tay nhau đi trên cát…”

Cậu và anh say sưa lên kế hoạch cho chuyến du lịch trong kỳ nghỉ của hai người, thậm chí trước thời gian thực hiện kế hoạch chừng một tháng, cậu còn tra cứu rất nhiều nội dung cho chuyến du lịch như những món ăn ngon của Jeju… Nhưng, kỳ nghỉ hè chưa tới, kế hoạch cũng chưa kịp thực hiện thì hai người đã chia tay theo một cách quyết liệt nhất.

Ký ức càng đẹp thì càng tàn nhẫn và càng để lại một nỗi đau khuôn nguôi. Cậu khẽ thở dài, nhìn anh đang nhắm chặt mắt dưỡng thần bên cạnh, rồi khẽ lau đôi mắt ươn ướt của mình. Jeju, cuối cùng thì cậu và anh cũng đã đến, dẫu rằng muộn mất 10 năm.

Khi máy bay hạ cánh thì đã là 5 giờ 15, sau khi lên taxi về tới một ngôi làng cậu không sao xác định được phương hướng nữa, đành nén xấu hổ hỏi: “JunHyung, đây là đâu vậy?”

“Seongup”

“Tôi biết rồi, trên biển đường có viết như vậy, tôi biết chữ mà! Ý của tôi là, đây là điểm phong cảnh nào của Jeju?” Cậu nghĩ một chút, nhìn xung quanh, một hồi lâu mới nói ra câu đó “Nhìn khác lạ quá nhỉ!”

“Ngốc, Seongup vốn là một làng cổ mà lại!”

“Ồ!” Cậu thản nhiên đáp, rồi nghe JunHyung tiếp tục càu nhàu: “Seongup là một trong những nơi sinh thái tiêu biểu của Jeju.”

Đây là nơi rất tuyệt để người ta làm cho tâm hồn được thư thái.

YoSeob thấy buồn buồn, 10 năm trước, khi xem địa danh du lịch, mới chỉ biết đến đảo Jeju , bãi biển trong xanh và khu nghĩ dưỡng nổi tiếng nữa, ngoài ra không biết rõ điều gì nữa, huống hồ 10 năm sau mọi thứ đã có quá nhiều đổi thay.

Khi JunHyung dắt cậu đến một ngôi nhà trọ có tên là: “Ngôi nhà nhỏ màu xanh” sắp xếp mọi thứ xong, cậu mới hỏi với vẻ yếu ớt: “Ở đây không có khách sạn nào kha khá một chút à?” Dọc đường, có biết bao là khách sạn.

“Em không cảm thấy ở đây sẽ ý nghĩa hơn nhiều là ở khách sạn trong trung tâm thành phố à?” Junhyung nhướn mày, mỉm cười, mặt mang đầy vẻ mê hoặc, khó tả: “Phong cảnh ở đây đẹp lắm đấy!.”

YoSeob vừa nghe vậy, liền kéo ngay rèm cửa, quả nhiên, phong cảnh ở đây rất đẹp. Khác với Seoul chật chội thì ở đây khá là tự do.

Không có hành lý, nên không cần phải sắp xếp, JunHyung và YoSeob đã có một bữa sáng rất ngon lành tại một nhà hàng sang trọng ở đầu làng.

Sau khi ăn xong, JunHyung đưa cậu dạo qua các cửa hiệu và tiệm cà phê trên đường phố nhỏ hẹp như mê cung ở Seongup, nhân tiện mua một ít đồ, như quần áo, khăn tắm, sửa rửa mặt…

Khi trở về nhà trọ thì đã hơn 11 giờ, tắm rửa xong lên giường, nhưng vẫn thấy chợ đêm bên ngoài rất tấp nập với đủ âm thanh của tiếng rao bán, tiếng trao đổi giữa người mua và người bán.

Mặc dù cậu không lạ giường, nhưng cậu lại rất nhạy cảm với tiếng ồn, vì vậy mà mặc dù rất mệt và buồn ngủ, cậu cứ trằn trọc trên chiếc giường êm ái, mãi cũng không sao vào giấc được.

JunHyung cũng không ngủ được, lên tiếng hỏi: “Seobie, em không ngủ được à?”

“Vâng!”

“Vậy chúng ta làm việc gì đó đi?” JunHyung trở người, anh nhìn sang chiếc cổ trắng ngần của cậu, tim bỗng đập rộn ràng.

“Được thôi!” YoSeob ngồi dậy, lập tức trả lời.

“Thật chứ?”

“Thật anh đưa điện thoại đây, để tôi mượn chơi game một chút.” Cậu nhìn vào đôi mắt rừng rực của anh giả bộ không biết điều đó, chìa tay về phía anh, điện thoại của cậu bị hết pin, đang sạc, nếu không cậu đã không mượn anh, đúng là ồn quá không thể ngủ được!

“Em muốn mượn điện thoại à?” Giọng của JunHyung tỏ ra tiu nghỉu, vẻ hào hứng lúc trước giảm đi chín phần.

“Đừng nhiều lời nữa.” YoSeob đón chiếc Apple của JunHyung, hỏi: “pass là gì?”

“Thơm thơm anh đi!”

“Thơm cái đầu anh!” Cậu giận dữ, đưa chân đá JunHyung: “Có nói không?”

“Em đúng là đồ ngốc, chẳng phải anh đã nói rồi còn gì, thơm thơm anh đi, 7758!” Anh lườm cậu với vẻ oán trách.

Cậu không nói gì, mở khóa, và say sưa với trò chém Dưa hấu. “Seobie, em đúng là lạc hậu, cái trò chém dưa hấu ấy mà cũng chơi say sưa đến thế sao?” Nhìn thấy cậu lăn lộn trên giường, anh không nén được châm chọc.

“Tôi thấy kỷ lục của anh là 299, còn tôi đã chém được 599 điểm, tôi đã vượt qua anh nên thấy rất vui và khoái trí, không được sao?” Nụ cười của cậu rất rạng rỡ, quay mặt lại đáp rồi lại tiếp tục trò chơi :”JunHyung, anh ngoan ngoan ngoãn ngủ đi, được không, phiền phức quá!”

JunHyung tự chuốc là vô duyên, tiếp đó đối đáp lại với cậu mấy câu.

Mãi cho tới khi cậu nổi đóa lên thì anh mới cắn môi, nói: “Được rồi, không nói chuyện với em nữa, ngủ thôi.”

JunHyung mơ màng ngủ trong tiếng ru của trò chơi chém dưa hấu. Kết quả của việc ngủ muộn tất nhiên là dậy muộn, hơn 12 giờ trưa, cậu và anh mới uể oải ngáp và mở mắt ra, tất nhiên có tiền lệ từ trước, vì thế lần này khi tỉnh dậy trong lòng anh thì cậu đã tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn rồi chào anh một câu với tâm trạng vui vẻ: “Chào buổi sáng!”

“Ừ, chào vợ yêu!” JunHyung ôm lấy cậu như đang ôm một viên ngọc quý, đến cử động cũng không muốn.

YoSeob gỡ bàn tay Junhyung đang đặt trên người cậu, rồi điềm tĩnh ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh trước: “JunHyung, chúng ta sẽ ở chơi mấy ngày?”

“Không biết, để xem đã.” Khi nào cậu chịu từ bỏ cái vỏ của mình, khi nào em chấp nhận anh thì sẽ về, lúc đó chuẩn bị tiệc và cưới! Trong lòng JunHyung đang lên những tính toán rất đẹp.

“Vậy, hôm nay đi chơi đâu?” YoSeob không cần phải đi làm đúng giờ, tự do về thời gian, với cậu mấy ngày cũng chẳng hề gì. Còn Jeju thì là một thành phố có nhịp sống nhanh, chỉ cần sống chậm lại một chút sẽ cảm thấy hơi thở của cậu một cách thực sự.

“Ăn cơm xong chúng ta tới dạo chơi ở trường công viên Jeju”

Khi cậu bước chân vào sân của công viên xinh đẹp ấy, bất giác hít mấy cái thật sâu, phong cảnh ở đây đẹp như tranh, nắng vàng rực rỡ, đâu đâu cũng rất thơ mộng.

Nếu như cậu và anh không chia tay nhau.

Nếu cậu và anh cùng sinh sống ở đây, có lẽ nơi này đã có một đôi tình nhân hạnh phúc, ngày ngày nắm tay nhau đi dạo, và sẽ có rất nhiều những cuộc hẹn hò lãng mạn?

Nếu hai người không chia tay mà yêu nhau suốt 10 năm, rồi sau đó đăng ký kết hôn một cách tự nhiên, thì tình cảm giữa hai người có lẽ đã không khó xử như bây giờ?

“Cẩn thận!” Cùng với tiếng kêu lên của Junhyung, bàn tay của YoSeob bỗng nóng bừng, cả người cậu bị anh kéo về phía sau và ôm vào lòng, mùi nước hoa phảng phất tràn vào mũi cậu. Một chiếc xe đạp đi sát chỗ mà cậu vừa ở đó mấy giây trước.

“Trong công viên mà sao lại lái xe đạp nhanh như vậy chứ?”  Cậu lẩm bẩm, trong bụng thầm nghĩ: “nguy hiểm quá” rồi nhận thấy mình vẫn đang ở trong lòng JunHyung, nhìn xuống bàn tay thì đang bị anh nắm rất chặt, bất giác run lên như bị chạm điện, vùng ra theo phản xạ, nhưng JunHyung giữ càng chặt hơn, tiếp đó cả người cậu bị kéo trở lại vào lòng anh và áp sát vầng ngực rắn chắc của anh.

Trống ngực cậu đập dồn dập, cậu vùng ra: “JunHyung, anh định làm gì thế?”

“Em không cảm thấy yêu nhau trong một nơi như thế này là một việc rất lãng mạn sao?” JunHyung giữ chặt lấy những ngón tay của cậu, nói với vẻ rất tình cảm.

YoSeob nhìn những nhóm du khách và học sinh tốp năm tốp ba bên cạnh mình, phần nhiều bọn họ là những đôi yêu nhau, trông ai cũng rất hạnh phúc, cười rạng rỡ, chuyện trò vui vẻ hoặc đang giả vờ cãi nhau… bất giác trề môi, đáp cứng cỏi: “Đúng là rất lãng mạn, nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta!”

“Sao lại không liên quan?” Anh hỏi lại với vẻ không vừa lòng: “Seobie, chúng ta là vợ chồng đấy!”

“Chỉ là trên danh nghĩa thôi! chẳng liên quan gì đến tình cảm!” Nói xong, cậu  quay người bỏ đi.

Anh nhìn theo lưng cậu chau mày vẻ bất lực, rồi đưa tay bóp thái dương, thở dài, cách mạng chưa thành công, anh phải tiếp tục cố gắng mới được. Anh chạy đuổi theo cậu: “Em đừng có đi nhanh như vậy, cảnh đẹp trong công viên thì phải đi chậm, ngắm nghía thì mới thưởng thức hết được chứ!”

Cậu lườm anh một cái, có điều bước chân thì đã chậm hơn hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro