Chap 2.1 Gặp Lại Tình Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JunHyung sải bước ra khỏi bar, khuôn mặt điển trai và thân hình cao dỏng tạo nên một sự khác biệt nổi bật giữa đám đông. Sự lạnh lùng, thờ ơ, ngũ quan đẹp như tạc, nhưng là vẻ đẹp của một bức tượng thực sự, lạnh lùng vô cảm.

Thở dài một cái, tay cầm chiếc chìa khóa xe, nhanh chóng tìm trong bãi xe chiếc Hummer nổi bật giống như con người anh, bước nhanh đến, mở cửa ngồi vào xe.

Anh cắm chìa khóa xe vào ổ, nhưng vẫn chưa khởi động máy, mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc với vẻ khoan thai.

Làn khói thuốc nhẹ dưới ánh nhấp nháy của bầu trời đầy sao đêm hè, chập chờn, cuộn lên thành một dải, ánh lửa từ đầu thuốc chiếu lên đường nét trên khuôn mặt, ở đó là một vẻ u buồn mờ ảo.

“Seungie, cậu đưa tớ đi đâu thế. Tớ không đi nổi nữa đâu!” YoSeob nhíu mắt, lẩm bẩm, cự lại, đầu cậu rất nặng, khi nói lưỡi cứ ríu lại, bây giờ, việc mà cậu muốn làm nhất là tìm một chỗ nào đó nằm ngay xuống và ngủ lập tức.

“Giúp cậu tìm đàn ông”. HyunSeung nhìn YoSeob, đáp với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Chẳng phải vừa rồi cậu nói rồi sao, muốn được trải nghiệm bất ngờ cơ mà”.

Tìm một chiếc xe sang trọng ngay trước của của một quán rượu phồn hoa nhất thành phố, kéo theo một chàng trai trẻ, đi thẳng đến phòng trọ, thế rồi cùng nhau mây mưa, chuyện đó chẳng có gì khó khăn.

JunHyung nghe thấy giọng của hai người từ xa đang đến gần, đôi lông mày rất đẹp hơi nhíu lại, mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Ngày nay, người say rượu đúng là rất điên rồ, họ có thể thản nhiên nói về việc tìm đàn ông để giải khuây như vậy!.

“Đúng, Seungie, cậu phải tìm chiếc xe tốt một chút…” YoSeob ợ một cái: “Trải qua một đêm tình với người có tiền thì sẽ tương đối dễ cắt đuôi.”

JunHyung nghe thấy giọng nói có vẻ quen ấy, trong lòng chợt thấy lăn tăn, vốn anh đã kéo kính cửa lên, chuẩn bị nhấn ga, nhưng rồi bàn chân ấy chợt dừng lại.

“YoYo, cậu có thích xe Hummer không?” HyunSeung nhìn thấy ánh đèn pha của chiếc Hummer phía trước, biết là trong xe có người đang chuẩn bị rời đi, bất giác quay lại hỏi YoSeob. Không chờ cậu trả lời, lập tức kéo cậu bước nhanh về phía đuôi chiếc xe Hummer, không chần chừ, đẩy cậu ngã vào đuôi chiếc xe.

“Cộp!” một tiếng vang lên, cho thấy có sự va chạm.

YoSeob nói bằng giọng đùng đục: “Seungie, cậu kéo mình đâm vào xe à! Đau quá!”

HyunSeung cười khúc khích, vẻ hồn nhiên giống hệt một đứa trẻ làm một việc xấu gì đó, đưa tay ra hiệu “Suỵt!”.

“Sẽ có anh chàng đẹp trai mang cậu đi ngay bây giờ đấy!”.

“Chiếc xe rách này làm mình bị va đau quá!” Cậu vùng đứng dậy, đưa chân tức giận đá vào đuôi chiếc Hummer, “Ôi, đau quá!”.

JunHyng nghe thấy tiếng va vào xe, vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng đạp vào xe, không nén được, mở cửa bước ra khỏi xe. Anh rất ngạc nhiên khi thấy hai kẻ say rượu không biết từ đâu tới mà lại dữ dằn như vậy?.

HyunSeung vứt lại YoSeob đang dựa vào đuôi xe ngủ gật, bước tới, nhìn JunHyung từ đầu đến chân một lượt rất chăm chú. Rất đẹp trai, giống như thần tượng “DooJoon” mà mình thích, da ngăm , cao không dưới 1m8. Đẹp trai như vậy lại còn đi chiếc Hummer nữa, nếu mà trở thành đối tượng một đêm tình của YoSeob, thì xem ra cậu ấy không bị thiệt thòi?.  HyunSeung nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ với JunHyung vẫy tay, nói: “Hi, chào anh đẹp trai!”.

Đôi lông mày rất đẹp của JunHyung càng nhíu chặt hơn, nhìn HyunSeung một lượt, thấy ở cậu không hề có vẻ gì là của những chàng trai phong trần, nhưng, nếu không thuộc loại  ấy thì sao nửa đêm lại uống rượu ra nông nỗi này, lại còn bắt chuyện làm quen với đàn ông nữa chứ. Hơn nữa lại còn đặt mục tiêu rất rõ ràng là tìm một người đàn ông có tiền để qua một đêm tình!.

HyunSeung nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của JunHyung, bất giác cảm thấy ngượng ngùng, hơi rượu cũng đã bớt đi nhiều, biết rằng tất cả những gì mình vừa làm trong con mắt của những người bình thường chẳng khác gì kẻ điên *nếu cứ tiếp tục đem YoSeob đến cửa thì không những anh chàng đẹp trai này không thèm vui vẻ chấp nhận, mà có khi còn đối xử với họ như những kẻ điên, ngộ nhỡ anh ta báo cảnh sát, và cảnh sát lại mời YoSeob và  mình đến đồn làm khách, uống trà thì chuyện sẽ rất to.*

Nghĩ đến đây, HyunSeung vội nhanh trí tỏ ý xin lỗi JunHyung với vẻ lấy lòng: “Xin lỗi, tôi và bạn tôi đã uống hơi nhiều!”.

Đôi lông mày rất đẹp của JunHyung vẫn nhíu chặt như cũ, nói với giọng lạnh nhạt: “Uống nhiều rồi thì nên về sớm đi chứ sao lại giở thói say rượu ra thế!”. May mà anh vẫn chưa lái xe đi, chứ vừa rồi mà anh quay xe thì chắc chắn đã va vào họ rồi.

“Phải, tôi sẽ đưa cậu ấy về ngay đây.” Trước cái nhìn như dồn đuổi của JunHyung, HyunSeung có phần căng thẳng, trong bụng vẫn thắc mắc, trong các tiểu thuyết ngôn tình chẳng phải viết như thế sao, nhân vật nữ chính đánh mất mình, bèn tìm bừa một chiếc xe hào nhoáng đâm vào, nhất định cũng sẽ làm đổ nhân vật nam chính, để anh ta đưa về nhà, sau phút cuồng nhiệt bột phát thì sẽ nảy nở tình yêu, thế mà sao đến lượt cậu và YoSeob thì anh chàng đẹp trai này không những không đón nhận, lại còn nhìn họ bằng con mắt khinh miệt, coi họ như những kẻ mắc bệnh tâm thần như vậy. HyunSeung cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương quá mức.

“Seungie, về đến nhà chưa? Mình buồn ngủ quá!” Đôi mắt của YoSeob dính chặt lại, bước chân lảo đảo, xiên xẹo, chẳng còn chút hình tượng nào, sau đó ngã lăn ra đất, nằm phủ phục không động đậy, không nhẽ cậu định coi trời là màn, đất là chiếu hay chắc? Sao lại lăn xuống bên cạnh chiếc xe của JunHyung như vậy?.

Đôi lông mày của JunHyung càng nhíu chặt hơn, đôi môi mỏng, gợi cảm mím chặt lại, anh rất có ác cảm đối với những chàng trai nửa đêm còn lang thang bên ngoài và uống rượu say như thế này, nhất là lại còn nghe thấy đoạn đối thoại ấy của họ nữa. Tìm người để mà trải nghiệm cảm giác một đêm tình, không còn gì đáng khinh bỉ hơn thế. Vì thế, anh chiếu đôi mắt lạnh lùng về phía HyunSeung: “Còn không đưa cậu bạn của cậu đi! Cản trở đường của tôi!”  Anh thấy rất khó chịu!.

Trước con mắt khinh bỉ của JunHyung, HyunSeung rất bực bội, giận dữ nói: “Cản trở đường của anh à? Con đường này viết tên của anh sao?”. Nói xong, liền trừng mắt nhìn lại anh không chút e sợ, “Tối nay, tôi sẽ để cậu ấy ngủ trên đường đấy, nếu anh thấy cản trở thì tự xử lý đi!”.

Thôi được, HyunSeung thừa nhận, chính mình đã giở thói vô lại một cách rất vô lý, nhưng còn người đàn ông này dựa vào đâu mà lại khinh bỉ cậu và YoSeob?.

Chẳng qua cũng chỉ là trông điển trai một chút, có chúa đến mức ấy không?.

Hơn nữa, đã có câu: nói với người say như vay không trả, nếu đã biết các cô uống nhiều, thì đừng có mà coi chuyện nghiêm túc như vậy, cứ tránh một chút là được thôi mà.

JunHyung cứng lưỡi trước mấy lời đó của HyunSeung, anh sải bước đi đến về phía YoSeob, bụng nghĩ, được rồi, mình sẽ tự xử lý, cứ dựng cậu ta dậy, sau đó ném vào trong thùng rác, để cho cậu ta một bài học, để sau này xem còn dám uống nhiều nữa không. Còn dám chặn xe giữa đường để mà nếm trải cảm giác một đêm tình nữa không!

HyunSeung nhìn thấy  JunHyung đi về phía  YoSeob, định mở miệng nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn đứng yên quan sát, hơn nữa đây là đường phố người qua kẻ lại, nên  không sợ anh dám có hành động gì quá đáng với YoSeob.

JunHyung vừa mới bước tới bên YoSeob, đưa tay ra, chưa kịp kéo, thì cậu đã nhanh chóng đưa tay ra túm lấy cánh tay anh, ra sức kéo, khiến anh vì không đề phòng ngã lăn ra đất, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã lật người đè anh xuống, rồi quấn chặt lấy anh như con gấu không đuôi, cười khúc khích: “Seungie, cậu đúng là đồ ngốc, giúp mình tìm đàn ông ở đâu?”. Khuôn mặt điển trai của  JunHyung tối sầm lại, cái chàng trai này, tưởng mình là cậu bạn miệng lưỡi lanh lọc của cậu ta à? Còn đùa nữa à?.

“Đồ quỷ say, dậy ngay” JunHyung gằn giọng nói với YoSeob cố gắng ghìm cơn kích động muốn đá bay cậu đi.

Mớ tóc đen rối tung che mất già nửa khuôn mặt của cậu, dưới bầu trời sao như vậy lại càng lờ mờ không rõ. Loáng thoáng nghe thấy dường như có tiếng đàn ông, bất giác cậu ti hí mắt như một con cún con, dùng mũi hít hà: “Đàn ông?” rồi tiếp đó ngồi lên người của JunHyung, vừa túm cà vạt vừa lôi anh dậy, “Anh tên là gì?” Nói rồi, khẽ mở đôi mi mắt mơ màng vì cơn say. JunHyung nổi giận định hất ra và bỏ đi, nhưng anh bị cậu túm cà vạt lôi nhổm nửa người dậy, đôi mắt giận dữ như tóe lửa nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt, rất muốn ném cậu vào thùng rác, có điều trước lúc đó, anh giữ chặt lấy tay cậu như gọng kìm rồi gỡ từng ngón tay cậu đang túm lấy cà vạt của anh. Đồ chết giẫm, cậu ta  điên rồ quá rồi!.

Khi đôi mắt mơ màng vì say của YoSeob nhìn lên khuôn mặt điển trai ấy của JunHyung, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, bàn tay túm cà vạt bất giác buông ra, đẩy mạnh JunHYung ngã lăn ra đất, rồi hét tướng lên với HyunSeung: “Seungie, mình… Mình thấy ma!”

JunHyung bất ngờ bị cậu đẩy ngã, đầu va xuống đất thành tiếng, lập tức thấy choáng váng hoa mắt, còn cái cậu ngồi trên người anh thì vội bò dậy như nhìn thấy ma, tiếp đó chạy về phía HyunSeung kêu ầm lên, nhưng vì chân mềm nhũn chỉ loạng choạng được mấy bước lại ngã xuống, vừa bò vừa khóc: “Seungie, mình nhìn thấy ma, mình nhìn thấy Yong JunHyung!”

JunHyung dường như phát điên lên, những sợi gân xanh trên trán anh cũng nổi cả lên, đồ con trai chết giẫm, dám nói anh là ma, đồ đáng chết, không lẽ anh xấu đến thế sao?.

JunHyung vẫn còn chưa hết cơn tức giận vì bị gọi là ma, lại nghe thấy cậu nhóc say rượu ấy nói, mình nhìn thấy Yong JunHyung, bất giác ngây người, lập tức nhỏm ngay dậy, nhìn về phía HyunSeung đang đi về phía YoSeob, rồi lập tức cũng bước nhanh đến, kịp thời ngồi xuống trước khi HyunSeung ngồi xổm xuống khoảng một giây, lấy sức đỡ kẻ say rượu đang gào khóc kia, đưa tay gạt phắt đám tóc  rối tung của cậu ta, thế là một khuôn mặt xinh đẹp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện ra ngay trước mắt anh.

JunHyung ngây người, bất giác nheo mắt nhìn kẻ say rượu ấy, còn YoSeob thì cũng chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn anh.

Bốn mắt giao nhau, như tóe lửa.

Đôi mắt đen của cậu nhìn anh một hồi lâu, rồi cười khan mấy tiếng, nói với anh: “Anh rất giống Hyungie!” Nói xong nhắm nghiền mắt chìm ngay vào giấc ngủ trong cơn say.

JunHyung tối sầm mặt, xem ra cậu nhóc say thật rồi, Yang YoSeob, được lắm, cuối cùng tôi đã tóm được cậu rồi!.

HyunSeung không rõ sự tình đứng bên cạnh, ngượng ngùng nhìn JunHyung, đưa tay định đỡ lấy YoSeob: “Vậy, để tôi đưa bạn tôi về nhà!”.

JunHyung không nhìn vào HyunSeung, nắm lấy hông, bế bổng YoSeob lên, liếc một cái lạnh lùng về phía HyunSeung, đồng thời ném ra một câu: “Lên xe!”.

HyunSeung tròn mắt, tình hình thay đổi quá nhanh, cậu không muốn bán YoSeob xong rồi lại còn phải bù lỗ.

JunHyung mở cửa xe, đặt YoSeob vào đó xong, quay người lại nhìn HyunSeung nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ vì sửng sốt: “Rút cục là cậu có đi hay không? Không đi, thì chúng tôi đi đây, từ trước tới nay, Yong JunHyung tôi không phải là người hay xen vào những việc không đâu, nhưng đó là bạn của YoSeob, hơn nữa xem ra cậu cũng đã uống không ít, vì thế bất giác thấy rằng cần phải hành động như người ta từng nói: yêu nhau yêu cả đường đi, ít nhất thì cũng đưa cậu về đến nơi an toàn.”

HyunSeung thấy YoSeob có nguy cơ bị JunHyung mang đi mất, bèn cuống lên, sân đến giữ chặt lấy cửa xe: “Này, anh là ai? Định làm gì vậy?” HyunSeung vừa nói, tay vừa lôi YoSeob:" Seobie, tỉnh lại đi!” Cậu và  YoSeob chỉ là mạnh mồm nói thế, nào là “trải nghiệm một đêm tình”, nào là “tìm cảm giác yêu đương”, nhưng tất cả chỉ là những câu chuyện trong tiểu thuyết, còn đến khi sự thật đến thì lại không dám làm bừa.

“Chẳng phải các cậu muốn tìm cảm giác yêu đương là gì?”  Anh khẽ nhếch khóe đôi môi mỏng gợi cảm, nhẹ nhàng châm biếm: “Tôi chẳng phải là đối tượng mà các cậu muốn săn là gì?”.

“Anh đừng có tưởng bở!” HyunSeung trừng mắt lườm JunHyung, tiếp đó kéo YoSeob: “Seobie, mau tỉnh dậy đi, chúng ta gặp phải kẻ xấu rồi!"  HyunSeung nói xong, cầm chặt lấy điện thoại với vẻ cảnh giác, mắt trừng nhìn JunHyung: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”.

JunHyung vẫn ung dung ngồi xuống ghế lái, nhìn chàng 4D đang giữ chặt lấy cánh cửa ở chỗ ghế phụ, toàn thân toát lên vẻ đề phòng, cười với vẻ bỡn cợt: “Bây giờ thì coi như tôi đã thấy con trai trở mặt nhanh như trở bàn tay là thế nào rồi!”. Vừa mới đây thôi còn thơn thớt rằng muốn tìm người để có “một đêm tình”, thế mà lúc này đã lập tức ra vẻ như “thánh thần” giơ vuốt nhe nanh, làm như anh là một kẻ xấu xa. Vậy thì được rồi, anh sẽ giả làm kẻ xấu để dọa lại, kẻo lần sau uống nhiều, lại muốn “một đêm tình”, chẳng may gặp phải kẻ xấu bụng thì coi như xong.

“Liên quan cái quái gì đến anh!” HyunSeung giận dữ, trừng mắt nhìn JunHyung, tiếp tục lay YoSeob: “Seobie, Seobie, cậu mau tỉnh dậy đi!”.  Cơn giận dữ bốc lên, bất giác trở nên thô bạo, động tác cũng mỗi lúc một thêm thô bạo.

YoSeob cậu bị HyunSeung lay mạnh, chép chép miệng, làu bàu mấy câu không rõ: “Mình buồn nôn quá…”.

 [Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro