Chap 2.4 (Next)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi YoSeob tỉnh dậy vì đầu đau như búa bổ thì cũng đã gần trưa, mở hàng mi dính dính chặt, giụi mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc, rồi lại nhìn căn phòng quen thuộc, những thứ đập vào mắt đều là những thứ quen thuộc. Khung cửa sổ sáng choang vì không kéo rèm che, chỉ có một tấm lụa mỏng nên chỉ che được một phần ánh mặt trời gay gắt, qua tấm màn lụa có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài đó ngập trán ánh nắng.

Cậu dần dần nhớ lại chuyện say rượu tối hôm qua, cậu đá vào người bên cạnh, tưởng rằng đó là HyunSeung, hai người có thói quen say rượu xong ngủ cùng giường đã khá nhiều lần. Nhưng, cậu vừa cử động, liền kêu lên một tiếng, toàn thân cậu rã rời, vừa đau vừa mỏi, tưởng chừng không nhúc nhích được.

Giấc mộng xuân đêm qua từ từ hiện lên trong đầu cậu, lờ mờ nhưng lại cũng vô cùng rõ rệt, cậu vội vén chăn lên, nhìn lên người mình, bất giác cậu trợn tròn mắt, trên thân hình có làn da trắng muốt, mịn màng của cậu đầy những vết thâm tím. Không nén được, cậu kêu thất thanh “Ối!” khiến người nằm bên choàng tỉnh.

JunHyung ngáp một cái, thò người ra khỏi chiếc chăn với vẻ mơ màng, rồi mỉm cười thân thiện với  cậu và bình thản chào bằng một câu: “Chào em”.

Tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc của mình, nhưng lại phát hiện ra người nằm ngủ bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, trước chuyện này, một chàng trai lớn tuổi sẽ phản ứng ra ra sao?.

Người khác có phản ứng như thế nào, cậu không biết, nhưng còn cậu thì lập tức chồm lên, xông vào người JunHyung và ra sức tát vào khuôn mặt điển trai của anh hai cái, sau đó vẩy vẩy bàn tay bị đau vì tát, nói một câu bình thản: “Cảm giác đau, không phải là mơ”, rồi vội vơ lấy chăn, trùm kín người.

Nếu có một cái lỗ, YoSeob chắc chắn sẽ chui ngay xuống đó, cậu thực sự không còn mặt mũi nào nhìn thấy JunHyung!.

Anh đã như một bóng ma trong lòng cậu, từ khi cậu mới mười bảy tuổi, đến khi cậu hai mươi bảy tuổi, chẵn mười năm!.

Cậu cứ tưởng rằng, tình cảm trong mười năm ấy của cậu là trống rỗng, ít nhất thì cũng là chẳng có liên quan gì đối với anh, nhưng giây phút này, cậu cảm thấy rất rõ, trái tim cậu luôn gắn chặt với bóng ma Yong JunHyung.

Cho dù mười năm, cậu đã cố gắng xóa hết mọi ký ức, cố gắng quên đi, cố gắng coi như người ấy không tồn tại, nhưng thực ra, người ấy chưa bao giờ rời khỏi trái tim cậu.

Cho dù thời gian đã để lại những vết bụi trên bóng ma ấy, cố gắng làm nhạt nhòa cái tên Yong JunHyung, nhưng chỉ cần gió hơi thổi, vết bụi rơi xuống, thì cái tên Yong JunHyung vẫn cứ khắc sâu trong trái tim cậu như cũ, lõ rệt và nổi bật đến vô cùng. Lúc đầu, mặc dù cả trường đều biết, là cậu chạy theo người khác, bỏ anh, và anh cũng tuyên bố bằng những lời mạnh mẽ: “Yang YoSeob, suốt đời này đừng để tôi gặp lại cậu, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu chết một cách thảm hại!”

YoSeob cũng vì chạy theo người khác, bỏ rơi JunHyung nên nổi đình đám và được nhiều người biết đến trong suốt thời phổ thông trung học.

Nhưng, chỉ có YoSeob mới biết rất rõ, chẳng qua vì cậu không muốn trở thành người đỡ đạn và để giành lấy cho mình một chút hi trọng, trái tim cậu đã sớm chìm đắm trong mối tình với Junyung và không thể nào thoát ra.

Mỗi một người khi đã yêu rồi thì rất dễ trở nên tự ti, mà khi đã tự ti rồi thì rất dễ bị đàn ông bỏ rơi, cậu không muốn yêu trong sự tự ti, không muốn chờ đến khi bị anh bỏ rơi, vì thế, cậu đã ra tay trước, bỏ rơi JunHyung. Quan điểm trong chuyện tình cảm của cậu là: tôi có thể yêu anh, có thể yêu anh vô điều kiện, nhưng tôi không thể từ bỏ lòng kiêu hãnh, sự tự tôn để yêu anh.

Nhiều năm đã trôi qua nhưng bản thân cậu vẫn không hề hối hận về sự lựa chọn ban đầu, vì ít ra cậu cũng đã làm cho anh phải ghi nhớ rất sâu sắc đến cậu – người đỡ đạn. Có thể làm cho người mình yêu sâu sắc nhớ đến mình, cho dù bằng cách nào, cũng đều rất đáng. Trong mỗi chúng ta những thứ ta có thể nhớ rất ít, những người từng yêu có thể nhạt nhòa theo tháng năm, nhưng những người mà bạn hận thì dù cho có muốn quên, cũng rất khó.

Nếu như lúc đầu không phải là YoSoeb bỏ rơi JunHyung, mà là ngược lại, thì cậu cũng sẽ giống như tất cả những cô gái mà anh bỏ rơi trước đó, sẽ bị anh quên hết, thậm chí có thể đến cả tên cũng sẽ bị lãng quên.

Yong JunHyung là hoàng tử ở trên cao, xuất thân trong một gia đình mạnh về cả kinh tế lẫn quyền lực, có cha mẹ là giám đốc cao cấp, có chú thím mang hàng đống tiền đến để lấy lòng. Anh vừa có vốn tự có để kiêu ngạo, lại có hậu phương vững chắc, dù anh có muốn giấu giếm cũng không được.

Mười bảy tuổi, khi là một cậu nhóc còn rất ngây thơ, cậu hoàn toàn không phải là không thích JunHyung và càng không phải là muốn bỏ anh để rồi nổi tiếng khắp trường, mà chỉ vì cậu đã biết được sự thật, lúc đầu anh theo đuổi một đứa nhóc như vịt con xấu xí là cậu, chỉ vì muốn chọc tức nữ thần trong lòng anh lúc đó là Hara, cậu thấy không thể tiếp tục làm người đỡ đạn của anh được nữa, và cậu đã lựa chọn cách làm cực đoan nhất, làm cho JunHyung anh phải nhớ mãi đến cậu.

Những điều xảy ra tối hôm qua đã cho cậu  biết rõ, đúng là JunHyung đã nhớ cậu, chỉ có điều cậu đã phải mất không mười năm, mất không tuổi thanh xuân để mà kiểm chứng cho một điều vô nghĩa như thế, thì dường như có phần lãng phí.

YoSoeb kéo chăn che kín đầu, mắt ươn ướt, cậu không biết vì sao mình lại khóc, nhưng trong lòng cậu thực sự rất buồn.

Sự trinh tiết năm mười bảy tuổi mà cậu chuẩn bị dành cho anh, đã để lỡ mười năm, khi mà cậu tưởng rằng giữa mình và anh không bao giờ còn có sự qua lại, thì lần đầu tiên trong đời, ở năm hai mươi bảy tuổi, sự trinh tiết ấy vẫn dành cho anh.

Tất cả những cảnh tượng mà JunHyung anh tưởng tượng ra trong đêm qua đều không xảy ra,  YoSoeb không khóc lóc, gào thét, cũng không gây gổ, cậu chỉ tát anh hai cái rất mạnh, để xác định xem chuyện đêm qua là thực hay là mơ, rồi lại lặng lẽ vùi đầu vào chiếc chăn, không hề lên tiếng.

Hành động của cậu khiến anh thấy hơi lạ, anh đưa tay ra, kéo ngay chiếc chăn mà cậu đang trùm, rồi nhìn cậu bằng đôi mắt đen không chớp.

Trong đồng tử sáng trong của cậu dường như không có tiêu điểm, cậu cứ ngây người nhìn về phía trước, và đuôi mắt ướt cho thấy, cậu đã khóc.

“Seobie, Seobie”. JunHyung gọi hai tiếng, đưa tay ra khua khua trước mắt cậu, lúc đó cậu mới dời mắt về phía anh, nhìn lên khuôn mặt sạch sẽ, trắng trẻo, đường nét rõ ràng của anh rồi nhìn tránh sang chỗ khác.

Mười năm, hơn 3600 ngày đêm trôi qua, vẻ ngờ ngệch của anh đã phai đi và trở nên chín chắn hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt thì vẫn điển trai, sáng láng như vậy, khiến người ta không thể rời mắt đi.

Thời gian trôi nhanh như điện, chớp mắt mà đã mười năm trôi qua.

Thậm chí  cậu vẫn còn nhớ hình ảnh của chính mình mười năm trước: tóc để mái, ngoan ngoãn trong bộ đồng phục học sinh, đeo thêm chiếc kính, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc như một con chim nhỏ, dựa vào bờ vai của JunHyung, nói: “Hyungie, có phải chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này đúng không?”. Anh đưa tay véo mũi cậu, giả bộ thâm trầm, đáp: “Tất nhiên rồi, hạnh phúc của chúng ta sẽ là hàng ngàn năm…”.

Những lời tình yêu ngọt ngào, khiến người ta ngây ngất vẫn còn rõ mồn một bên tai mới như ngày hôm qua, nhưng ký ức không chạm tay vào được, khoảng cách không gian mà năm tháng mang đến đã khiến cho hai con người trẻ tuổi trưởng thành, và trở thành người lớn.

Mười năm, nói là dài thì rất dài, đời người cũng có được mấy lần mười năm như vậy, nhưng nói rằng ngắn thì cũng rất ngắn, dường như cũng chỉ trong một cái chớp mắt.

Quá khứ liên tiếp ùa về trong đầu YoSeob, hình ảnh JunHyung của năm mười bảy tuổi và JunHyung của bây giờ đan vào nhau, vừa rõ ràng lại vừa mờ ảo.

Anh là mối tình đầu của cậu  năm cậu mười bảy tuổi. Đó là quãng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất, họ gặp gỡ và yêu nhau, vì cậu bỏ rơi  JunHyung, họ chia tay nhau. Kể từ đó, JunHyung vô cùng hận YoSoeb, cậu cũng không chọc giận  anh nữa, mười năm trôi qua, khi mà cậu tưởng rằng giữa hai người sẽ không bao giờ qua lại cho đến chết, thì lại xảy ra chuyện này.

Sau cơn say, đầu của cậu hơi đau, cậu cảm thấy cuộc đời đúng là đôi lúc khéo trêu ngươi. Đôi mắt đen, sâu thẳm của JunHyung nhìn chăm chăm vào YoSeob, không bỏ sót bất cứ một thay đổi nào dù nhỏ nhất trên mặt cô, đôi lông mày rất đẹp hơi nhíu lại, sau cùng lên tiếng: “YoSeob, em khỏe không?”.

Có phải khi chia tay nhau các đôi đều chào nhau bằng cách ấy?

Em khỏe không?

Em rất khỏe! Còn anh? Anh cũng rất khỏe!.

Cho dù là không ổn cũng cứ phải nói là ổn.

Ánh mắt của YoSeob nhìn về phía bức tường không xa lắm, cậu không có dũng khí để nhìn lại đôi mắt rừng rực ấy của anh, nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản, đáp bằng ngữ khí bình thường: ” Tôi rất ổn!”.

Anh nhìn cậu, bình thản tiếp lời: “Anh cũng rất ổn”.

YoSeob không biết rằng mười năm sau, đối diện với người yêu đầu, hơn nữa lại cùng nhau trải qua một đêm nồng nhiệt như vậy thì người ta nên nói những gì, vì thế cậu im lặng.

JunHyung cũng ngây người trước không khí kỳ quặc ấy, mở miệng ra, nhưng một hồi lâu vẫn không tìm được lời gì để nói, vì vậy mà hai người cùng im lặng.

“Seobie, chuyện đêm qua…. là một người đàn ông, anh muốn chịu trách nhiệm với em…”. Junhyung nói câu đó xong thì không khỏi giật mình. Chắc hẳn anh đã bị lên cơn thần kinh, nếu không thì sao lại nói ra một câu thiếu cân nhắc như vậy? Nhưng câu nói đã được buột ra khỏi mồm rồi thì không thể nào thu lại được.

“Vì sao lại muốn chịu trách nhiệm?”. Cậu cố gắng giữ cho giọng nói thật bình thản để che giấu tâm trạng rối ren.

“Vì, đây là lần đầu tiên của em!”. Anh đáp một cách thật thà: “Anh nghĩ, có lẽ chúng ta nên thử nói chuyện yêu đương!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro