Chap 4.4 (Next)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“JunHyung, mình thích cậu!” Hara nhấn mạnh lại với vẻ rất kiên định, mắt nhìn thẳng vào JunHyung.

Lời bày tỏ ấy, câu nói ấy, thực ra cậu cũng muốn nói, nhưng cậu thấy tự ti và không thể nói ra. Cậu nhìn Hara, một Hara như một nữ thần hoàn mỹ, cảm thấy tự ti đến mình chỉ muốn chui xuống đất.

“Bạn Hara, mẹ mình không cho mình yêu sớm, bạn đừng thích mình!” JunHyung từ chối một cách ngắn gọn, đôi mắt đen nhìn lướt qua YoSeob như đang suy nghĩ tới điều gì và đầy ý tứ sâu xa.

YoSeob ôm sách với vẻ không tự nhiên, cảm thấy mình giống như một chiếc bóng đèn sắp cháy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hara thoáng hiện lên vẻ buồn bã, nhìn JunHyung với ánh mắt oán trách, “Cậu cố ý từ chối mình đúng không?” Nói rồi cô đưa mắt nhìn sang phía YoSeob với vẻ hơi hận.

Cậu lo lắng cúi đầu, trong bụng thầm nghĩ, Goo Hara cậu bày tỏ tình cảm và bị hất bại, điều đó đúng là rất đáng buồn, nhưng đừng nhìn mình với vẻ oán trách như vậy, mình cũng không muốn nhìn thấy, đó là vì thời cơ mà bạn lựa chọn không đúng đấy chứ. Còn nữa, JunHyung không yêu sớm, đó là vì mẹ bạn ấy không cho phép, không thể không nghe lời mẹ được.

Anh lãnh đạm nói: “Vì sao mình phải cố ý từ chối bạn? Mình cũng đâu có quen bạn”. Mắt của Hara đỏ lên, cố nén những giọt nước mắt sắp trào ra, cắn môi, quay mặt đi. Cậu thấy vậy sinh lòng thương hại, bất giác bĩu môi nói với JunHyung: “Cậu đúng là đồ tai họa!”

Anh cũng bĩu môi, lần đầu tiên không đấu khẩu lại với cậu.

"Đồ ngốc, buổi tối cùng mình tới thư viện đọc sách!” Trước lúc tan học, JunHyung kéo tay YoSeob, nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Cậu ngạc nhiên tới mức há hốc miệng như nuốt phải trứng gà một hồi lâu: “Cậu nói là tới thư viện đọc sách hả?” Nói rồi cậu ngước mắt lên nhìn bầu trời bên ngoài, “Hôm nay mặt trời vẫn mọc lên từ đằng đông mà!”

JunHyung giận dữ búng vào mũi YoSeob: “Sao nhiều lời thế? Một câu thôi, rút cuộc là có đi cùng mình không?”

Cậu do dự một lúc, tiếp đó hít một hơi thật sâu, “Buổi tối Câu lạc bộ văn học có việc rồi, mình không đi cùng cậu được”.

“Thế thì được, mình sẽ đi cùng cậu tới Câu lạc bộ văn học.”Anh nói chắc chắn như đinh đóng cột xong cầm bộ đồng phục lên đi ra ngoài, không cho cậu bất cứ cơ hội nào để từ chối.

YoSeob đứng ngây người tại chỗ, một hồi lâu vẫn không lấy lại được trạng thái.

Khi anh cứ làm bộ mặt dày theo cậu vào phòng làm việc của Câu lạc bộ văn học, bảy, tám hội viên đang bàn luận rất sôi nổi đều im bặt trợn tròn mắt nhìn cậu và anh đi bên cạnh.

Chủ nhiệm câu lạc bộ là người lấy lại trạng thái đầu tiên, hắng giọng một cái, lên tiếng chào anh: “Chào cậu Yong.”

JunHyung có vẻ hơi lúng túng, gật đầu với người ấy, rồi cũng chào lại với vẻ thân thiện: “Vâng, chào anh.

Cậu thì đứng ngây người ở cửa, mắt mở to hết cỡ, vì trên bức tuờng của Câu lạc bộ, bức tường vốn dành để dán những số tập san đặc sắc, bây giờ là một bức biểu ngữ nền đỏ với một hàng 6 chữ màu trắng rất to: “Đồ ngốc, tôi yêu em!”

JunHyung đẩy khẽ vào người cậu: “Đồ ngốc, nhìn thấy dòng chữ trên tường chưa?” Bàn tay của JunHyung nắm chặt thành nắm đấm, thực ra, chỉ có anh mới biết, trống ngực anh đang đập rất nhanh, hơn nữa, mồ hôi còn toát đầy lòng bàn tay.

Nền đỏ, chữ trắng, bức biểu ngữ rộng tới cả 3 mét mà chỉ có 6 chữ, chỉ cần không phải là người mù, thì dù là ai cũng đều nhìn thấy, huống chi thị lực của cậu từ trước đến giờ luôn mang thêm kính.

Phản ứng đầu tiên của cậu là, hôm nay là ngày cá tháng tư, vì thế cậu quay mặt lại, hỏi anh: “Hôm nay ngày bao nhiêu? Thứ mấy?”

JunHyung hồi hộp chờ xem phản ứng của cậu, không ngờ, chờ một hồi lâu, cuối cùng lại nghe thấy một câu hỏi chẳng ăn nhập chút nào như vậy, tuy lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời rất thật thà: “ngày 21, thứ 5.”

“Không phải là ngày cá tháng tư?” Cậu gầm lên với JunHyung, “Yong JunHyung, sao cậu lại lừa mình?”

Anh tròn mắt, mấy người khác trong Câu lạc bộ văn học cũng tròn mắt, phản ứng của cậu quả thật rất bất ngờ, phản ứng bình thường thì phải là cười bẽn lẽn rồi ôm lấy anh, sau đó gật đầu lia lịa: “Mình bằng lòng! Mình bằng lòng!”

“Yong JunHyung, mình thực sự rất giận!” Cậu lườm anh rất dữ, sau đó quay người bỏ đi.

Không thể trách YoSeob  sao không chấp nhận anh, cũng không thể trách cậu tự ti tới mức nghĩ rằng anh đang đùa cợt, trêu chọc mình, vì rằng, cậu đã tận mắt chứng kiến anh lạnh nhạt từ chối  Hara – nữ thần hoàn mỹ nhất trường. Cậu thực sự không thể nào chấp nhận được, sự thật JunHyung anh  không chạy theo nữ thần hoàn mỹ mà lại dành tình cảm cho cậu – một “cây giá đỗ” vừa gầy vừa bé, vì sự thật này quá hoang đường, hoang đường tới mức không còn chút chân thực nào.

YoSeob thích JunHyung, trong trái tim nhỏ bé của cậu chứa đầy mộng mơ của tình yêu, nhưng vì yêu rất chân thật, nên không thể nào chấp nhận được “sự hoang đường” thiếu chân thật.

Mười bảy tuổi, nhưng cậu rất tự ti, nhất là khi cùng yêu một chàng trai có vấn đề với một nữ thần hoàn mỹ, sự tự ti ấy khiến cậu chỉ còn biết giấu kín tâm sự của mình. JunHyung đứng ngây người tại chỗ, lời bày tỏ mà anh đã mất bao công sức chuẩn bị đã bị cậu phá hỏng!

Chủ nhiệm Câu lạc bộ văn học và mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một người lên tiếng: “JunHyung, cậu thích YoSeob thật à?”

Anh giận dữ đáp: “Hỏi gì mà phí lời thế?”

“Nhưng YoSeob hoàn toàn không tin rằng cậu thích cậu ấy!” Chủ nhiệm Cậu lạc bộ không nén được cũng nhảy ra chen vào: “Cậu ấy nghĩ rằng cậu đang đùa cợt với cậu ấy!”

Anh bất lực: “Tôi biết, vậy thì có cách gì làm cho cậu ấy tin rằng, tôi đang theo đuổi ấy?”

“Hay là, buổi tối cậu ôm ghi ta tới đánh ở dưới sân ký túc xá của cậu ấy đi!”

Chủ nhiệm Câu lạc bộ nghĩ một lúc: “Cậu phải nghiêm chỉnh lên thì mới làm cho YoSeob động lòng và tin rằng cậu đang theo đuổi cậu ấy chứ không phải là đang đùa cợt.”

“Nhưng tôi không biết chơi ghi ta!” JunHyung tỏ ra bất lực. Cứ nghĩ cậu là người toàn năng chắc, cái gì cũng biết.

“Cậu biết hát không?” Chủ nhiệm Câu lạc bộ lại hỏi.

Anh gật đầu, việc này đơn giản hơn một chút.

Chủ nhiệm Câu lạc bộ vỗ vai anh: “Tớ biết đánh đàn, tớ sẽ giúp cậu!”

và nghiễm nhiên trở thành quân sư của anh. Chỉ nghĩ đến chuyện chàng trai điển trai nhất trường Yong JunHyung theo đuổi “cây giá đỗ” Yang YoSeob gây xôn xao mọi người, trở thành một nét bút huy hoàng trong đời sống trong trường và mình là người tham gia câu chuyện ấy, cũng đủ khiến Chủ nhiệm Câu lạc bộ thấy rất khoái trí và phấn chấn.

Tối hôm ấy, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng chiếu trên mặt đất tỏa ra một thứ ánh sáng mơ màng, nhàn nhạt, cả sân trường dần trở nên yên tĩnh.

Chủ nhiệm Câu lạc bộ ôm đàn, JunHyung cầm Mic, đứng trước khu ký túc của YoSeob, lớn tiếng hát rằng: “cậu bé ơi, xin em hãy nhìn anh một lần, lời ca và điệu nhạc này anh dành cả cho em… tấm lòng trân thành của anh em có hiểu chăng? xin em nhìn anh một lần, chỉ một lần thôi để trái tim anh bớt cô đơn. Chỉ một lần cho cõi lòng anh bớt giá băng.”

Tiếng đàn của Chủ nhiệm câu lạc bộ hòa theo tiếng hát của JunHyung, lập tức gây xôn xao cả khu ký túc, những cái đầu con gái thi nhau thò ra nhìn, rồi cùng đồng thanh kêu lên đầy vẻ sửng sốt: “Òa! Yong JunHyung?”

“Thì ra là JunHyung đang hát!”

“Ôi, cậu ấy đẹp trai quá!”

Những tiếng thốt ngạc nhiên vang lên khắp khu ký túc xá . Mỗi phòng của học sinh lớp 10 có ba người, một người phụ nữ ngang với năm trăm con vịt, vì vậy mà lúc này bên tai của anh toàn là tiếng ồn ào của hàng ngàn con vịt…

“Anh tìm em trong biển người mênh mông. Trái tim em là đại dương sâu thẳm. Anh như con thuyền trôi cô đơn không bến đỗ. Seobie hãy là bến đỗ của anh nhé…”

“Ôi! JunHyung đang tỏ tình, Yang YoSeob, thì ra là Yang YoSeob!”

“Yang YoSeob là ai?”

“YoSeob là thằng con trai mà lần nào thi cũng đứng tốp 3 toàn trường ấy mà!”

“JunHyung mà lại thích thằng bé xấu xí đó à? Đúng là không thể tưởng tượng nổi!”

“JunHyung, hãy yêu em đi, được không? Em thích anh!”

Cả khu ký túc như sôi lên, trừ cửa sổ của YoSeob, khung cửa ấy rất trống, chỉ có một người, đó là cô lớp trưởng béo tròn, cậu không ra, Hara cũng không ra.

JunHyung cảm thấy trong lòng hụt hẫn, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của Chủ nhiệm câu lạc bộ văn học, cậu vẫn dốc hết can đảm, thét to: “Yang YoSeob, mình thích cậu! Thực sự là rất thích cậu!”

Đến lúc đó thì YoSeob ra thật, nhưng với một chậu nước trong tay, hắt xuống dưới không một chút do dự, đồng thời kèm theo một câu: “Yong JunHyung, cậu chết này!”

Anh và Chủ nhiệm Câu lạc bộ ướt đẩm từ đầu đến chân, trông thảm hại chẳng khác gì gà nhúng nước.

Trái tim của JunHyung cũng nguội theo dòng nước, Chủ nhiệm câu lạc bộ vỗ vai cậu, an ủi: “Cuộc chiến mới bắt đầu, còn nhiều gian nan, phải tiếp tục nỗ lực, một chút trắc trở mà bỏ cuộc thì Seobie sẽ không tin rằng cậu thực sự thích cậu ấy.”

Lời động viên kịp thời làm ý chí giảm sút của JunHyung lại được dâng trào: “Nhất định tôi sẽ theo đuổi YoSeob bằng được.”

Lớp trưởng với vẻ mặt ngất ngây, tay ôm ngực, làm điệu bộ như sắp té xỉu: “Seobie, cậu đúng là quá tàn nhẫn, vô tình và ích kỷ! Sao cậu lại có thể đối xử như thế với Hyungie? Ôi, hoàng tử của tôi, “trái tim” nhỏ bé của tôi!”

YoSeob toàn thân run lên vì giận dữ: “Tớ không hắt nước rửa chân vào người cậu ấy là đã giữ thể diện cho cậu ấy lắm rồi!”

Hara buồn bã nhìn cậu, hỏi với ngữ điệu lành lạnh: “Cậu thật sự không thích Hyungie à?”

Cậu nhìn Hara, trong lòng thấy đôi chút lo lắng, nhưng vẫn đáp cứng cỏi: “Ừ!”

Thực ra cậu thấy khinh bản thân, bản thân thích anh, thực sự là rất thích, nhưng, cậu biết, khoảng cách giữa cậu và anh rất xa, rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro