Chap 5.3 (Next chap)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, YoSeob bước chân vào lớp học với một vẻ mặt thảng thốt và tâm trạng nhợt nhạt, từ xa đã nhìn thấy JunHyung và Hara ngồi dựa bên nhau rất thân thiết và đang cười đùa vui vẻ.

Chàng trai thì điển trai, cô gái thì xinh đẹp, đúng là một đôi rất xứng!

Cậu hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng, ở ngực vẫn còn một nỗi đau vì buồn, cậu quay mặt đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng gai mắt đó, nhưng JunHyung thì vẫn giữ nguyên vẻ thể hiện ấy, suốt ngày tỏ ra thắm thiết với Hara mà không biết chán, dường như anh đang cố bù đắp cho tất cả những sai lầm trước đó.

YoSeob lẻ loi, cô đơn buồn bã một mình, dường như càng làm tôn thêm hạnh phúc của JunHyung và Hara, đồng thời tạo ra một sự đối nghịch rất rõ rệt.

Thời gian một ngày đối với cậu bây giờ dài tựa một năm, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến giờ tan học, cậu thu dọn sách vở, buồn bã chuẩn bị về ký túc, nhưng nhìn thấy DuJun tay cầm sách đang đứng chờ cậu ở cửa, cậu hơi ngây người, chợt nhìn thấy trong tay của DuJun là những cuốn sách mà cậu đã đánh rơi hôm qua, cậu bèn rảo bước định tới để chào.

JunHyung và Hara tay trong tay, tình tứ bước tới, đứng ngay ở cửa. “Xin nhường lối cho!” Cậu cúi đầu nói với giọng lạnh lùng.

Đôi mắt đen rất đẹp của anh nhìn chằm chằm vào anh, đôi môi gợi cảm mím chặt lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Hara thì ngược lại, chợt lên tiếng: “Ô, là cậu à.” Giọng cô kéo dài đầy ngụ ý. Nói rồi, nhìn JunHyung, cười điệu đà: “Đây là YoSeob mà hôm qua nói chia tay và bỏ rơi bạn đấy sao?”

Anh vừa nghe thấy cô nhắc đến chuyện ấy, lập tức sầm mặt lại: “Yang YoSeob, cậu đừng có tưởng là cậu bỏ rơi tôi. Nói thật cho cậu biết, tôi và Hara đã yêu nhau từ trước rồi, dạo trước chẳng qua chỉ là giận nhau một chút, tôi đã lấy cậu để chọc giận cậu ấy mà thôi, cậu tưởng là tôi thích cậu thật à? Lại còn chia tay với tôi? Đúng là buồn cười!”

Nghe những lời ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chợt trắng bệch, cố nén cảm giác cay cay ở sống mũi và những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi tròng.

“Hyungie, cậu thực sự chưa từng thích YoSeob?” Hara khoác tay anh, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Mình biết, cậu dùng đồ xấu đó để chọc giận mình. Cậu thật xấu xa…”

Những giọt nước mắt của cậu không kìm được nữa cứ thế tuôn trào, cậu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn JunHyung để nghe câu trả lời của anh.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, DuJun tuy không muốn xen vào nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của YoSeob, trong lòng chợt thấy mềm lại, liền bước lên phía trước, kéo cậu vào lòng mình, dịu dàng an ủi: “Seobie, em sao thế?”

Sắc mặt của anh lập tức tối sầm lại, nhìn Hara, tiếp tục công kích cậu: “Tất nhiên là mình không thích cậu ta rồi”

YoSeob hít một hơi sâu, đưa tay lau nước mắt, rồi choàng tay lên cổ DuJun, nhún chân lên khẽ hôn lên môi anh.

Toàn thân DuJun đờ ra, nhưng cũng lập tức phối hợp với cậu, dịu dàng hôn trả lại. JunHyung tiến đến kéo cậu ra, tiếp đó không do dự giáng cho DuJun một cú đấm, quay người lại tiếp tục tát cho cậu một cái, “Đồ đê tiện.”

YoSeob ôm lên chiếc má bỏng rát vì cái tát, nhìn anh, từ bé đến lớn, cú tát đầu tiên mà cậu phải nhận là vì anh, cái tát thứ hai là do anh ra tay, và anh còn tặng cho cậu một câu “Đê tiện.”

Thấy chưa, đàn ông thật là nực cười, khi thích bạn họ sẽ nâng niu bạn như báu vật trong tay, còn khi không thích bạn nữa thì lại giẫm đạp như cỏ rác.

YoSeob giận quá hóa cười, cậu nhìn anh, nước mắt không còn chảy nước, hít một hơi sâu lạnh lùng nói: “JunHyung, cậu dựa vào đâu mà đánh mình?”

“Cậu đê tiện.” Anh nói với vẻ nghiệt ngã.

“Tôi đê tiện thì liên quan gì đến cậu?” YoSeob lấy lại tinh thần, nhìn chăm chăm vào anh, “Cậu là cha, hay là mẹ tôi? Tôi và cậu có quan hệ gì, chuyện của tôi cần đến cậu lo sao?”

“Cậu!” Anh bị cậu làm cho tức giận tới mức không biết phải nói gì.

“JunHyung, trước đây giữa tôi và cậu chẳng có quan hệ gì, bây giờ, lại càng không, sau này dù đến chết cũng không bao giờ qua lại nữa.” YoSeob nói rành từng tiếng với vẻ mặt lạnh lùng xong, kéo DuJun, rời khỏi với bước chân kiên cường, cứng cỏi, dần dần ra khỏi tầm mắt của JunHyung.

Anh giận dữ đấm mạnh lên cửa lớp học.

“Ôi, Hyungie, tay cậu bị chảy máu rồi…” Hara kêu lên vẻ quan tâm, “Để mình đưa cậu tới phòng y tế băng lại nhé!”

“Không cần!” JunHyung nghiến răng nhìn theo bóng cậu và DuJun. Một người luôn ở thế bên trên như anh, ngày hôm qua lần đầu tiên bị cậu kiêu ngạo giẫm xuống dưới chân, hôm nay định lấy lại đôi chút tự trọng nên anh đã tốn sức để diễn trò, không ngờ, đến lòng tự trọng của anh cũng bị cậu giẫm đạp lên.

Yang YoSeob đáng chết, dám bỏ rơi anh thật, lại còn hôn chàng trai khác ngay trước mặt anh, cắm cho anh một chiếc sừng rõ dài, JunHyung không thể nào nuốt trôi cơn giận dữ này được. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ phải chịu thua như thế này, cũng chưa bao giờ thảm hại như thế này, trong cơn tức giận, anh chỉ ước sao được xé  cậu thành từng mảnh nhỏ.

YoSeob cùng với DuJun đi hết một đoạn đường dài trong trạng thái bàng hoàng rồi mới buông tay anh ra, mỉm cười nói trong khi mắt chưa hết ngân lệ: “Em xin lỗi.”

DuJun nhìn cậu dù tuyệt vọng nhưng vẫn cố làm ra vẻ kiên cường, bất giác thấy động lòng, khẽ xoa lên vầng trán của cậu, dịu dàng an ủi: “Nếu em buồn thì hãy cứ khóc đi.”

YoSeob gượng cười: “Không khóc được.” Hôm qua cậu đã đau lòng tới mức cạn nước mắt, hôm nay nhìn cử chỉ trao đi đối lại của anh và Hara, cậu chỉ còn cảm thấy đáng cười thay cho mình.

YoSeob đã từng cảm thấy tình yêu của cậu với anh dường như là một vở diễn tuyệt đẹp, trong vở diễn ấy con vịt xấu xí là cậu đã biến thành con thiên nga, vì thế, dù cậu tự ti thì cậu vẫn cứ biểu diễn với tất cả tình cảm của mình, rồi dành những giọt nước mắt và hy vọng cho mối tình ấy, nhưng cuối cùng khi vở diễn ấy hạ màn, YoSeob mới nhận ra rằng, cậu giống như một con rối chỉ biểu diễn có một mình.

Anh từ đầu chí cuối chẳng qua chỉ lấy cậu ra để chọc tức Hara, còn cậu, chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn.

Nhưng, tấm bia đỡ đạn ấy dù đã biểu diễn hết sức đến cuối cùng thì cũng chẳng được thưởng gì, ngoài duy nhất một cái tát và hai từ “đê tiện” của anh.

Trái tim nhỏ bé và non nớt của cậu đã bị anh làm cho tổn thương một cách triệt để, lòng kiêu nãnh, tự tôn của cậu cũng bị JunHyung anh giẫm nát.

Cậu rất buồn, nhung dù buồn đến đâu cậu cũng phải kiên cuờng, phải tự tôn, phải kiêu hãnh. Vừa nghĩ đến chuyện anh nói không thích cậu thì lòng cậu lại thấy lạnh đến cùng cực và đau nhói. Cậu thích anh, thực sự là yêu luôn rồi, nhưng nếu anh đã không thích cậu thì cho dù cậu có thích, có yêu đến đâu cũng phải chấm dứt.

YoSeob bỏ JunHyung, từ bỏ mối tình đầu ngây thơ, đóng chặt cửa trái tim nóng nóng và ngây thơ lại, từ đó cậu không còn tùy tiện nói tới yêu và hận, để cho vết sẹo kia theo cùng cậu, đi qua một đoạn dài của năm tháng…

DuJun thở dài một tiếng bất lực, khẽ vỗ lên vai YoSeob, nhìn cậu, rõ ràng là rất buồn và muốn khóc nhưng lại cố nặn ra nụ cười, khiến trái tim vốn bình lặng của anh cũng gợn lên những cơn sóng lăn tăn.

DuJun biết rằng, càng cố làm ra vẻ không để ý đến thì càng chứng tỏ đang yêu một cách chân thật và sâu sắc, e rằng, mối tình thời trẻ này của YoSeob, mối tình mà cậu đã đem hết sức lực để yêu, sẽ để lại vết thương rất sâu trong lòng cậu tới tận khi cậu đã thực sự trưởng thành.

Mong rằng, YoSeob có thể trưởng thành nhanh chóng, quên đi nỗi đau này, nếu không, người giam hãm mình cuối cùng lại chính là cậu.

DuJun cũng đã nghĩ đến chuyện dùng sự dịu dàng của mình giúp YoSeob vượt qua nỗi đau ấy, nhưng, nghĩ đến JunHyung điển trai, hống hách, thì anh lại cảm thấy mình không đủ sức để làm việc đó…

Có lẽ, bắt đầu từ lúc ấy, tình cảm của DuJun đối với YoSeob đã lặng lẽ bị chôn vùi, chỉ còn có thể đứng nhìn từ xa mà không dám tùy tiện hứa hẹn.

Vì thế, mấy năm sau đó, hai người đã xuất hiện trong cuộc đời của nhau như những hồng nhan tri kỷ…

Tin về YoSeob đi với người khác, hôn DuJun và bỏ rơi JunHyung lan rất nhanh, ngày hôm sau đã xôn xao khắp trường đâu đâu cũng bàn tán.

Cậu đã chuẩn bị đối phó với việc anh sẽ gây phiền phức bằng những châm biếm kiểu này hoặc kiểu khác khi cậu trở về lớp học tập bình thường, thì không thấy anh đâu, Hara cũng không lên lớp.

Mãi cho tới đợt thi cuối kỳ, vẫn không thấy hai người đó đâu, dường như họ đã cùng nhau biến mất.

Thầy chủ nhiệm nói, hai người ấy đã chuyển trường.

Cậu biết, anh và Hara đã trở về với thế giới từng có của họ, lần chuyển trường vừa rồi chỉ là một khúc nhạc xen vào, còn cậu chẳng qua chỉ là một nốt lặng của khúc nhạc xen vào đó.

Mặc dù đã cố tỏ ra cứng cỏi để đối diện với chuyện này, nhưng trong lòng cậu rất rõ, những khi đêm về cậu lại sẽ một mình nước mắt tràn mi.

Thời gian thấm thoắt trôi, kỳ nghỉ cũng qua đi vội vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro