Chap 6.2 (Next chap)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bĩu môi không nói gì, lập tức kéo cậu lại: “Seobie, bây giờ em sao thế? Nói câu nào cũng văng tục được, đạo đức, giáo dục của em để đâu rồi?”

“Người có giáo dục tốt đến mấy gặp phải anh cũng phát điên.” Cậu cúi đầu, lẩm bẩm.

“Lẩm bẩm gì thế? Anh đã tìm người đến mở khóa rồi, em cứ chờ là được.” JunHyung lại kéo cậu trở về trước cửa nhà mình.

Anh cúi đầu nhìn cậu, từ chỗ anh vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, một đôi mắt to đen long lanh, hàng mi cong cong, lúc này cậu đang nhìn xuống đất, nên chỉ thấy thấp thoáng.

Làn da của cậu vốn rất trắng, do tính chất công việc suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài nên khiến nó càng thêm trắng và nõn nà, so với năm 17 tuổi không chênh là mấy, nếu không phải vì sự trôi qua của thời gian khiến cho tính tình cậu ít nhiều có những thay đổi, thì nếu cậu đeo thêm cái kính nobita, anh sẽ không chút nghi ngờ, cậu lại trở về năm 17 tuổi.

Trống ngực của YoSeob đang đập, mang theo một nỗi đau, buồn âm ỉ mà chính cậu cũng không thể nói cho rõ ràng…

“Seobie, hình như 10 năm rồi chúng ta chưa gặp nhau!” Im lặng một hồi lâu, cuối cùng thì JunHyung không nén được đã phá tan sự im lặng.

Cậu cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, làm ra vẻ trấn tĩnh, nhìn anh. Vẫn với khuôn mặt điển trai và vẻ phong độ, anh đang nhìn cậu bằng đôi mắt nóng bỏng, YoSeob bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không đám nhìn vào mắt anh, khẽ đáp: “Đúng vậy, đã mười năm rồi!”

Thời gian mười năm, 3.650 ngày đêm, thời gian nhanh như thoi đưa, có thể làm thay đổi quá nhiều thứ, còn những thứ không làm thay đổi được thì cũng đã có kết quả cuối cùng.

Cậu tưởng rằng từ sau khi cậu và anh chia tay đoạn tuyệt với nhau thì sẽ không còn quan hệ gì, sau này đến chết cũng sẽ không qua lại nữa. Không ngờ, trận say rượu ấy, lần “thoát ra khỏi quỹ đạo” bằng một đêm tình ấy, đã lại khiến cậu liên quan đến anh.

Tuy cậu không chuẩn bị để đối phó với điều này, nhưng nếu nó đã đến thì sẽ phải đối diện, cậu sẽ không chạy trốn, có điều, khi đối diện sẽ có đôi chút khó khăn mà thôi.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chăm chăm vào cậu, anh nói: “Hình như em không thay đổi gì cả.”

“Làm sao mà không thay đổi cho được?” . Cậu cười tự chế nhạo, “Chỉ có điều, anh không quen với tôi mà thôi.”

“Chúng ta sẽ quen.” Anh cười đầy vẻ quyễn rũ, rồi bất ngờ kéo cậu vào lòng, nâng gáy cậu lên, đặt một chiếc hôn nhẹ lên trán cậu với vẻ thô bạo nhưng không kém phần dịu dàng.

Cậu đẩy tay anh ra theo phản xạ điều kiện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đến tận cổ, thậm chí tai cũng nóng bừng, cậu có thể cảm thấy rất rõ ràng rằng, trái tim cậu dường như đã ngưng đập trong khoảnh khắc, rồi sau đó loạn nhịp, thình thịch thình thịch… Cậu châm biếm với vẻ giận dữ: “Yong JunHyung, hôn tôi, anh không sợ xấu hổ à?”

“Đồ ngốc, quả nhiên là em vẫn nhỏ nhen như vậy.” Anh mỉm cười, khẽ thốt lên.

Cảnh tượng chia tay mười năm trước vẫn thường hiện lên trong tâm trí anh, Yong JunHyung cao ngạo không sao có thể chấp nhận được hiện thực bị Yang YoSeob – cậu bé trông ngốc nghếch cắm sừng và bỏ rơi, vì thế mà anh ghi nhớ rất rõ mỗi một lời nói, mỗi một ánh mắt của hai người.

Cùng với sự trôi qua của thời gian, mặc dù JunHyung vẫn không sao chấp nhận được điều đó, nhưng dần dần anh cũng đã thấy lòng bình tĩnh lại, đó là thời tuổi trẻ ngông cuồng, yêu đơn giản và mãnh liệt, đến nỗi quên mất rằng, chỉ có những người yêu sâu sắc nhất mới làm cho mình bị tổn thương nhất. Cũng chính bởi vì tình yêu nông nổi mới khiến cho mình bất chấp tất cả và dồn vào tất cả như thế.

Anh đem tình yêu sâu sắc đó cất giấu nơi đáy lòng. Trên đời này có rất nhiều việc mà bản thân không thể kiểm soát được nhưng lại có thể kiểm soát được bản thân. Nếu đã bỏ lỡ tình yêu đối với YoSeob, thì hãy cứ để nó trôi qua đi. Một lần yêu bằng tất cả con tim, một lần khắc ghi trong tim, đời người như vậy không còn gì để hối tiếc nữa.

Nếu không có cái lần “một đêm tình ấy”, thì có lẽ anh cũng sẽ dần quên cậu, quên mối tình đầu nông nổi, nhưng số phận lại run rủi để anh gặp lại cậu.

Yang YoSoeb, nếu số phận đã quyết định như vậy: em là người con trai của anh, vậy thì dù thế nào anh cũng không thể bỏ qua.

Mỗi lần nghe JunHyung gọi bằng mấy từ Đồ ngốc, là một lần cậu lại thấy nơi sâu thẳm trong lòng mình xốn xang, đó là một nỗi đau mang theo vị ngọt ngào.

Mặc dù cậu có phần bất lực, nhưng dù sao thì cậu cũng không còn là cậu nhóc ngây thơ 17 tuổi nữa. Trải qua những đổi thay của thời gian, cậu đã học được cách tự bảo vệ mình, cậu khẽ nhếch môi, cười với vẻ rất lịch sự: “JunHyung, tôi không phải là Đồ Ngốc, tôi là Yang YoSoeb! Đề nghị anh hãy tôn trọng!”

JunHyung nhướn đôi lông mày lưỡi mác, cười với vẻ ôn hòa: “Thôi được, Yang YoSoeb.”

Cậu nhìn anh một cái rồi im lặng.

Một lát sau người thợ khóa tới và thay cho cậu  một chiếc chìa khóa khác.

Cậu lấy ví tiền ra, ngạc nhiên hỏi: “Không cần phải trả tiền à?”

“Không cần.” Anh nhếch khóe môi, cười với vẻ rất thân thiện: “Nếu em thấy áy náy thì có thể mời anh ăn cơm.”

“Anh muốn ăn gì?” Cậu tỏ ra không muốn nợ nần gì với anh, vội hỏi.

“Yêu cầu của anh không cao, chỉ cần em đích thân vào bếp nấu là được.”

Đôi lông mày của JunHyung khẽ nhướn lên, môi nở nụ cười rất tươi.

“Tôi không biết nấu.” Cậu chau mày, từ chối không chút do dự.

“Không biết thì có thể học, anh có thể dạy em.” Anh tình nguyện với vẻ rất tự hào.

“Không cần!” Cậu lắc đầu từ chối, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm chỉnh, nhướn mày, hỏi: “Chỉ cần là tôi đích thân vào bếp, còn thì món gì cũng được?” Anh gật đầu.

YoSoeb quay người bước nhanh vào bếp, xé hộp mỳ, đổ nước xôi vào, bê ra: “Này, được rồi.”

“Không lẽ lại như thế! Yang YoSeob, em định dùng bát mỳ này để đuổi anh đi à?” Junhyung kêu lên, không thể tin được.

“Nếu không, anh còn muốn ăn gì nữa?” Cậu nhìn anh với vẻ vô tội: “Vừa rồi chẳng phải là anh đã nói rồi còn gì, chỉ cần tôi đích thân vào bếp, còn món gì cũng được.”

JunHyung bất lực đón lấy bát mỳ từ tay YoSeob, nét mặt không giấu nổi vẻ căm ghét.

YoSeob bình thản nhìn, cười khúc khích rồi vớ một đôi đũa từ trong bếp, nói với vẻ mặt tươi rói: “Ăn nhanh đi, mỳ để lâu thì không ngon nữa đâu.”

JunHyung đặt bát mỳ xuống, nhìn cậu với vẻ nghiêm túc, đồng thời bất mãn, nói: “Yang YoSeob, rõ ràng em biết là anh rất ghét ăn mỳ ăn liền, ý của em là gì yậy?”

“Anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì biến, nhiều lời quá.” Cậu giận dữ gầm lên với anh.

Thôi được, cậu thừa nhận, cậu nhỏ nhen, cậu không thể nào ở cùng trong một khoảng không gian chật hẹp, cùng nói chuyện với anh như không có chuyện gì.

JunHyung nghe tiếng gầm ấy của YoSeob thì sầm mặt lại, thở dài một cái, chau mày, nói với vẻ bất lực: “Seobie, chúng ta không thể nói chuyện tử tế với nhau được sao?”

“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả.” Cậu đưa tay vớ lấy bát mỳ mà JunHyung để xuống, cầm đũa lên ăn với vẻ giận dữ.

“Anh thì anh cảm thấy, những chuyện mà chúng ta có thể nói với nhau rất nhiều.” Anh bóp trán, vẻ mặt bất lực: “Em có thể tạm thời không ăn mỳ được không?”

“Nếu anh muốn nói thì cứ nói, còn ăn là việc của tôi, có trở ngại đến anh đâu.” YoSoeb  không ngẩng đầu lên, nói không rõ ràng.

“Yang YoSeob!” Lòng kiên nhẫn của anh đã hết, giọng bất giác trở nên lạnh lùng.

“Yong JunHyung, đây là nhà tôi, không đến lượt anh lớn tiếng nói với tôi đâu.”

Cậu đặt đũa xuống, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm nghị. “Nhà tôi không hoan nghênh anh, mời anh đi cho!”

“Em!” Anh bị cậu làm cho tức tới mức nghiến chặt răng, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp: “Yang YoSeob, em đuổi anh…?”

 Cậu hít một hơi thở sâu rồi nói rành rọt từng tiếng: “Đúng thế, tôi mời anh ra! Cũng đề nghị anh từ nay về sau đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”

JunHyung chau mày, giận dữ đứng dậy: “Ra thì ra, cậu tưởng rằng tôi thèm lắm đấy à? Yang YoSeob, sau này cậu đừng có mà hối hận!”

Cậu vội đứng dậy theo, đi nhanh ra cửa.

Anh đứng ở cửa, như chờ cậu nói gì đó, không ngờ, cậu lại đóng mạnh cửa lại, mạnh đến mức khiến anh cũng giật mình.

“Seobie, em cứ phải như vậy mới được sao?” Junhyung gầm lên từ phía sau cánh cửa.

Cậu không trả lời, tay nắm lại thành nắm đấm, rồi từ từ đứng dựa vào cửa và trượt xuống vẻ bất lực, đáp một câu với vẻ tự giễu cợt mình: “Không như vậy thì phải như thế nào đây?”

Nếu không cứng rắn, bướng bỉnh và kiêu hãnh đứng dậy như thế thì làm sao cậu có thể quên được bi kịch bị Hara và JunHyung anh coi là tấm bia đỡ đạn?

Một trái tim thơ ngây, cuồng nhiệt như vậy, một trái tim đã yêu một cách nghiêm túc, cố chấp và bằng tất cả tình cảm như vậy đã bị chà đạp, bị xé một cách không thương tiếc và bị chính mình đánh mất.

Bị người khác vứt bỏ tình cảm, không đáng tiếc, nhưng tình cảm bị chính mình vứt bỏ mới là nỗi đau thực sự. YoSeob cứ ôm lấy mình như thế, mặc cho nước mắt tuôn trào, chan chứa. Nỗi đau không thể thốt thành lời này mới thực sự là nỗi đau.

Cậu tưởng rằng mình đã quên anh, quên mối tình ấy, quên chuyện mình bị coi là bia đỡ đạn rồi, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cậu bằng xương bằng thịt, thì cậu không thể không thừa nhận, càng là những thứ mà cậu muốn quên đi nhất thì càng không thể nào quên được, thậm chí dù đã 10 năm rồi, cậu vẫn còn cảm thấy rất rõ, nỗi đau tê tái mà những lời nghiệt ngã “Khi hôn nhau với cậu ta, mình sợ xấu hổ quá đi mất” được thốt ra từ đôi môi đầy gợi cảm của anh mang lại cho cậu.

Khi Tạp chí gọi điện đến thì YoSeob cũng đã gần như lấy lại tinh thần, vớ lấy điện thoại, cậu yên lặng lắng nghe tạp chí sắp xếp công việc giao lưu trực tuyến với độc giả.

Cậu nhận lời: “Vâng, 2 giờ chiều ngày mai, tôi sẽ lên Weibo đúng giờ.” Rồi nói thêm dăm ba câu chuyện với người ở đầu dây bên kia xong thì tắt điện thoại.

Vừa tắt máy xong thì HyunSeung lại gọi đến, bảo cậu đi hát cùng.

YoSeob ngây người một lúc: “Hai chúng ta thì có gì để mà hát?”

“Không phải thế, tớ đang cùng với một người bạn, muốn đi hát, ít người thì không có không khí, nên mình thì gọi bạn tốt, còn bạn mình thì hẹn bạn thân. Seobie, cậu đến nhé!” HyunSeung giải thích một cách ngắn gọn, đơn giản và điệu đà.

YoSeob biết là không thể từ chối HyunSeung được, hỏi địa chỉ xong, sửa soạn một chút rồi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro