Chap 9 ( part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Thật chứ sao. Chứ cậu nghĩ người bình thường có thể nhập học trễ như bạn và người sắp chuyển tới sao?

Nó hơi cúi đầu, đúng là nó không biết gì về hắn, từ khi tỉnh dậy tới giờ toàn là hắn chăm sóc, lo lắng cho nó còn nó ngoài việc gây "mất trật tự" thì không biết gì về hắn, những điều ít ỏi biết được toàn là nhờ Duyệt Tiên nói. Duyệt Tiên "tác động" được tới nó thì vui lắm, ngồi lại ngay ngắn ở phía dưới.

-Tiểu Du- Đìn Tín gọi nó

-Gì vậy?

-Cậu đừng buồn, mình nghĩ Gia Huy không nói với cậu vì anh ấy muốn cậu được thoải mái và tự nhiên hơn không phải e ngại gì hết

Nghe Đìn Tín nói có lý ,nó mỉm cười

-Mình biết rồi,cảm ơn cậu

Reng......g....g.....g.....g Chuông vào học vang lên cắt đứt câu chuyện. Ít phút sau Lão Đặng bước vào

-Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới.

Nói xong cô nhìn ra cửa làm nó cũng tò mò không biết người nhà nào của Gia Huy sắp vào

-Em vào đi - Một cậu con trai bước vào làm trái tim mấy đứa con gái trong lớp "nhão" ra

-Woa...a... dễ thương ha

Nó ngớ người còn cậu học sinh mới trên kia nhìn láo liên một hồi dừng ánh nhìn lại chỗ....nó í ới la lên

-A...Tiểu Nguyên thân yêu...cậu...

Hành động "hồn nhiên" của cậu ta làm bao ánh mắt quay xuống dòm nó. Cô gái trên kia lại cất tiếng:

-Xin chào mọi người mình là Lưu Chí Hoành.

Sau màn giới thiệu ngắn gọn Chí Hoành chạy một mạch xuống bàn của nó

-Em ngồi đây được không?

Cô giáo nhẹ nhàng nói:

-Mỗi bàn chỉ 2 người thôi em.

Mặt Bảo Như tràn vẻ thất vọng nhìn nó. Thấy vậy Đìn Tín hiểu ý:

- Cậu ngồi đi, tôi xuống bàn Duyệt Tiên ngồi

- cám ơn cậu, làm phiền rồi

Nó với Chí Hoành cảm kích Đìn Tín. Nhất là nó vì nếu không được ngồi đó Chí Hoành không biết sẽ gây nên "đại họa" gì nữa.

Reng....g...g....g.... Chuông ra chơi vừa dứt vài phút là trước cửa lớp hắn và Thiên Tỉ đã có mặt rồi, Chí Hoành và nó kéo theo Đìn Tín , Duyệt Tiên cũng đòi đi theo. 5 phút sau cả bọn đã ở ngoài căn tin.

-woa...a...a...a sao hôm nay nhiều người đẹp quá vậy ta, bạn của "voi con" có khác, đáng yêu quá nha- Nhất Lân khuôn mặt dê như chưa từng được dê nhìn Duyệt Tiên và Đìn Tín làm Duyệt Tiên đỏ mặt còn Đìn Tín tặng cho gã một cái nhìn "té lửa"

-Này anh háo sắc quá vừa vừa thôi chứ. -Đúng vậy khuôn mặt anh bây giờ cứ như "mèo thấy mỡ" Không chịu nổi nó và Lưu Chí Hoành lên tiếng "chì chiết" Mạnh Khang. Hắn tỏ vẻ ấm ức quay sang hắn

- Tuấn Khải....

Vẫn nét mặt thản nhiên hắn đáp

-Họ nói đúng mà

-Hả cả cậu cũng vậy nữa sao?

Hắn giận dỗi quay mặt chỗ khác

*BUỔI CHIỀU

Nhất Lân và Chí Hoành tay xách nách mang đem cả đống đồ qua nhà hắn "ở đậu"

-Hello, chúng tôi tới rồi đây.....y..yyy

Hắn nhìn đống hành lý, nhăn mặt:

-Định ở bao lâu?

-Tới khi tốt nghiệp

Cả 2 đồng thanh.

-không được!- Giọng hắn cứng như đá cuội. 2 kẻ kia quay sang nhìn nó với ánh mắt cầu cứu nó vội cười giàn hòa

- thôi có gì tính sau mau cất đồ đạc lên phòng đi... - Hai người kia nhìn nó "chịu ơn"

-Hoan hô....Tiểu Nguyên là" nhứt hộp mứt"

Hắn liếc nó làm mồ hôi trên trán nó túa ra - nguy hiểm quá...

*BUỔI TỐI:

Không hiểu sau khi ăn cơm tối xong được 1 tiếng thì Nhất Lân và hắn đi đâu, chỉ nói là đi giải quyết công việc. Nó và Chí Hoành ngồi tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất tới gần 10 giờ mà bọn hắn vẫn chưa về.

-Nguyên Nguyên, tớ buồn ngủ quá, tớ đi ngủ trước nha! - Mắt mở hết lên Chí Hoành chào nó rồi về phòng ngủ. Chí Hoành đi rồi ngồi trong phòng một mình nó lại lo lắng, dạo này đầu nó hay đau dường như nhớ ra gì đó mà không nhớ được. Nó lo cho hắn nữa, nhiều lắm... Không hiểu hôm nay sao từ khi hắn ra khỏi nhà lòng nó cứ bất an , thấp thỏm hoài , cảm giác đó len lỏi trong người làm nó khó chịu. Nó cầm điện thoại định gọi cho hắn thì một tin nhắn làm đt nó sáng lên, nó liếc qua chỗ người gửi:

-"Số lạ?" - Nó hơi ngạc nhiên Nhưng nhìn tin nhắn xong nó vứt điện thoại xuống giường không thay đồ, chỉ lấy vội cái áo len mỏng chạy xuống nhà nét mặt trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro