Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên cứ cười suốt như một con điên vậy. Hình như Vương Nguyên hơi quá. Hồn Vương Nguyên bay lở lửng trên không trung. Tuy niềm vui chưa trọn vẹn nhưng như vầy là quá đủ với Vương Nguyên rồi, Vương Nguyên không thêm gì nữa. Và thế là Vương Nguyên xin phép mẹ dắt anh lên phòng của mình. Kin ngồi xuống giường, Vương Nguyên loay hoay tìm một đồ vật quan trọng ở trong chiếc hộp cũ.
- Tìm thấy rồi!
Vương Nguyên sung sướng reo lên, ngồi cạnh Kin và đưa ra một chiếc dây chuyền có mặt hình trái tim, bên trong là ảnh Vương Nguyên và Kin đang mỉm cười. Anh hơi bất ngờ, nói.
- Đã lâu thế rồi mà em vẫn giữ được nó à?
Vương Nguyên nâng niu chiếc dây chuyền như một bảo vật quý báu, chu môi, trách Kin.
- Chẳng lẽ anh muốn em vứt nó đi chắc? Thật là...
- Không phải. Anh đâu có ý đó.
Nhìn vẻ mặt lúng túng của Kin, Vương Nguyên bật cười.
- em trêu anh thôi mà. Làm gì mà anh rối thế.
- Trời! Em hư thật đó.
- Hì hì...
Kin xoa đầu Vương Nguyên , mỉm cười ấm áp như tia nắng ban mai. Đúng là cảm giác này. Vương Nguyên chỉ muốn thời gian ngừng trôi và giữ mãi được niềm hạnh phúc này. Đột nhiên, Kin kéo Vương Nguyên vào lòng, ôm thật chặt, đau đớn thì thầm.
- Xin lỗi vì đã để em chịu nhiều đau khổ. Tất cả là tại anh... Em đã quá tổn thương khi ba mất mà anh lại còn không ở bên em . Chia sẻ những nỗi buồn, những tâm sự. Anh thật sự xin lỗi em ...
Nước mắt không tự chủ lăn dài trên má. Không phải, không phải là lỗi của anh. Em xin lỗi vì đã để anh lo lắng đến thế. Tay Vương Nguyên ôm chặt lấy tấm lưng ấm áp, khẽ nói.
- Không sao đâu. Dù gì anh cũng đã quay về bên em rồi cơ mà.
Cậu và anh mỉm cười hạnh phúc. Những nỗi đau đã dần tan biến trong tim Vương Nguyên nhưng một khoảng trống lại chứa đựng những đau thương về người ba kính yêu.
Một lúc lâu sau, Vương Nguyên tiễn Kin đến tận cổng, anh khẽ hôn lên trán Vương Nguyên , ân cần.
- Ngủ ngon, em .
Và nhảy lên xe, phóng vút đi. Để Vương Nguyên đang xấu hổ, mặt đỏ như trái gấc. Bóng Kin biến mất trong màn đêm đen như mực. Vương Nguyên vội vàng chạy vào nhà, vì sợ mẹ thấy biểu hiện này nên Vương Nguyên lấy tay che mặt đi. Nhưng mẹ Vương Nguyên tinh mắt, phát hiện ra, gọi Vương Nguyên ngồi bên cạnh. Bà khẽ cười, vuốt tóc cậu .
- Con trai yêu của mẹ đang rất hạnh phúc đúng không?
Vương Nguyên lắc đầu.
- Sao mặt con lại đỏ chót thế kia?
Vương Nguyên vội vàng biện minh, lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.
- Đ..â..u...c...ó... C..h..ắ..c...m..ẹ...n..h..ì..n...n..h..ầ..m ...đ...ó..
- Mẹ là mẹ của con cơ mà. Vương Nguyên, con không thế giấu được mẹ đâu.
Bà nháy mắt, làm Vương Nguyên chỉ muốn tìm chỗ nào chui mà thôi. Hức...hức...Đúng là không gì qua được mắt mẹ. Sau này mình phải cẩn thận một chút mới được. Xấu hổ chết mất. Vương Nguyên chạy tót lên phòng, không dám nói chuyện với mẹ. Nhưng Vương Nguyên thực sự hạnh phúc lắm. Cuối cùng thì ông trời cũng không cướp hết đi tất cả mọi thứ. Và Kin cũng đã trở về bên Vương Nguyên như ngày xưa. Vương Nguyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trên môi vẫn đang nở một nụ cười...
Hôm sau.
Vương Nguyên thức dậy lúc 6h30, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, sau đó, Vương Nguyên vơ cặp sách chạy xuống nhà. Vương Nguyên suýt ngã ngửa ra khi thấy Kin đã ngồi ở đó từ lúc nào còn đang nói chuyện với mẹ Vương Nguyên nữa chứ. Nhìn thấy Vương Nguyên , anh dịu dàng mỉm cười, thúc dục
- Xuống ăn sáng đi em !
Nhớ về nụ hôn hôm qua, mặt lại đỏ bừng, Vương Nguyên không trả lời mà khẽ gật đầu, ngồi vào bàn chậm rãi ăn. Mẹ nhìn Vương Nguyên , cười ẩn ý. Vương Nguyên lại vào thế bị đồng rồi. Ăn xong, Vương Nguyên toan đạp xe đến trường thì Kin ngăn lại. Vương Nguyên nhìn anh, lắc đầu khó hiểu, liền hỏi.
- Sao anh lại không để em đi học?
- Hôm nay em phải đi học cùng anh.
What? Shock... Vương Nguyên hét lên với tần suất có thể làm nổ tung một ngồi nhà.
- Tại sao ạ?
- em không nhớ anh đã xin học vào trường đó hả?
Nghĩ lại, Vương Nguyên gật gù, gãi gãi đầu.
- em quên!
Và thế là Vương Nguyên ngồi trên chiếc xe mô tô đen, ôm chặt lấy eo Kin, bon bon đên trường. Nhiều ánh mắt ghen tị dõi làm Vương Nguyên hơi khó chịu.
Đến trường, Kin đỡ Vương Nguyên xuống xe. Mặt Vương Nguyên tái xanh như tàu lá chuối, thở hổn hển, mặt nhắm tịt lại. Kin lo lắng, ân cần hỏi.
- em có sao không?
Vương Nguyên mệt mỏi khẽ lắc đầu.
- Anh xin lỗi. Chắc tại anh đi nhanh quá đúng không?
Vương Nguyên gắng gượng mãi, mới nặn ra một câu.
- em...không...sao...đâu... Anh...đừng...lo.
Thế rồi, Kin đỡ Vương Nguyên về lớp sau đó lên phòng hiệu trưởng để quyết định vào lớp nào. Vương Nguyên nằm dài trên bàn, nghe những lời dị nghị của con gái trong lớp.
- Cậu ta đúng là cáo già mà. (Cái đm dám bảo BB của chế là cáo già hả -_- )
- Đúng vậy! Các hotboy đều bị cậu ta quyến rũ. ( tại các hotboy mấy người bơi vào BB của ta ấy chứ )
- Đồ hồ ly linh! ( bánh bèo -_- )
Đúng là bị tra tấn mà. Vương Nguyên lấy hết chút sức lực còn lại, gằn tiếng, lạnh lùng nói.
- Ngậm cái miệng lại. Hãy xem lại bản thân các người đi đã rồi hẵng nói Vương Nguyên. (Yes ! Thế ms là BB của chế / Nguyên Ca : chuyện :v )
Rồi tôi ngồi phịch xuống bàn. Đúng lúc đó, Hoành Hoành đến. Khuôn mặt tươi tắn, đôi môi mỉm cười toe toét, Hoành Hoành chẳng biết trăng sao là gì. Vương Nguyên đập cái bốp vào vai Hoành Hoành , nhỏ bừng tình, tươi cười, hỏi.
- Sao vậy Vương Nguyên ?
- Thôi cái bản mặt đấy đi cái. Làm mình ớn quá. (Min : BB bớt giận / Nguyên Ca : không phải chuyện của chế /Min : vâg ạ :'( )
Tự dưng, Hoành Hoành phụng phịu, nói.
- Đừng có cấm mình mà.
- Thôi, thôi, được rồi. Bạn muốn làm gì cũng được.
Vương Nguyên gục xuống bàn, lấy I-pop ra mở âm lượng to nhất để chẳng phải nghe những lời dị nghị của mấy đứa con gái nữa. Bực mình thật!
Reng...Chuông vào lớp reo lên. Vương Nguyên lôi sách vở của tiết đầu tiên ra, cất I-pop vào, huơ huơ tay trước mặt Hoành Hoành nhưng cậu chẳng có phản ứng gì, vẫn cười như điên. Vương Nguyên hít hơi, hét vào tai Hoành Hoành .
- NÀY!
Hoành Hoành giật mình, bừng tỉnh, không cười nữa nói.
- Lại có chuyện gì hả Vương Nguyên?
- Dạ, vào lớp rồi thưa Anh .
- HẢ? Sao mình không biết nhỉ?
- Cười từ nãy tới giờ nên có biết cái gì đâu.
Hoành Hoành gãi đầu, cười trừ. Vương Nguyên nhún vào, bó tay với thằng bạn này luôn. Người xưa nói không sai mà: "Yêu quá hóa rồ". Tiết học bắt đầu...
Giờ nghỉ trưa.
Vương Nguyên rủ Hoành Hoành đi ăn nhưng cậu nói không thấy đói và nằm xuống bàn ngủ một giấc, thành ra Vương Nguyên cũng ngại, chẳng muốn đi nữa. Bất ngờ, bóng dáng Kin bước vào lớp, gọi lớn.
- em ! Xuống căng tin với anh không?
Bọn con gái xúm quanh Kin, dính như đỉa. Nghe thấy Kin gọi Vương Nguyên , ánh mặt ghen ghét chỉa thẳng vào người Vương Nguyên như một lưỡi dao vô hình. Nhưng Vương Nguyên vẫn gật đầu đồng ý. Và tất nhiên, Anh và cậu tìm được một chỗ ngồi lý tưởng thưởng thức đồ ăn ngon lành. Không để ý có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng trong đó lại có một người cười độc ác với một âm mưu xấu xa.
Người Vương Nguyên như có kiến bò, mọi ánh mắt đều chĩa vào Vương Nguyên như sinh vật có một không hai. Vương Nguyên biết họ ganh tỵ vì Vương Nguyên được ngồi với Nam thần nhưng cũng không nên quá đáng như thế chứ. Nhìn thấy đồ ăn mà Vương Nguyên chẳng buồn động vào, cứ ngồi chống tay xuống bàn, nhâm nhi uống nước. Kin đã gọi mấy lần mà Vương Nguyên cũng chẳng biết. Đến mãi lúc sau, Vương Nguyên mới trả lời.
- Có chuyện gì hả anh?
- em sao vậy? Sao mặt có vẻ trầm tư thế?
- Dạ, không có gì.
Vương Nguyên lắc đầu, nhún vai như chẳng có gì nhưng Kin đâu biết Vương Nguyên đang bực mình vô cùng. Tuy Vương Nguyên rất muốn ngồi ăn với Kin nhưng bị soi mói thế này thì Vương Nguyên không thể chịu đựng được. Vương Nguyên đứng dậy, bỏ đi chẳng nói lời nào. Tiếng Kin vẫn còn vang bên tai.
- Em còn chưa ăn gì mà?
Xin lỗi anh, bây giờ em cần sự yên tĩnh. Vương Nguyên dải bước nhanh, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người ngay cả Kin.
Khi sực tỉnh, Vương Nguyên đã thấy mình đi đến khu vườn sau vườn. Sao Vương Nguyên lại đến nơi này? Là cái gì đã thúc dục Vương Nguyên . Đúng, là vì cảnh vật ở nơi đây làm Vương Nguyên thấy bình yên, tâm hồn tĩnh lặng. Vương Nguyên dang tay đón những hương sắc của cây cối, của gió,... Mái tóc được những cơn gió vờn thích thú. Vương Nguyên cất tiếng hát, tất cả mọi vật đều đung đưa theo bài hát
aisatsu ni tomadou
Hūxī jícù shīkòng de dànǎo kuàiyào bàozhà
Xīn sù biāoshēng nà pín shuài zhēnshi yǒu gòu kuādà
Dǐkàng bù nénggòu qīngyì lúnxiànle la
Shēngwēn de dàqìyā xībó dàole pínfá
Zhè xīndòng jiànglín zàile chūntiān háishì chūxià
OH MY GOD
Wǒ de liǎn zěnme fāshāo dào méi chà
Qíngkuàng hěn zāogāo yǐjīng fāxiànle ma
Zhè huài huài de xiào ne kě'ài dào diào zhā
Pēng pēng pēng qìfēn gānghǎo wǒ xiǎng zhīdào
Tángguǒ hé nǐ de zuǐjiǎo shì shénme wèidào
Pēng pēng pēng suízhe xīntiào tōutōu qídǎo
Tiánmì bié zàitáo diào wǒ yòngxīn cáng hǎo
L L LOVING YOU
Quèdìng xiàng ài chūfā
O O ONLY YOU
Bǎ wǒ de xīn rónghuà
V V VERY GOOD
Shì wǒ yào de huídá
E E EVERYDAY
Qiānshǒu zài yángguāng xià
L L LOVING YOU
Quèdìng xiàng ài chūfā
O O ONLY YOU
Dǎzào zhuānshǔ tónghuà
V V VERY GOOD
Zhè xīndòng méiyǒu shíchā
E E EVERYDAY ( Quen không mấy chế )
Vương Nguyên vẫn cứ hát, tiếng hát hòa vào gió, vào mây, vào đất trời. Cảm giác thật tuyệt vời! Dường như Vương Nguyên đang bay trên bầu trời trong xanh kia. Bỗng có tiếng động ở sau lưng, Vương Nguyên giật mình quay người lại. Kin? Anh mỉm cười, giọng nói có phần trách móc.
- Sao em không ăn mà lại bỏ ra đây?
- Tại em thấy khó chịu khi bị xoi mói.
- Anh xin lỗi. Tại anh mà em...
Vương Nguyên bịt miệng Kin lại, khẽ nói.
- Không phải tại anh. Là tại bọn họ thôi.
Đột nhiên, mặt anh xụ lại như trẻ con bị cướp mất đồ ăn.
- Mà anh đang nghe em hát sao em lại ngừng?
- em giật mình ý mà.
- em hát cho anh nghe được không?
Vương Nguyên gật đầu, tiếng hát lại vang lên trong không gian yên tĩnh này. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Reng... reng... Tiếng chuông báo hiệu một tiết học mới lại bắt đầu. Vương Nguyên chia tay kin rồi nhanh chóng về lớp. Trong lòng Vương Nguyên đang len lỏi một niềm vui, một niềm hạnh phúc và một sự ấm áp lam tỏa khắp cơ thể. Cũng đã lâu rồi, Vương Nguyên mới lại được cảm nhận nó. Dường như ông trời đang muốn bù đắp những gì Vương Nguyên đã mất và những gì mà Vương Nguyên phải chịu đựng. Vương Nguyên đã mong muốn được như thế. Và nó đã trở thành hiện thực. Tất nhiên, tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại cuộc đời mình thêm một lần nào nữa. Nhất định là như vậy ........
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đằng sau hậu trường
Cảnh 1 : Kin ôm Vương Nguyên . BẮT ĐẦU
....Đột nhiên, Kin kéo Vương Nguyên vào lòng, ôm thật chặt, đau đớn thì thầm.
Khải Ca : Dừng lại để đạo diễn
Min : WTF -_-||| gì vậy bố trẻ
Khải Ca : cắt đoạn này đi
Min : No No No , đây là kịch bản chính rồi không cắt
Vương Nguyên đi tới
Nguyên Ca : đóng tiếp không thì bảo *nhìn Min *
Min : Oki , BB *nhìn Khải Ca * - cố nhịn đi Anh về nhà thì tha hồ ôm BB không ai cấm cả :v
Khải Ca : ta hận kịch bản này , ta hận cả Min nữa ( nhìn Min )
Min: em xin lỗi Anh ( tí tởn chạy theo Nguyên )
.
.
.
Cảnh 2 : Kin hôn trán Nguyên Ca
..... Một lúc lâu sau, Vương Nguyên tiễn Kin đến tận cổng, anh khẽ hôn lên trán Vương Nguyên , ân cần.
Khải Ca : TA HẬN CON EDIT (nhìn Min)
Nguyên Ca : kệ Anh ấy đi * nhìn Khải *
Min : được Nam thần hôn trán nên sướng hả BB
Khải Ca : *lườm* Ý gì đó hả , ta không phải là Nam thần của người và Nguyên Nhi nữa hả
Min / Nguyên Ca : No No No ( chạy theo Nam thần Kin )
Min : * quay đầu lại và nói * Khải Ca không phải là Nam thần của em đâu mà Khải Ca chính là Đại Ca / Ca Ca của em
Nguyên nhi : *cũng quay lại và nói * không phải là Nam thần mà là OPPA của Nguyên Nhi
Khải Ca : cười như điên :v :v :v
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ha Ha hôm nay nổi hứng nên viết cái đăng sau hậu trường
Và hôm nay là 13/09 là sinh nhật của có edit này *ha ha*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro