Chap 27 : EM XIN LỖI ANH! - HAPPY BIRTHDAY NGUYÊN CA CA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này, im lặng được không? Nụ cười quái đản quá!
Mặt tên đáng ghét sầm lại, sát khí bao phủ khắp chiếc xe. Tự dựng Vương Nguyên thấy sờ sợ. Tuấn Khải lên tiếng, giọng có pha chút bất bình.
- Em cứ phải trêu chọc tôi thì mới chịu được hả?
Sặc. Trúng tim đen. Vương Nguyên im lặng, chẳng nói được gì thêm. Bầu không khí im lặng đáng sợ. Trong tim Vương Nguyên xen lẫn giữa sự phân vân và khó chịu. Tại sao? Tính cách của Tuấn Khải lúc thì lạnh, lúc thì ấm. Làm sao mà Tuấn Khải lại thay đổi nhanh đến thế? Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ và tuổi thơ của Tuấn Khải ? Có lẽ Tuấn Khải cũng gặp hoàn cảnh giống Vương Nguyên ? Đây có phải là định mệnh hay không ? " chuẩn là định mệnh mà =]]]"
Chiếc xe dừng trước ngôi nhà to, lỗng lấy, nguy nga như một tòa lâu đài của tên đáng ghét Tuấn Khải . Vương Nguyên bước xuống xe, liếc mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đằng sau, Tuấn Khải đang xách đồ, khuôn mặt có chút bực tức. Hơ... hơ... Đáng lẽ bác tài xế phải làm việc đó nhưng mà Vương Nguyên lôi chuyện bị thương ra nên Tuấn Khải bắt buộc phải làm thay. Công nhận làm người bệnh cũng vui ghê! Nhân dịp này, Vương Nguyên phải tìm nhiều cách hành hạ tên đáng ghét đó mới được. Cánh cửa bật mở. Hàng loạt người hầu xếp thành hai hàng, cúi đầu, đồng thanh.
- CHÀO MỪNG CẬU CHỦ VƯƠNG NGUYÊN !
What? Chuyện gì xảy ra vậy nè? Sao người hầu của Tuấn Khải lại biết tên Vương Nguyên trong khi Vương Nguyên chưa từng nói? Mà Vương Nguyên lại được gọi là cậu chủ? Vương Nguyên đâu có phải là em trai của tên đó đâu? Chẳng lẽ Tuấn Khải bảo với họ Vương Nguyên là vợ của hắn chắc? Oa Oa oa, không chịu đâu, Vương Nguyên không muốn bị coi là người đã có chồng.Vương Nguyên quay sang, trừng mắt nhìn Tuấn Khải , thì thầm.
- Chuyện này là thế nào hả?
Mặt Tuấn Khải lạnh như tiền, phẩy phẩy tay, khẽ nói chỉ đủ cho Vương Nguyên nghe thấy.
- Cậu hiểu lầm rồi. Không như những gì cậu nghĩ đâu. Tôi đã nói với họ cậu là em họ hàng xa từ Hàn Quốc sang. Do khuôn mặt bị thương nên mẹ cậu đã đưa cậu về đây và nhờ tôi tìm người chữa trị cho đến khi không còn một vết sẹo trên mặt.
Vậy hóa ra là do mình tưởng tượng hết hả? Vương Nguyên cúi gầm mặt, gật gù. " Bi : BB à anh bị mắc bệnh ảo tưởng của Khải Ca từ khi nào thế =]]] / Khải - Nguyên : muốn chết không -_- / Bi : có ngu đâu mà chọn có tất nhiên là không rồi / Khải - Nguyên : Biến / Bi : :'( * quay về viết tiếp truyện * "
- À, à. Hiểu rồi. Thế mà tôi cứ tưởng...
Cốc... Một trái chanh mọc trên đầu. Chưa kịp nói thì Tuấn Khải đã cốc vào đầu Vương Nguyên một cái, nghiêm mặt.
- Tưởng tượng bậy bạ! Mà sau này nhớ gọi tôi là anh, hiểu chưa?
- Never. Tôi không đồng ý. Tại sao tôi lại phải làm thế?
- Nếu không thì tôi phải nói chuyện em bị thương với mẹ em mới được?
Tuấn Khải thản nhiên, nháy mắt. Vương Nguyên giận run người, kìm nén sự tức giận.
- Anh... anh... Được. Tôi... đồng ý
- Vậy có phải tốt không?
Tốt cái đầu anh ý. Cái đồ chết tiệt. Vương Nguyên sẽ không để anh làm mưa làm gió nữa đâu. Nhất định, nhất định Vương Nguyên sẽ trả thù cho coi. Vương Nguyên hậm hực, ngồi vào ghế, không thèm nói câu nào. Một lúc sau, Vương Nguyên được một các cô gái tầm tuổi mình dẫn về phòng. Tất cả đồ đạc đã được sắp xếp ngăn nắp. Sàn nhà bóng loáng, không một vết bụi. Vương Nguyên nhảy lung tung trên chiếc nệm lo xo, cười thoải mái. Cuối cùng, mệt quá, Vương Nguyên lăn ra ngủ lúc nào không biết.
Trưa. Vương Nguyên uể oải thức dậy, ngáp dài ngáp ngắn. Chui vào phòng tắm, Vương Nguyên ngâm mình trong bồn nước nóng đã được pha sẵn từ trước. Thoái mái thật! Hai ngày chưa được tắm Vương Nguyên thấy khó chịu vô cùng. Vận trên người một chiếc áo trắng rộng lộ xương quai xanh và một chiếc quần đen bó sát, Vương Nguyên bước ra ngoài, tay vẫn còn lau mái tóc ướt. Vương Nguyên giật mình, suýt nữa bật ngửa về phía sau. Tuấn Khải ? Sặc. Tuấn Khải ở phòng Vương Nguyên làm cái quái gì cơ chứ? Cái đồ đáng ghét. Tự tiện vào mà chưa được sự cho phép của Vương Nguyên, lại còn thản nhiên như thằng điên nữa chứ. Vương Nguyên tức giận, hét lớn.
- Sao anh lại ở phòng tôi hả?
Tuấn Khải mở mắt, liếc mắt nhìn Vương Nguyên , nhếch mép cười.
- Chơi. Mà xưng hô sai rồi.
- Kệ. Không thích gò bó. Dù sao cũng chỉ có hai người, xưng hô như vậy làm gì. Nghe phát ớn.
- Tôi đếm tới ba mà cậu không xưng là em thì... như cậu biết đấy.
Vương Nguyên đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nửa muốn đập cho Tuấn Khải một phát, còn lại thì cam chịu. Làm thế nào đây?
- 1.
Tuấn Khải bắt đầu đếm, cười gian ơi là gian. Hu hu hu. Thôi vậy! Đành vì nghiệp lớn mà chịu đựng thôi! Nếu không thì công sức sẽ tan như bọt biển.
- 2.
Vương Nguyên hít một hơi, nói bé ơi là bé
- A..n..h, e..m x..in l..ỗi
- Không nghe rõ.
Cái tên đáng ghét, lại muốn lấy cớ bắt bẻ Vương Nguyên đây mà! Lần này coi như phần thắng thuộc về người nhưng nhất định ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi cho coi. Và... Vương Nguyên hét bằng tần số cao nhất.
- EM XIN LỖI ANH!
Oa oa oa. Thật là nhục! Tên đáng ghét cười đắc thắng như muốn chọc tức Vương Nguyên. Tất cả là tại con dở hơi Na Na kia. Nếu không phải cô ta làm Vương Nguyên bị thương thì Vương Nguyên đâu phải chịu đựng như thế này cả. Khi nào khỏi hẳn, Vương Nguyên sẽ cho cô ta biết tay và Vương Nguyên không con là một kẻ yếu đuối như trước. Vương Nguyên bỏ ra ngoài vườn kệ cho Tuấn Khải tự sướng. Cứ cười đi! Hứ. Xem mấy ngày sau, Tuấn Khải có cười được nữa không? Vương Nguyên cười nửa miệng, tưởng tượng về tình cảnh đáng thương của Tuấn Khải sau ngày hôm nay.
Ngồi ở ngoài vườn từ nãy đến giờ, bụng Vương Nguyên biểu tình ghê gớm. Rột... rột... Đói quá! Chẳng lẽ nhà này không ăn trưa chắc. Thôi đành tự túc là hạnh phúc vậy. Vương Nguyên lết xác vào phòng bếp, mở tủ lạnh. Khiếp thật! Bao nhiêu là bia với rượu chả có đồ để nấu ăn. Làm sao đây? Ngay lúc đó, Vương Nguyên thấy vài quả trứng. Lucky! Vương Nguyên lôi mấy quả trứng để trên bàn và tìm được một ít cơm nguội. Món đầu tiên Vương Nguyên nghĩ đến là cơm trứng. Trổ tài nào! Trước tiên, tôi đập trứng vào bát, cho một chút mì chính rồi khuấy cho đến khi lòng trắng và lòng đỏ quyện vào nhau. Sau đó tôi bật bếp, đặt chảo lên, cho một chút dầu đến khi nóng lên cho cơm vào. Đổ trứng đều lên cơm và cho mắm. Nêm nếm gia vị. Hoàn thành! Vương Nguyên múc cơm ra bát, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Ôi! Chỉ ngửi thấy mùi thơm là bụng Vương Nguyên lại sôi lên. Ngon quá! Vương Nguyên gần ăn hết bát cơm thì đúng lúc đó, tên đáng ghét Tuấn Khải từ cầu thang đi xuống. Chết cha! Không khéo Tuấn Khải lại **** mình là tự tiện thì chết, phải dọn ngay thôi. Tạm biệt món ăn thân yêu! Vương Nguyên nuối tiếc nhìn món cơm trứng nhưng ngay sau đó. vội vàng cất vào chạn Vương Nguyên tình không để Tuấn Khải nhìn thấy. Và Vương Nguyên giả vờ ngồi chơi. Tuấn Khải tỉnh bơ, cố ý trêu chọc Vương Nguyên .
- Nhóc đang làm gì đấy? Cho anh tham gia được không?
Ặc. Tuấn Khải dám gọi Vương Nguyên là nhóc hả? Chỉ Kin mới được Vương Nguyên như vậy thôi. Ngay lập tức, Vương Nguyên phản bác.
- Anh không được e..m là nhóc chỉ có Kin mới được gọi như thế thôi.
Mặt Tuấn Khải xám lại, hình như tức giận thì phải? Hay là Vương Nguyên nhìn lầm? Và, Tuấn Khải ngẩng đầu, nói một cách nặng nhọc.
- Được. Anh sẽ không gọi như vậy nữa! Nhưng em đang có chuyện gì giấu hả?
- Làm gì có đâu chứ.
Vương Nguyên chối phắt, quay đầu đi chỗ khác. Hắn nhướn mày, hỏi lại.
- Thật không?
- Thật mà.
- Sao trong bếp lại có mùi thơm vậy nhỉ?
Oa oa oa. Cuối cùng thì Tuấn Khải cũng nghi ngờ rồi à? Vương Nguyên chạy đến chạn lôi món cơm trứng ra, thú tội.
- Xin lỗi. Tại em đói quá nên làm cái này để ăn.
Tự dưng, mắt Tuấn Khải sáng rực rỡ, mỉm cười, lại còn xoa đầu Vương Nguyên .
- Em nấu hả? Để anh ăn cùng được không?
- À... Vâng.
Sặc. Vương Nguyên cứ tưởng Tuấn Khải phải trừng trị Vương Nguyên chứ. Ai ngờ, lại còn đòi ăn. Biết vậy, chả việc gì phải giấu giấu giếm giếm cho mệt làm gì? Tất nhiên, Vương Nguyên và Tuấn Khải cũng ăn. Nhưng hắn cười toe toét, còn Vương Nguyên thi đau lòng con quốc quốc. Đang yên đang lành thì phải ăn chúng với Tuấn Khải . Chẳng biết là điều tốt hay điều xấu đây?
Vương Nguyên đang thưởng thức trà tại phòng khách. Chán thật! Ngoài việc này ra Vương Nguyên chẳng biết làm gì nữa. Cứ tưởng ở đây có nhiều trò vui lắm chứ. Cái tên đáng ghét Tuấn Khải bỏ Vương Nguyên ở nhà một mình rồi đi đâu ý. Dù là kẻ thù thì cũng đừng độc ác quá như vậy chứ. Chắc Vương Nguyên chết ở đây quá. Đụng vào việc gì cũng không được. Lúc nãy, Vương Nguyên định rửa bát thì hắn quát và sai người hầu làm. Còn nói nếu tôi còn đụng vào việc gì trong nhà thì đừng trách hắn vô tình. Thế là, Vương Nguyên phải ngoan ngoãn vâng lời mặc dù chẳng muốn chút nào. Tự dưng, Vương Nguyên thấy nhớ mẹ quá đi mất! Không biết mẹ có khỏe không nữa? Linh nhi - cô gái hầu dần Vương Nguyên lên phòng hôm qua chạy vào, thông báo.
- Cậu chủ, có khách tới ạ!
- Em đừng gọi ta là cậu chủ, phải gọi là anh chứ. Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao?
- Nhưng cậu chủ...
- Vậy thì em hãy gọi ta là anh khi chỉ có hai chúng ta nhé.
- Vâng.
- Thế em hãy cho người khách đó vào đi.
- Em biết rồi ạ.
------
HAPPY BIRTHDAY VƯƠNG NGUYÊN CA CA 🎉🎉🎉
- Vương Nguyên à , thế là bắt từ hôm anh đã chính thứ bước sang cái tuổi 15 rồi ☺ Em không biết mỗi người nghĩ gì chứ , nhưng em rất vui vì càng ngày em càng thấy anh đẹp trai hơn , dễ thương hơn , tất nhiên có trưởng thành hơn rồi . Anh là cậu mà em muốn bảo vệ nhất trong nhóm , vì lúc đầu em thích vì đầu em thích chỉ sự đẹp trai , dễ thương mà quên mà anh có giọng rất tuyệt vọng 😘 sau gần 1 tuần em nghe anh hát thì sự yêu thích cáng tăng lên , nhìn anh hồi bé và bây giờ rất khác nhau 😔 hồi bé nhìn anh mập mập nhìn phát yêu còn thì gầy nhưng vẫn yêu vô cùng . Nếu có mong ước em chỉ muốn nhìn anh dù xa cũng được chỉ cần anh cười ngay cả dù xa đến mấy em cũng vui ☺ vậy chính vì thế anh phải cười thấy nhiều nhé , em chỉ chúc em là cười thật thật nhiều vì em thích nhìn thấy anh cười 💋
Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp 8 năm còn lại nhé . 👑👑👑
Em yêu anh 💓💓💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro