Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ừ.
Vương Nguyên cùng Kin vừa nói chuyện vừa nhanh chân dải bước về phía cửa. Kin để đồ đạc ở trên ghế sô fa, liếc nhìn vào trong bếp, cười nói.
- Em đang làm bữa sáng hả?
- Vâng. Nếu anh chưa ăn thì tí nữa vào ăn cùng nha.
- Tất nhiên.
- Em lên gọi anh ta đây. Ở chung nhà với anh ta đến là khổ.
Mặt Vương Nguyên hằm hằm như chuẩn bị giết người, dậm chân tiến thẳng đến phòng hắn đập rầm rầm.
- Tên kia, trời sáng rồi!
Và một tiếng quát lớn vang từ căn phòng.
- Biến đi! Để yên cho tôi ngủ.
Lại còn như vậy nữa hả? Được thôi. Vương Nguyên đã có cách khiến anh phải thức dậy rồi. Lấy trong phòng bếp một cái xoong và một chiếc thìa, Vương Nguyên lao thẳng vào phòng, gõ lấy gõ để. Bong... Bong... Nào! Để xem anh có ngủ được không? Đúng như dự đoán, hắn bật dậy, hét lớn.
- Cậu làm gì vậy hả? Cút ra khỏi phòng...
Hình như nhìn thấy Vương Nguyên , hắn im không nói nữa. Vương Nguyên trừng mắt, nghiến răng.
- Cút ra khỏi phòng nào? Anh thử nói lại coi. Cẩn thận không tôi có cả xoong và thìa vào mặt đấy. Chuẩn ra ăn sáng đi. Còn để tôi đợi thì đừng có trách.
Hắn gãi gãi đầu, ậm ừ. Tôi hất mặt, ra ngoài. Không biết sao hôm nay mình lại dũng cảm thế nhỉ? Chắc tại tôi tức anh ta chuyện dám ôm tôi đây mà. Nghĩ đến lại thấy tức quá đi mất. Sao hắn lại dám làm như vậy hả? Biết vậy cho hắn nhịn đi cho xong (WB:vậy thì anh ấy sẽ ra ngoài ăn, có chết ai đâu. Khải Ca : Ừ. Nhưng sao lại xía vào chuyện của ta hả? Biến ngày. WB: Em đi liền).
Vương Nguyên và Kin ngồi chờ anh ta 10 phút mà chưa thấy ra. Đúng lúc chán nản. hắn thong thả bước ra, bình thản như không. Vương Nguyên bật dậy, đập bàn cái rầm, gào lên.
- Nếu không muốn ăn thì thôi. Lề mè như con rùa. - Quay sang Kin - Kệ hắn. Anh và em cùng ăn đi.
Kin gật đầu. Không ngờ lời nói của Vương Nguyên có trọng lượng như vậy? Chưa đầy 3s. hắn đã ngồi xuống ghế, cầm cơm ăn ngon lành. Hừ. Tên này đúng là vừa điên vừa khùng. Nếu không muốn nói là dở hơi hết thuốc chữa. Thế đấy. Bữa ăn diễn ra chẳng mấy suôn sẻ. Cái bản mặt nhơn nhơn của hắn như chọc tức Vương Nguyên vậy. Haizzzz... Không biết đến khi nào mới hết đen đủi đây nhỉ?
Kết thúc bữa ăn. Vương Nguyên ra ngoài đi dạo tất nhiên là có hai cái đuôi bám theo rồi. Không biết từ khi nào tôi trở thành tội phạm nhỉ? Đi đâu cũng có người đi theo là sao? Vương Nguyên đâu phải là siêu sao mà cần bảo về cơ chứ. Đúng là dở hơi. Haizzz... Tức quá đi mất! Cứ ở gần nhau thì bọn họ lại cãi nhau nghĩa là đấu võ mồm không ngừng. Tinh! Bóng đèn 1000W lóe lên trong đầu. Phải cắt đuôi. Nhất định là vậy! Vương Nguyên giả vờ ôm bụng, nhăn mặt.
- Đau bụng quá! Hai người chờ tôi ở đây một chút nha.
- Nhanh lên.
Hắn đấy. Cái tên sao chổi à quên khắc tinh của đời Vương Nguyên mới đúng chứ. Tưởng làm cái mặt lạnh lùng là cool hả? Plè... Plè... Đáng ghét!
- Cần thận đó, Nguyên !
Đúng là Kin có khác. Dịu dàng, ấm áp hơn bao giờ hết nhưng sao lúc chiến đấu với hắn thì lại đáng ghét thế nhỉ? Người đa tính cách. Quên mất, đây đâu phải là thời gian suy nghĩ vớ vẩn cơ chứ. Vương Nguyên vờ ôm bụng, từ từ bước đi, miệng cười toe toét nhưng hai người kia không phải hiện ra. Sau đó, tôi chui vào cái siêu thị được cho là to nhất ở đây. Mua đồ ăn vặt mới được. Tiếp tục cuộc hành trình, Vương Nguyên đi lòng vòng quanh hồ. Bỗng, một đám người chặn đường Vương Nguyên, cười đểu.
- Cậu em có muốn đi chơi với tụi anh không?
Vương Nguyên trừng mắt, vung tay, quát.
- Biến ngay.
- Đừng giận dữ chứ! Chỉ là đi chơi thôi mà.
- Trông em cũng được đấy. Bị thương hả? Cần anh gọi người đến khám không?
Cả lũ cười phá lên, nhìn Vương Nguyên như muốn muốt chừng. Đừng tưởng bổn vương dễ bắt nạt. Mơ đi! Thành quả học võ của ta không phải là công cốc. Đã đến lúc cần dùng. Vương Nguyên cười nhạt, khinh bỉ nói.
- Muốn chơi thì kiếm chỗ khác. Tôi đây không có người với loại người như lũ khốn các người đâu.
- Lũ khốn? Cậu em to mồm đấy! Không biết có làm được trò trống gì không?
- Phải tiếp đãi cậu em thật chu đáo mới được.
Bọn chúng vừa nói xong, xông lên bắt Vương Nguyên . Có chút hoảng sợ, nhưng sau khi tìm lại được bình tĩnh, Vương Nguyên lấy tư thế đúng nhất, chạy đến chỗ bọn chúng. Tay đấm vào bụng thằng tóc xanh, rồi xoay người đạp tên tóc đỏ, lại vào ngay chỗ hiểm nữa chứ, làm thằng bé nằm lăn lóc dưới đất. Chỉ còn hai thằng nữa. Vương Nguyên tiếp tục đánh. Ngục được một thằng nhưng đứa còn lại có vẻ khó ăn. Tuyệt chiêu cuối cùng nè.
- Cú lốc xoáy xoắn ốc!
Éc... Tên đó đỡ được. Thất vọng về bản thân quá đi mất. Hình như Vương Nguyên đang xuống sức. Oh my God! Mình nên làm gì đây? Ngay khi tên đó phản công, tôi chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
- Dừng. Được rồi đó. Làm tốt lắm!
Oái! Giọng nói này... là... là... Khải ? What? Sao Khải biết Vương Nguyên ở đây vậy trời? Thế nào cũng bị xử đẹp cho coi? À, giớ mới nhớ lúc nãy Vương Tuấn Khải nói cái gì ấy nhỉ? Làm tốt lắm là sao? Vương Nguyên mở mắt, nhìn thấy cái tên đáng ghét đang vỗ vai cái thằng cầm đầu định đánh Vương Nguyên lại còn cười nói nữa chứ. Chuyện này là sao? Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Mấy cái thằng điên kia là đàn em của tên Vương Tuấn Khải . Khải nói muốn thử sức tôi xem thế nào. Ngọn lửa đam mê ý nhầm tức giận bùng bùng cháy, Vương Nguyên dậm chân uỳnh uỳnh, hét.
- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY CÁI TÊN ĐÁNG GHÉT NHÀ ANH NỮA. - Quay sang Kin vẫn đang bình thản như không
- CẢ ANH CŨNG VẬY ĐẤY.
Sau đó bỏ về nhà không nói thêm câu nào cả. Để mấy người còn lại đần mặt, im thít. Vương Nguyên đóng cửa phòng cái rầm, rồi đi tắm. Tự dưng Vương Nguyên thấy tổn thương vô cùng, lại còn khó chịu nữa chứ. Sao họ lại có thể xem Vương Nguyên như một thứ đồ chơi vậy chứ? Vương Nguyên thấy ghét hai người đó ghê gớm và không muốn gặp họ một chút nào cả. Thả mình vào dòng nước ấm áp, Vương Nguyên muốn thanh thản hơn. Khoảng 30 phút sau, Vương Nguyên nhảy khỏi bồn tắm, mặc quần áo, mở cửa, nhảy lên chiếc nệm êm tuy không phải của Vương Nguyênb. Mai nhất định Vương Nguyên sẽ không thèm nói chuyện với hai người kia cho coi. Mà vết thương của Vương Nguyên gần khỏi rồi chắc là khoảng 1, 2 ngày nữa có thể tháo băng. Yeah! Vương Nguyên sắp thoát khỏi đây và được gặp rồi. Vui quá đi! Vương Nguyên nhảy tưng tưng trên chiếc nệm. Không biết mẹ Vương Nguyên có ăn uống đầy đủ không nữa? Chắc mẹ Vương Nguyên chẳng sao đâu. Bà ấy khỏe như vậy cơ mà. Oáp... Oáp... Ngủ thôi! Mắt díp lại rồi. Cứ thế, cứ thế, tôi chìm vào mộng không gọi là đẹp có thể coi là ác mộng cũng được.
Ngày hôm sau. Vương Nguyên tỉnh dậy, tâm trạng vẫn còn tức giận lắm đó nhà. Ai nói gì là tôi xử đẹp luôn tất nhiên là trừ mẹ Vương Nguyên ra rùi. Chui ngay vào phòng tắm, Vương Nguyên liền đánh răng, rửa mặt. Tự dưng, Vương Nguyên nhớ giấc mơ hôm qua "đẹp" thế không biết làm Vương Nguyên mấy lần bật dậy. Oa oa oa. Mắt thâm quầng, tóc tai bù xù vì lăn đi lăn lại, quần áo nhăn nheo... có khác nào quỷ không hả trời. Vương Nguyên không ngờ nó lại "vui" đến vậy. Khéo mai tôi phải cầu trời khấn phật tha làm ơn làm phúc THA cho đứa con trai vừa đẹp trai vừa soái ca này đi ạ. Đẹp, đẹp đến mức khủng khiếp luôn. Giá mà Vương Nguyên chết quách đi cho xong. Mơ gì mà đáng sợ thế cơ chứ. Rùng mình. Tạt nước vào mặt, phải tình hắn mới được. Hôm nay Vương Nguyên vẫn muốn trở thành con người đáng sợ như hôm qua. Oa. Phục mình quá đi. Vương Nguyên với bộ quần áo chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng mặc vào người sau đó ruỳnh ruỳnh bước ra. Cả căn nhà rung chuyển như động đất 9.99 độ hite. May là chưa sập. Vương Nguyên uyển chuyện xuống nhà với vận tốc nhanh như à không nhanh hơn gió ấy chứ. Và kít, Vương Nguyên phanh lại khi nhìn thấy hai sinh vật nhầm hai người trước mặt, ngay sau đó, lướt qua, không để tâm, bắt tay vào làm bữa sáng cho mình, chỉ có mình Vương Nguyên được ăn ấy ạ. Vương Nguyên cũng muốn Linh nhi vào ăn nhưng biết là mình không có quyền nên tí nữa sẽ nấu cho cô bé sau. Mùi thơm nức thay nhau tỏa ra khắp căn phòng. Bụng Vương Nguyên bắt đầu biểu tình dữ dội. Này, phải chờ chút chứ, sắp xong rồi. Anh sẽ cho em ăn no thì thôi. Xong xuôi, Vương Nguyên dọn thức ăn ra bàn, ngồi từ từ ăn và hai người đối diện Vương Nguyên !
-------
Chế chúc mọi người giáng sinh vui vẻ 💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro