Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng thật sự đây là nơi nào? Không phải là bệnh viện? Bỗng cạch... cộp... cộp... có người đang bước vào thì phải? Là hắn - Tuấn Khải .
- Sao anh lại ở đây?
- Sao tôi lại không được ở đây? Vì đây là nhà tôi.
Anh chàng này cười châm chọc.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA?
Vương Nguyên hét toáng lên, thắc mắc.
- Nhà anh? Sao tôi lại ở nhà anh?
- Nhóc con. Trời nắng gắt như vậy mà không đội mũ. Cậu bị ngất, tôi nhìn thấy nên lôi về đấy.
Giọng hắn có chút quan tâm nhưng lại pha chút chọc ghẹo
- Tôi bị ngất à? Cảm ơn anh nha.
Vương nguyên mỉm cười khiến tim ai xao xuyến. Nhớ lại chuyện lúc nãy, hắn quay mặt đi để cậu không nhìn thấy mình đang đỏ mặt.
- Tôi vốn tốt bụng chứ không giờ chẳng có ai cứu cậu đâu.
- Anh thích châm chọc tôi vậy à?
Vẻ mặt vênh vênh váo váo của hắn làm nó tức điên.
- Trêu cậu đã thành thói quen của tôi rồi. Chỉ cần nhìn thấy cậu tức là tôi lại thấy vui.
Hắn cười khùng khục hai tiếng. Cậu nhóc đỏ mặt tía tai vì tức vì không cãi lại được hắn. Vương nguyên lết xuống giường, hậm hực.
- Này, nhóc con. Đi đâu đấy?
- Tôi đi về chẳng lẽ lại ở nhà anh à?
- Không sao. Cứ ở đây đi. Sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi học.
Nó một mực đòi về nhưng hắn nhất quyết không đồng ý. Và thế là, cậu phải ngủ ở đây một đêm. Tất nhiên, hắn vui vẻ cười thầm không để ai biết.
Nghỉ ngơi một đêm, Vương Nguyên thức dậy từ rất sớm, một phần là do lạ giường không quen chỗ, thêm nữa cậu muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này. Bước xuống tầng một, mọi người cúi chào cô bé làm Vương Nguyên thấy ngại,chào lại. Ui chao! Ngôi nhà này thật đẹp! Thiết kế theo kiến trúc nước ngoài thì phải? Chắc tên này phải là đại thiếu gia của nhà này rồi. Nhưng sao không thấy ba mẹ hắn đâu cơ chứ. Cậu chạy lung tung khắp nhà, ngắm nghía mọi thứ. Đẹp quá! Một khu vườn trồng các loại hoa rực rỡ màu sắc. Vương nguyên đi khắp vườn hoa mà không thấy chán. Mắt long lanh, mỉm cười tít mắt. Không ngờ là nhà hắn có vườn hoa đẹp như thế này. Xem chán rồi, cậu vào trong nhà ngồi nghỉ, mồ hôi còn đọng trên mặt. Ôi! Con mèo giống Ba Tư đáng yêu quá! Vương nguyên cư nhiên ôm lấy con mèo vuốt ve, ôm ấp. Chưa bao giờ nó lại thấy vui như bây giờ. Đứng trên tầng hai, hắn mỉm cười, thu hết những hình ảnh đáng yêu của nó vào tầm mắt. Thấy cậu thích thú, vui vẻ như vậy, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm xúc ấm áp trấn áp cái vẻ lạnh lùng của mình. Từ từ bước xuống phòng khách (nơi Vương Nguyên đang chơi với con mèo), hắn điềm tĩnh ra lệnh cho mọi người không được nói hắn đang xuống, ngồi xuống ghế đối diện với nó. Vương nguyên giật mình thấy hắn, thả con mèo xuống, "nhẹ" giọng.
- Có vẻ anh.dậy sớm quá ha, ĐẠI THIẾU GIA?
- Quá khen!
Anh chàng tỏ ra khiêm tốn nhưng cậu sấm sét đầy mình, tức giận vì không cãi lại được hắn dù có nói gì đi chăng nữa. Cậu liếm môi có chút bực mình, nhún vai cố tỏ ra là không sao. Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên mà thầm cười ngoài thì lạnh như băng. 6h40phút. Cậu nhóc hoảng hốt.
- Trời ơi! Làm sao đây? Mình không có đồng phục để thay. Hu...hu...hu... Sao ông thần xui lại cứ bám lấy mình vậy trời?
Hắn tỏ vẻ chẳng có gì, lạnh lùng.
- Đồng phục của cậu ở trên phòng. Không để ý à?
- Sao anh lại có đống phục của tôi?
- Không nói nhiều. Lên thay đi. Lải nhải mãi. Muộn giờ học rồi kìa.
Anh chàng gắt khiến cậu giật mình, không nói gì, chạy bay lên phòng làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, cậu lại tiếp tục gào to.
- Cặp sách của tôi đâu? Đâu rồi?
Tuấn Khải đứng ngoài cửa, quát to, kiệm lời vô cùng.
- Đừng có hét nữa. Ở dưới nhà đấy.
Cậu chạy xuống nhà, còn anh nhún vai lắc đầu bó tay với cậu này luôn. Hậu đậu thế không biết.
- A A A A A A A.....
Hắn đã dắt xe ra ngoài căn biệt thự từ lúc nào rồi, nói vọng vào.
- Lên xe tôi chở. Nhanh.
Vương nguyên như vớ được vàng, cuống quýt lên xe hắn, miệng không ngớt lời cảm ơn. Còn Tuấn Khải thầm mỉm cười, trầm ngâm nghĩ khoảng cách với cậu đang dần bị xóa bỏ. Xe từ từ lăn bánh....Phóng vút đi... Vương nguyên hét
- Á... Anh đi chậm thôi. Muốn giết người à?
Hắn vẫn chung thủy với khuôn mặt lạnh, nhếch mép nói.
- Muốn.
Rồi tăng tốc. Tiếng hét vẫn không dứt... Đến trường, bước xuống xe, mặt Vương nguyên xanh lét như tàu lá chuối, thở không ra hơi, quát thẳng vào mặt hắn.
- ĐỒ ĐIÊN. ĐỒ KHÙNG. DỞ HƠI. MUỐN GIẾT NGƯỜI THÌ TÌM NGƯỜI KHÁC ĐI.
Rồi hậm hực vào trường, hắn nhếch mép, cười lạnh.
- Nhóc con. Cố mà chịu khổ. Phư...Phư...Phư.
Sau đó, phóng đi. Bước đến đâu, hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó như tia lửa điện. Đang bực tức, Vương nguyên gầm lên.
- NHÌN CÁI GÌ HẢ?
Tất cả ánh mắt quay đi, có chút giật mình. Cậu **** rủa, dải chân bước lên lớp.
Một nơi nào đó, Na Na tức giận, mắt đỏ ngầu, nắm chặt tay đến tóe máu, cười lạnh khiến mọi người nổi da gà.
-Vương nguyên , anh giỏi lắm. Dám động đến Vương Tuấn Khải của tôi (ATSM ít thôi bạn trẻ ?).. Tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết.
Cô ta cười rùng rợn, ánh mắt căm thù.
Lý Triết Vũ sau khi thấy Vương nguyên xuống xe của Tuấn Khải cũng không tránh khỏi sự thắc mắc như những người khác.
- Chẳng lẽ cậu nhóc ấy quen với Vương Tuấn Khải? ( Anh ơi , không những quen đâu nhé ) Mình sẽ hỏi rõ cậu ta. Không thể để cậu nhóc vào tay cậu ta được.
Rồi quay lưng bỏ đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro