Chap 9 : Hẳn là sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại quán bar Dream.
Ngồi nhâm nhi ly rượu, chợt hắn thấy bóng dáng rất quen thuộc của thằng bạn thân. Và đó chính là Thiên Tỉ . Lâu lắm rồi mới thấy Thiên Tỉ . Chẳng biết, cậu ta làm gì mà lủi đi lâu thế? Một chàng trai cao 1m80, khuôn mặt siêu baby, nở một nụ cười như ánh mặt trời khiến con gái đứng hình ngay tại chỗ. Hắn nhếch mép cười "Vẫn còn trình độ sát gái cơ à?"
- Lâu rồi mới thấy mày đó, Thiên Tỉ .
- Me too.
- Bỏ tiếng anh tiếng tàu đi. Mày lủi đi đâu mà giờ mới thấy mặt hả?
- Đi đâu cái gì chứ? Ông già nhà tao ép tao học ngành điện tử mấy tháng nay để chuẩn bị giao cái tập đoàn cho tao quản lí.
- Phư...phư... Tội nghiệp anh bạn quá!
Hắn bật cười ha hả. Thiên Tỉ đập bốp vào người Tuấn Khải một cái, bực mình gắt.
- Tội nghiệp cái đầu mày ấy! Không nghĩ cách giúp tao thì thôi. Còn ngồi đấy mà nói xỏ.
- Bớt giận. Tao không giúp mày được đâu. Mày tưởng là ông già tao không làm vậy chắc. Từ khi bà ta đi...
Ánh mắt ẩn giấu một nỗi buồn mà không ai có thể thấy được. Khuôn mặt càng lạnh lùng hơn khiến ai cũng phải giật mình, tránh xa. Thiên Tỉ thấy thằng bạn như vậy, lảng sang chủ đề khác phá tan bầu không khí âm u này.
- Nghe nói, mày và thằng Vũ đang tranh nhau tán một cậu ở trường Ikeda à?
- Tán cái đầu mày. Đó là cạnh tranh công bằng hiểu chưa?
- Hey! Có phải mày yêu rồi không?
- Yêu này...
Hắn đập cái "bốp" vào người Thiên Tỉ khiến cậu nhóc bật dậy, suýt xoa.
- Thằng này... Không đúng thì trả lời. Làm gì mà nặng tay thế?
- Vậy là còn nhẹ đấy. Muốn ăn thêm không?
Tuấn Khải hăm dọa, giơ tay định đập cho Đăng phát nữa thì cậu nhóc cầu xin.
- Không. Tha tao.
- Mày vẫn như vậy. Chẳng có chút nào thay đổi.
- Thế mới là Dịch Dương Thiên Tỉ .
Thiên Tỉ vênh mặt lên, tự sướng khiến hắn ôm bụng mà cười lăn lóc. Cả hai đêu cảm thấy vui vẻ, nỗi buồn được trút đi phần nào. Dù gì cũng là anh em tốt với nhau mà. Quán bar ngày càng đông người hơn, nhất là con gái. Có 2 anh chàng siêu hotboy thế này không vào thì phí lắm.
Tại nhà, Hoành hoành đã chia tay về nhà, nó đang xem hài, cười chảy cả nước mắt. Mẹ cậu nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy cũng thấy hạnh phúc, yên tâm phần nào. Dọn dẹp xong nhà bếp, bà pha một cốc nước cam, mang cho cậu . Cậu uống một cách ngon lành, miệng cười đến sái quai hàm luôn. Chợt cậu ngồi vào lòng, ôm ...lấy mẹ, nhẹ giọng.
- Mẹ à, con hạnh phúc lắm.
- Ừ. Mẹ cũng thế con trai yêu.
- Mẹ đừng rời xa con thêm lần nào nữa nhé.
- Ừ.
- Mẹ hứa đi.
- Được rồi. Mẹ hứa.
Cậu che miệng ngáp nhỏ, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến. Nhìn mẹ chăm chú để khẳng định đây là sự thật, cậu nhắm mắt lại ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ, cãi miệng xinh xinh còn mấp máy, nói nhỏ: "Ba cũng hạnh phúc khi nhìn thấy mẹ và con như vầy đúng không?" Mẹ cậu mỉm cười, vuốt nhè nhẹ mái tóc của cậu , ngọt ngào: "Tất nhiên rồi. Ngủ ngoan, con yêu" Bà đỡ cậu vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn cho cậu rồi nằm bên cạnh...
Một ngày hạnh phúc!
Ngày hôm sau.
Cảm nhận được hơi ấm của mẹ, Tiểu Hương tỉnh dậy. Hôm qua, cậu đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Cậu xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Đã lâu rồi, cậu không ăn sáng. Giờ nhớ lại thì thấy thật ngốc. Tình yêu gia đình đã cho cậu sức mạnh chăng? Bữa sáng hoàn tất. Mẹ cậu cũng đã dậy. Cậu mời mẹ vào bàn rồi cả hai người cùng thưởng thức bữa ăn. Đã 6h30, cậu khoác cặp sách, chạy khỏi nhà còn nói vọng lại.
- Con đi học đây, mẹ.
- Đi cẩn thận nhé .
Bà âu yếm, mỉm cười.
Nhảy nhót trên con đường tới trường, cậu ngân nga hát bàt. Giai điệu ngọt ngào, du dương khiến mọi người ngoái lại nhìn. Giọng hát truyền cảm, ấm áp.
hui jia dui zhe dian nao shou kan yu le pin dao
pei zhe ke le shu tiao ou er huan hui sha xiao
zhe zhong sheng huo zao gao ju hui ju ran chi dao
zheng ge ren dou feng diao diu diao zui jia cheng hao
you mei you yi zhong neng chuang zao xing fu de fu hao
( zhi yao dai shang jiu hao xing fu jiu hui lai dao)
zhe yang wo de qing chun jiu bu hui H zai pao diao
( na hao wo jiu hui shou hao jiu wei ni chuang zao)
rang ai hua shang xing yun de fu hao
yong wei xiao jia liao niang xing fu wei dao
gan qing man man de fa jiao
xiang nai you dan gao gei ni tian mi mei yi miao
rang ai hua shang xing yun de fu hao
yong wei xiao da zao xing fu de cheng bao
mei tian dou rang ai ba ni wei rao sheng huo bian de geng mei hao geng mei hao
you mei you yi zhong neng chuang zao xing fu de fu hao
zhi yao dai shang jiu hao xing fu jiu hui lai dao
zhe yang wo de qing chun jiu bu hui H zai pao diao
na hao wo jiu hui shou hao jiu wei ni chuang zao
rang ai hua shang xing yun de fu hao
yong wei xiao jia liao niang xing fu wei dao
gan qing man man de fa jiao
xiang nai you dan gao gei ni tian mi mei yi miao
rang ai hua shang xing yun de fu hao
yong wei xiao da zao xing fu de cheng bao
mei tian dou rang ai ba ni wei rao
sheng huo bian de geng mei hao geng mei hao
Ai cũng nhắm mắt cảm nhận. Cậu vẫn tươi cười hát.
Vừa đến trường, cậu đã thấy Hoành Hoành đang cãi nhau với một chàng trai nào đó. Có vẻ cậu bạn thân đang rất tức giận. Cậu đi gần tới chỗ Hoành Hoành đang đứng, loáng thoáng nghe.
- Anh bị điên à? Đi đứng như vậy hả?
- Cậu nói gì hả?
Chàng trai đó chính là thiếu gia Dịch Dương Thiên Tỉ . Chuyện là như thế này: Hoành Hoành đang đạp xe trên đường, không chú ý đến chiếc xe đi với tốc độ cao về phía mình nên đã cố gắng đạp thật nhanh.Thiên Tỉ đang nghe điện thoại thì giật mình thấy một chiếc xe đạp sắp "hôn" chiếc xe yêu quý của mình. Dù đã cố phanh lại thật nhanh nhưng hai xe vẫn cứ "hôn" nhau. Hoành Hoành và Thiên Tỉ đều tức giận => cãi nhau. Ai cũng cho là mình đúng. Không kém cạnh gì, Thiên Tỉ gào lên.
- Cậu đã sai lại còn thích cãi hả?
- Ai sai hả? Anh họ Đổ tên Thừa à?
- Xin lỗi. Nhưng tôi thấy cậu hợp với cái tên đó hơn tôi.
- Anh... Đồ đáng ghét...
- Tôi đáng ghét từ bé không cần cậu phải nói.
- Anh...
- Anh sao? Tôi biết là mình đẹp trai không cần cậu phải khen.
- Đúng thật là....
Nói hết lí lẽ với Thiên Tỉ , Hoành Hoành hậm hực dắt xe vào trong trường không thèm ngoái đầu nhìn lại. Còn Thiên Tỉ thì cười gian ơi là gian ý. "Cậu nhóc này cũng dễ thương đó chứ"
Về phần Vương Nguyên. Nghe được một nửa cuộc cãi nhau, cậu bỏ vào trường. Triết Vũ đứng trước mặt cậu khiến cậu giật mình, vuốt ngực than.
- Anh định ám sát em đấy à? Sợ chết đi được.
- Không phải. Anh đâu có muốn em chết. Em chết thì anh buồn lắm à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro